Chương 4 : Dị biến nảy sinh
“Huyền Minh nhị lão, các ngươi muốn gì?” Sử Hỏa Long vừa nói vừa đứng trước Đặng Hiên để bảo vệ, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.
“Chậc chậc, chúng ta chỉ đang chấp hành mệnh lệnh của Nhữ Dương Vương, muốn mời Sử đại bang chủ đến Vương phủ làm khách một chuyến mà thôi...” Hạc Bút Ông cười nói.
Đặng Hiên nghe vậy thì cũng hơi thả lỏng một chút,Huyền Minh nhị lão không phải tới truy đuổi hắn do g·iết đám quân Nguyên kia mà dường như là tới tìm kiếm người cha hờ Sử Hoả Long này.
“Keng! Hệ thống thông báo nhiệm vụ, thoát khỏi Huyền Minh nhị lão đuổi g·iết!”
Âm thanh của hệ thống truyền đến khiến Đặng Hiên vừa mừng vì sắp có phần thưởng, vừa lo vì nhiệm vụ này cũng chẳng hề dễ dàng.
“Nghĩa phụ, ngươi mau đi đi, để nhi tử ở lại đây ngăn cản bọn chúng!” lúc này, Đặng Hiên cũng bắt đầu bước về phía trước, hùng hồn nói một cách nghĩa chính ngôn từ. Sử Hỏa Long thấy vậy thì trên mặt thoáng hiện nụ cười vui mừng, thầm nhủ bản thân không có nhìn lầm người.
“Nhi tử, hai ác tặc này rất lợi hại, cứ để vi phụ lo, ngươi mau mau cầm mấy thứ này trở về Trung Đô Cái Bang đi!” Sử Hỏa Long vừa nói vừa lấy ra một ngọc bội màu trắng ở trong túi áo cùng cây gậy trúc màu xanh đang cầm mà đưa cho Đặng Hiên.
“Chẳng lẽ đây là... Đả Cẩu Bổng?” Đặng Hiên vừa cầm cây gậy trúc này đã thấy nó bất phàm, không cần nghĩ nhiều thì hắn cũng biết đây là Đả Cẩu Bổng trong truyền thuyết, vật trấn phái của Cái Bang.
“Không nghĩ tới tên nhóc này còn là nghĩa tử của Sử đại bang chủ, đã vậy thì hãy đi cùng đi, dù sao chúng ta cũng không nỡ chia rẽ tình phụ tử thắm thiết này!” Lộc Trượng Khách nhìn hai người như thế thì cũng cất giọng nói sang sảng.
"Hỏng bét, ta quên mất, không để ý tới điều này!" Đặng Hiên thấy vậy thì thầm kêu không ổn, cảm giác vui mừng do lấy được Đả Cẩu Bổng, sắp thành bang chủ Cái Bang cũng biến mất sạch sành sanh. Tiếp đó, cũng không nói nhảm quá nhiều, Lộc Trượng Khách cùng Hạc Bút Ông cũng bắt đầu lao tới, t·ấn c·ông hai người.
“Tiểu Hiên đi mau! Nếu như ta c·hết ở chỗ này, Trung Đô Cái Bang liền giao cho ngươi cùng Thạch nhi!” Sử Hỏa Long vội vàng đánh một chưởng vào vai Đặng Hiên để đẩy hắn ra xa, sau đó bản thân trực tiếp đứng ra ngăn cản Huyền Minh nhị lão.
“Nghĩa phụ, nhi tử xin thề, sau khi trở lại Cái Bang sẽ triệu tập nhân thủ ngay lập tức để nghĩ biện pháp cứu người!” Đặng Hiên vừa nói vừa vắt chân lên cổ để chạy, cũng không dám quay đầu lại, dù chỉ một chút.
"Chậc chậc, thân làm con, ngươi cũng không nên để phụ thân của mình ở lại cô đơn như vậy chứ..."
Chỉ là hắn còn chưa kịp chạy được bao xa thì thân ảnh của Hạc Bút Ông cũng đã xuất hiện ở phía sau lưng, nhẹ nhàng đưa tay lên, đánh ra một chưởng.
“Phù!”
Đặng Hiên chỉ cảm giác phía sau lưng đột nhiên mát lạnh, theo đó, đau đớn cũng nhanh chóng ập tới khi không ít xương cốt của hắn đều đã rạn nứt sau một chưởng này. Tiếp đó lại là từng đợt hàn ý lạnh lẽo vô cùng truyền đến như muốn đóng băng cả cơ thể khiến Đặng Hiên chỉ có thể cắn chặt răng, lảo đảo tiến về phía trước.
“Đáng c·hết!” Sử Hỏa Long gầm lên vô cùng giận dữ, cấp tốc vận dụng khinh công để lướt tới bên người Hạc Bút Ông, Hàng Long Thập Bát Chưởng cương mãnh cũng được thi triển theo.
Lão vừa thấy được một chưởng mà Hạc Bút Ông đánh trên người Đặng Hiên chính là Huyền Minh Thần Chưởng! Nghĩa tử vừa mới cùng bản thân nhận cha con vậy mà lại sắp c·hết! Hạc Bút Ông bị Sử Hoả Long cuốn lấy, sư huynh Lộc Trượng Khách tới gần cũng không khỏi ra tay trợ giúp.
Về phần Đặng Hiên thì Hạc Bút Ông cũng không để ý quá nhiều nữa bởi vì đã trúng Huyền Minh Thần Chưởng, coi như đã cầm chắc c·ái c·hết.
Không ngoài dự liệu, chẳng mấy chốc mà chiến đấu đã kết thúc. Nếu phải đối mặt với một người thì Sử Hỏa Long có lẽ còn có thể kiên trì gần một canh giờ nhưng hai người liên thủ thì cho dù dựa vào Hàng Long Thập Bát Chưởng tinh diệu vô cùng thì Sử Hoả Long cũng không tránh khỏi việc bị Huyền Minh nhị lão đánh bại nhanh chóng, điểm huyệt đứng yên một chỗ.
“Sư đệ, để ta đưa tên này về gặp Vương gia, ngươi đuổi theo tiểu tử kia đi!” Lộc Trượng Khách thản nhiên nói, sau đó liền định vác Sử Hỏa Long để rời đi.
“Sư huynh không phải lo, tên nhãi đó đã trúng Huyền Minh Thần Chương của đệ rồi, sớm muộn gì cũng c·hết...”
Hạc Bút Ông nghe thế thì không khỏi cười khẩy, sư huynh lão rõ ràng là muốn trở về trước để tranh công trước mặt Vương gia. Lộc Trượng Khách thấy vậy thì cũng chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm.
......
“Keng! Huyền Minh nhị lão đã rời đi, nguy hiểm được giải trừ, nhiệm vụ hoàn thành! Hệ thống khen thưởng kí chủ Đả Cẩu Bổng Pháp!” theo giọng nói máy móc của hệ thống phát ra thì từng chiêu thức của Đả Cẩu Bổng Pháp cũng lần lượt xuất hiện ở trong đầu của Đặng Hiên.
“Có...... Có thể đổi thành...... Cửu Dương Thần Công.... được không...” Đặng Hiên nằm ở giữa đống t·hi t·hể, run rẩy nói.
“Phần thưởng xuất hiện tuỳ theo nhiệm vụ, không thể thay đổi!”
“....” Đặng Hiên cũng không còn hơi sức để đáp lại hệ thống nữa khi lúc này, cả người hắn đều đã bao trùm một tầng băng mỏng.
Cái lạnh thấu xương, như xuyên thẳng tới tận linh hồn này để cho hắn với ý chí bất khuất, cứng cỏi của đặc công còn phải lung lay, dao động không ngừng, cũng không biết là Trương Vô Kỵ lúc nhỏ làm thế nào mà chịu đựng được Huyền Minh Thần Chưởng. Hắn không ngờ tới rằng bản thân vừa mới xuyên việt tới đã trúng phải chưởng pháp độc ác này. Bây giờ chỉ có Cửu Dương Thần Công mới có thể cứu được hắn...
Thời gian trôi qua, có lẽ là khoảng gần một ngày, khi Đặng Hiên sắp không kiên trì nổi nữa thì hàn khí mới dần biến mất, Qua một lúc, sau khi bỏ các xác c·hết quanh người mình ra một cách khó nhọc thì hắn mới có thể chậm rãi đứng lên, bắt đầu rời đi. Ngay sau khi bị Hạc Bút Ông đánh một chưởng thì Đặng Hiên cũng không đào tẩu về phía trước mà âm thầm quay ngược lại chỗ tù binh bị g·iết rồi lẩn trốn vào giữa các xác c·hết vì nghĩ rằng chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất.
Lại qua nửa tháng sau, trải qua đủ loại khó khăn để băng rừng lội suối cùng thỉnh thoảng hàn khí của Huyền Minh Thần Chưởng lại bộc phát thì hắn cũng tới được một ngôi miếu rách nát có một đám ăn mày tụ tập. Sau khi để lộ ra ngọc bội cùng Đả Cẩu Bổng mà Sử Hoả Long đưa cho thì cuối cùng Đặng Hiên cũng b·ất t·ỉnh vì kiệt sức.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu, Đặng Hiên cũng bắt đầu thoát khỏi cơn mê dài đằng đẵng. Vừa mở mắt ra, hắn đã cảm giác được miệng đắng lưỡi khô, tứ chi vô lực, trông thấy ấm trà ở trên bàn thì không chút nghĩ ngợi, hắn liền vội vàng lê lết thân thể tới để tu ừng ực.
“Đây là đâu?” sau khi uống cạn ấm trà thì Đặng Hiên cũng dần dần tỉnh táo, bắt đầu tự hỏi. Đưa mắt nhìn gian phòng nhỏ nhưng rất sạch đẹp, có đủ các loại vật dụng, sắp xếp chỉnh tề thì hắn không khỏi thầm nghĩ :
"Nơi này... Dường như cũng không giống chỗ ở của ăn mày?"
Đặng Hiên vừa nghĩ vừa quan sát xung quanh, khi ánh mắt của hắn liếc về một tấm gương thì cũng bất chợt nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của mình. Quan sát kỹ thì có thể thấy nét cương nghị đậm chất quân nhân xen lẫn vài phần phiêu lãng, không bị bất kì thứ gì trói buộc vẫn xuất hiện trên gương mặt quen thuộc. Chỉ có tuổi tác đã nhỏ đi, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi khiến hắn thêm vài phần ngây thơ, non nớt nhưng cũng đã bị những vết sẹo do roi da để lại che lấp đi, tăng thêm một phần hung thần ác sát.
“Két....” đúng lúc này, cửa phòng cũng bị đẩy ra.
“Tiểu thư, các trưởng lão, hắn đã tỉnh!” chưa kịp để cho Đặng Hiên lên tiếng hỏi thì tên nhóc ăn mày đã lại quay đầu chạy ra ngoài, hét lớn lên.
Ngoài cửa nhanh chóng truyền tới vô số tiếng nói cùng bước chân ồn ào, Đặng Hiên ngồi ở trên ghế, rất nhanh liền thấy được đám người tới là ai.