Chương 5 : Tiến vào Trung Đô
Đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một thiếu nữ với khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, mặc váy dài màu xanh lam, Nàng khoảng chừng mười sáu tuổi, cùng hắn bây giờ không sai biệt lắm.
Thiếu nữ bị Đặng Hiên nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy tựa như đang đối mặt với một con dã thú đang chuẩn bị săn mồi khiến tim nàng không khỏi đập nhanh hơn vài phần, toàn thân đều có chút hồi hộp, căng thẳng.
“Tiểu huynh đệ, ngươi là ai, vì sao lại cầm tín vật Đả Cẩu Bổng của bang chủ?” Một âm thanh vang dội đã xen ngang giữa Đặng Hiên cùng thiếu nữ.
“Nơi này chính là tổng bộ của Trung Đô Cái Bang sao?” Đặng Hiên thuận miệng hỏi lại.
“Đúng vậy! Tại sao ngươi lại cầm ngọc bội của cha ta?” Thiếu nữ váy xanh cũng mở miệng, giọng điệu có chút e dè khi đối mặt với Đặng Hiên.
“Cha ngươi? Ngươi là Thạch nhi sao?”
Tại hắn chạy phía trước, Sử Hỏa Long đã từng nói hắn có một nữ nhi! được giống kêu cái gì Thạch nhi, Sử Hồng Thạch thì phải
“Hệ thống, phân tích thông tin của những người xung quanh!” trong lòng Đặng Hiên cũng âm thầm câu thông hệ thống, hắn muốn biết thực lực của đám người này để còn biết đường ứng phó.
“Phân tích không nổi, hệ thống sắp hết pin, chuẩn bị khởi động chế độ siêu tiết kiệm pin...”
"WTF??? Chế độ siêu tiết kiệm pin? Lúc trước thì là chế độ máy bay... Đừng nói với ta ngươi chính là mấy loại điện thoại di động cổ lổ sĩ đấy!"
Đặng Hiên vốn còn đang định nói tiếp thì một giọng nói nhỏ nhẹ đã cắt đứt suy nghĩ của hắn :
"Này, này, sao bỗng dưng ngươi lại ngẩn người ra vậy? Trả lời đi, làm sao ngươi lại cầm Đả Cẩu Bổng cùng ngọc bội của cha ta?"
Đặng Hiên thấy mình hơi thất thố nên cũng nhanh chóng đổi đề tài, chuyển dời sự chú ý của mọi người :
"Đúng rồi, ta quên mất, các ngươi nhanh chóng triệu tập đệ tử Cái Bang để đi cứu Sử bang chủ! Nghĩa phụ đang bị Huyền Minh nhị lão vây công, nếu như không cứu, ắt sẽ có nguy hiểm!”
“Cha!” quả nhiên, thiếu nữ kia nghe vậy liền kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Bốn chữ Huyền Minh nhị lão khiến cho nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng không đoái hoài tới thân phận của Đặng Hiên nữa.
“Huyền Minh nhị lão!” những trưởng lão xung quanh lúc này cũng đồng loạt biến sắc. Bang chủ bị Huyền Minh nhị lão vây công, bây giờ đi cứu, có lẽ đã muộn nhưng vẫn phải lên đối sách.
....
Trung Đô Cái Bang, Nghị Sự sảnh.
Đặng Hiên đang ngồi ở trong đại sảnh, bên cạnh là Truyền Công trường lão, Chấp pháp trưởng lão cùng Chưởng Bát Long Đầu và Chưởng Bổng Long Đầu đang cầm Đả Cẩu Bổng ngồi kế bên.Thiếu nữ Sử Hồng Thạch vốn đang vô cùng lo lắng thì ngồi ở vị trí chủ toạ.
Trong đại sảnh, ngoại trừ mấy người này ra thì cũng chỉ còn đệ tử Cái Bang sáu túi trở lên, bao gồm hơn chục người là có mặt.
“Vị thiếu niên này, ngươi nói là được Sử bang chủ thu làm nghĩa tử, sau đó bị Huyền Minh nhị lão vây công là sự thực sao?” Chấp pháp trưởng lão vuốt vuốt râu, nhìn sang Đặng Hiên.
“Nói thẳng ra là các ngươi vẫn chưa tin chứ gì?” Đặng Hiên thầm nghĩ, tiếp đó cũng đứng lên, trực tiếp cởi bộ quần áo rách rưới đang mặc, để lộ ra một chưởng ấn màu tím đen đang không ngừng tản mát khí tức âm hàn lạnh thấu xương ở sau lưng.
“Huyền Minh Thần Chưởng!” trông thấy thứ này, sắc mặc của Chấp pháp trường lão liền biến đổi.
“Nghĩa phụ bị Huyền Minh nhị lão vây công, biết rõ là không cách nào chạy trốn, cho nên mới đưa Đả Cẩu Bổng cùng ngọc bội cho ta. Bản thân thì một mình ngăn lại hai người kia để ta đào tẩu về báo tin, dặn dò ta rằng nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải trợ giúp nghĩa muội Hồng Thạch quản lý Cái Bang!” Đặng Hiên chậm rãi tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Hai đại Long Đầu khi nhìn đến Huyền Minh Thần Chưởng sau đó, cũng đã tin tưởng Đặng Hiên tám chín phần. Đã trúng Huyền Minh Thần Chưởng, muốn sống sót, trừ phi lấy chí dương công pháp tới chống cự, áp chế, xua tan hàn khí, hơn nữa còn phải là nội công đại thành, nếu không thì đó chỉ là một con đường c·hết, dù cho Huyền Minh nhị lão cũng không cách nào cứu chữa.
Hơn nữa, trong tay Đặng Hiên có Đả Cẩu Bổng cùng ngọc bội của bang chủ, rất nhiều người đều đã tin tưởng lời nói hắn lời nói, kể cả Sử Hồng Thạch. Nàng không nhịn được mà lén liếc Đặng Hiên, có chút bất ngờ cùng xấu hổ mà nhìn nửa thân cởi trần của hắn, không nghĩ tới bản thân vậy mà lại có thêm một ca ca.
“Đã như vậy, theo lời dặn của bang chủ thì... Tham kiến Quyền bang chủ (bang chủ tạm quyền)!" theo Truyền Công trường lão quỳ xuống thì những đệ tử Cái Bang còn lại cũng lần lượt quỳ gối theo.
“Được rồi, đừng đa lễ, mọi người đều là huynh đệ của nhau..." Đặng Hiên nhanh chóng tới gần, đỡ từng người dậy,
“Quyền bang chủ, bây giờ Sử bang chủ bị Huyền Minh nhị lão vây công, theo như ngài nói thì là do Nhữ Dương Vương của Đại Nguyên quốc muốn bắt giữ chứ không phải ra tay s·át h·ại bang chủ thì chúng ta phải làm thế nào?” Chưởng Bát Long Đầu nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy... Nghĩa... Nghĩa huynh... Chúng ta phải làm gì để đi cứu cha?” nghe Đặng Hiên nói rằng cha mình không có nguy hiểm về tính mạng thì Sử Hồng Thạch cũng đã có phần an tâm nhưng vẫn không nhịn được mà lo nghĩ.
Đặng Hiên khẽ trầm tư, đồng thời cũng âm thầm quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người. Có ít người thì vô cùng âu sầu, nghiêm túc, có người thì một mặt chờ mong, cũng có một số người thì cười lạnh, có lẽ là đang chờ để nhìn Đặng Hiên trở thành trò cười. Muốn cứu người từ trong tay Huyền Minh nhị lão đã vô cùng khó khăn chứ đừng nói là cả đội quân đứng ở phía sau của Nhữ Dương Vương.
“Bằng vào thực lực của Trung Đô Cái Bang, mọi người nghĩ xem liệu chúng ta còn có cách nào để cứu viện nghĩa phụ?” trước tình hình hiện tại, Đặng Hiên cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay, đành đẩy vấn đề khó khăn này cho tất cả mọi người.
Để cho hắn quyết định? Cứu hay là không cứu? Muốn cứu thì cũng chưa có biện pháp, không cứu thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của hắn. Chức "Quyền bang chủ" ngồi chưa ấm chỗ này chắc chắn sẽ khó mà giữ được. Cái Bang là bàn đạp đầu tiên để hắn bước tiếp ở thế giới này cho nên Đặng Hiên cũng không muốn từ bỏ nó một cách dễ dàng,
“Trung Đô Cái Bang có gần năm ngàn người, không túi đệ tử chiếm chín thành...... Một túi đến bảy túi đệ tử có khoảng mấy trăm người, về phần tám túi Đà Chủ, vẻn vẹn có một người. Cửu đại trường lão cũng lần lượt q·ua đ·ời, chỉ còn lại bốn người chúng ta, Phó bang chủ...... Tạm thời cũng thiếu."
"Lấy thực lực hiện nay của Trung Đô Cái Bang chỉ có thể coi là một tiểu môn phái, thuộc hàng tam giáo cửu lưu trong giang hồ võ lâm, muốn cứu người từ trong tay Huyền Minh nhị lão cùng Vương phủ của Nhữ Dương Vương thì... Rất không khả thi...” Chấp pháp trưởng lão giảng giải cho Đặng Hiên một hồi, bất đắc dĩ thở dài.
Mọi người xung quanh nghe vậy thì đều cúi đầu xấu hổ khi nghĩ tới tình cảnh hiện tại so với quá khứ huy hoàng trước đây. Đặng Hiên cũng không khỏi nhíu mày.
Trung Đô Cái Bang vậy mà yếu nhược đến mức này sao? Gần năm ngàn người nhưng chín phần là không túi đệ tử, nói thẳng ra là ăn mày thực sự, căn bản cũng không có chút thực lực nào, muốn những người này đi tới Vương phủ đánh một trận thì đúng là kẻ si nói mộng.