Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoành Bá Thiên Hạ

Chương 21 : Bình phục thương thế




Chương 21 : Bình phục thương thế

“Sư phụ, kia chính là toà thành mà Viên Thiên Sư nhắc tới sao?”

“Trung Đô Cổ Thành, Tam Phân Thiên Hạ...”

“Viên Thiên Sư cũng từng nói Long Lộng Thương Khung, Phượng Vũ Cửu Tiêu, Kim Lân Hám Thiên, Phong Vân Nghịch Loạn... Còn có Tiềm Ngư Thao Quang, con cá ẩn mình để che giấu đi ánh sáng..."

"Sư phụ, rốt cuộc thì những lời này là có ý gì?”

“Không thể nói, không thể nói, thiên cơ bất khả lộ....”

"Hừ, lại là những lời này, đồ nhi đã nghe tới phát chán rồi..."

“Đừng nóng vội, sớm muộn gì thì con cũng biết... Còn kiếm pháp mà ta dạy cho con thì thế nào rồi?”

“Nghe lời sư phụ dặn nên đồ nhi đã quên gần hết rồi!"

"Không sai... Lúc trước, sư huynh của con còn phải mất một thời gian nữa thì mới quên được..."

“Sư huynh? Đồ nhi cũng có một sư huynh sao? Vậy mà trước giờ người chẳng hề nhắc tới... Sư phụ mau nói đi, huynh ấy đâu rồi?”

“Ha ha, không phải ta cố tình giấu mà là do từ đó đến giờ, hắn vẫn luôn lang bạt khắp nơi... Dạo gần đây bất chợt liên lạc lại thì vi sư mới biết đó chứ..."

"Sư huynh của con bảo là có cảm ngộ, đang làm thơ ở một hòn đảo..."

"Thơ ư? Vậy thì... Huynh ấy đã viết những gì hả sư phụ?"

"Sư huynh của con thích chu du thiên hạ, kết bạn tứ phương, học nghệ trăm nhà... Vì vậy mà sở học rất bác đại, suy nghĩ thiên mã hành không, ly kì cổ quái, không bị bất cứ điều gì trói buộc... Thỉnh thoảng cũng khiến vi sư phải mở rộng tầm mắt..."



"Đây là bài thơ Hiệp Khách Hành của hắn, quả thực cũng rất có ý tứ..."

"Chỉ là... Cuối cùng vẫn thiếu một phần tinh thâm, khó tới cực cảnh..."

....

Khi Đặng Hiên tỉnh lại thì hắn đã thấy bản thân đang ở bên trong một gian nhà tranh đơn sơ. Có chút mệt mỏi mà đưa mắt nhìn xung quanh thì liền nhìn ở cách đó không xa, có một lão nhân đang ngồi bên cạnh bếp lửa nhỏ.

“Đây là...” khắp người vẫn còn đau nhức, thần trí thì khá mơ hồ khiến Đặng Hiên chỉ có thể khẽ thì thào.

Tuy giọng nói của hắn không lớn nhưng do căn nhà tương đối nhỏ, vốn yên tĩnh vô cùng nên ngay lập tức, lão nhân kia cũng đã nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại, kinh ngạc lên tiếng :

“Công tử đã tỉnh rồi sao? Ngươi b·ị t·hương nặng, đã hôn mê suốt một tuần nay..."

“Đa tạ... Ân công ra tay cứu mạng...” Đặng Hiên nghe vậy thì cũng đáp lại theo bản năng.

Chỉ thấy lão nhân đã vội vàng xua tay, lắc lắc đầu :

"Không phải, người cứu công tử không phải là ta..."

Thế rồi, lão nhân dần kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Theo lời của lão thì đó là bốn người, hai nam hai nữ, một đôi thì rất trẻ, còn lại thì lớn tuổi hơn, dường như là một cặp vợ chồng.

"Trong đó, lão nhớ rằng người trung niên nho nhã kia bảo mình họ Nhạc, tự xưng là chưởng môn của Kiếm Tông Hoa Sơn Phái ở Khang Thanh quốc. Người này nói rằng thấy công tử nằm b·ất t·ỉnh ở ven đường nên ra tay ứng cứu nhưng do đang bận tới tham dự Đại hội Anh hùng gì đó, không tiện chăm sóc nên đưa tới đây rồi để lại hơn chục lượng bạc nhờ lão trông nom hộ..."

"Họ Nhạc, Kiếm Tông Hoa Sơn... Chẳng lẽ lại là..." Đặng Hiên nghe lão nhân nói tới đây thì thần sắc bỗng kinh nghi bất định, mơ hồ đoán ra được người ra tay cứu mình là ai...

"Được người như vậy cứu cũng không biết là nên mừng hay lo đây... Chỉ là, dù có như thế nào thì đã chịu ân, ắt phải trả..."

Nghĩ lại mọi chuyện đã diễn ra, trong lòng Đặng Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì vẫn còn sống sót. Vừa luyện được thần công khiến hắn cảm thấy có chút bành trướng, khinh thường anh hùng trong thiên hạ để rồi bị Đoàn Diên Khánh dạy cho một bài học thích đáng...



Sau này nhất định phải cẩn thận hơn... Thế giới này rộng lớn như vậy tuyệt đối sẽ không đơn giản, kỳ nhân dị sĩ, ngoạ hổ tàng long ắt hẳn vẫn còn ẩn giấu không ít ở trong nhân gian...

Cứ như thế, bảy ngày sau, Đặng Hiên cũng dần dần bình phục hoàn toàn. Được như vậy phần lớn là do Cửu Dương Thần Công tầng bảy khiến cho hắn dù đang b·ất t·ỉnh thì vẫn chuyển vận liên miên không dứt, sớm đã chữa trị một phần thương thế.

Trước khi rời đi, Đặng Hiên cũng hỏi lại lão nhân có yêu cầu gì muốn thực hiện để bản thân giúp nhưng đáp lại hắn chỉ là một cái lắc đầu bình thản trên khuôn mặt nhăn nheo không che giấu được vẻ phiền muộn cùng t·ang t·hương :

"Con trai lão sớm đ·ã c·hết trận, hiền thê cũng bị giặc c·ướp đoạt mạng, lão trở về nơi chôn rau cắt rốn này vốn dĩ cũng là sống chút hơi tàn rồi lá rụng về cội... Nếu được thì lão cũng chỉ mong sao cho thế hệ sau này được hưởng chút yên vui của thái bình..."

"Thái bình thịnh thế sao..." Đặng Hiên đưa mắt nhìn về phương xa, như có điều suy nghĩ, trong lòng cũng âm thầm quyết định.

Mười ngày sau, Đặng Hiên cũng đã trở về Hồ Điệp Cốc.

Vừa mới tới nơi thì hắn đã nghe được vô số âm thanh kêu la đầy thê lương, vang vọng cả một vùng. Chỉ thấy cách đó không xa, ở gian nhà tranh trước cửa Hồ Điệp Cốc đã có một đám người tụ tập, nằm la liệt ở dưới đất. Sắc mặt ai nấy cũng đều tái nhợt, không ngừng rên rỉ khi khắp người đều đang nổi mẩn tím đỏ, chảy ra nước mủ h·ôi t·hối, vừa nhìn là biết những người này đang trúng độc.

"Hồ Thanh Ngưu thực sự sẽ ra tay cứu chúng ta sao? Chẳng phải hắn có ngoại hiệu là thấy c·hết không cứu ư?" trong đó, có một người vừa được đưa tới đây thì không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Ha ha, do huynh đệ không biết đó thôi! Đúng là Y Tiên tính tình cổ quái, chỉ cứu đệ tử của Minh Giáo nhưng mấy năm trước hắn bỗng dưng thu nhận một đồ đệ... Kìa, ngươi nhìn đi, Tiểu Y Tiên đã bắt đầu tới đây để cứu người rồi..."

Đặng Hiên đứng trong đám người thương tật này cũng dõi mắt nhìn theo liền thấy thân ảnh của một thiếu niên hiền lành, tuấn tú xuất hiện ở trước mặt.

“Tiểu huynh đệ nhanh tới đây châm cứu cho ta đi, ta không nhịn được nữa rồi, đau c·hết mất...” vừa thấy thiếu niên này thì mọi người trong nhà tranh liền tranh nhau lên tiếng, nhao nhao hết cả lên.

"Tất cả đừng nóng vội, tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức để chữa trị... Bắt đầu từ những ai bị nặng nhất..."

Đặng Hiên nhìn thiếu niên này, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái khi thấy tên nhóc Trương Vô Kỵ ngây ngô năm nào vậy mà đã trưởng thành, ra dáng một người lớn rồi.



Chỉ thấy Trương Vô Kỵ nhanh chóng lấy thảo dược ở chiếc gùi phía sau lưng xuống, lại bày đủ loại kim châm ra rồi mau chóng bắt bệnh, châm cứu để chữa trị cho mọi người. Có lẽ là do giao kèo với Hồ Thanh Ngưu nên cũng không xuất hiện tình trạng chữa nhầm cho Thường Ngộ Xuân như trong nguyên tác, đa số mọi người đều được Trương Vô Kỵ chữa trị thuận lợi, mắt thấy đã thuyên giảm không ít.

“Bất Hối muội muội, Kỷ cô cô, hai người hãy chờ thêm một chút, ta sắp chữa xong cho mấy vị đại ca này rồi... Lát nữa ta sẽ trị thương nốt cho cô cô...” Trương Vô Kỵ thoáng dừng lại lau mồ hôi một chút rồi hướng về hai nữ nhân ở trong góc, vui vẻ lên tiếng.

“A Ngưu vất vả rồi...”

“Cảm ơn... A Ngưu ca ca!”

Một thiếu phụ có vẻ suy yếu gật đầu cũng thiếu nữ ở bên nhanh chóng tươi cười mà đáp lời Trương Vô Kỵ.

“Khụ khụ khụ......” Đột nhiên, một đợt ho khan ở ngoài truyền đến.

Tiếp lấy, một lão bà lưng gù với một tiểu cô nương khoảng chường mười ba, mười bốn tuổi đang đưa tay dìu đã xuất hiện ở giữa sân.

“Khụ khụ... Mấy ngày hôm nay, ngươi đã chữa trị cho những người mà bà bà hạ độc sao?” lão bà cầm quải trượng màu vàng, bên hông quấn một ngọn roi bạc khẽ ho khan, nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ vẫn đang chữa trị cho mọi người.

“Kim Hoa Bà Bà, ngươi muốn làm gì!” thấy vậy thì thiếu phụ trong góc kia đã biến sắc, trực tiếp đứng chắn trước mặt Trương Vô Kỵ.

“Hừ, để ta xem tên nào không có mắt, dám xen vào chuyện của bà bà!" Kim Hoa Bà Bà hừ lạnh, quải trượng trong tay cũng đột nhiên bay ra, hướng thằng về phía thiếu phụ.

Thiếu phụ nhanh chóng rút kiếm bên hông ra để gạt quải trượng sang một bên nhưng vừa đưa mắt nhìn thì đã thấy Kim Hoa Bà khẽ động, trực tiếp tới trước mặt của nàng rồi xuất thủ nhanh như gió, mau chóng điểm các huyệt đạo rồi tiện tay tung một chưởng khiến thiếu phụ bay ngược về phía sau, đập thẳng vào tường.

“Không biết tự lượng sức mình!” Kim Hoa Bà Bà thoáng liếc thiếu phụ rồi lại quay hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu.

Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nạn Cô ở trong Hồ Điệp Cốc nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài thì cũng đã đi ra, vừa thấy đó là Kim Hoa Bà Bà thì đã căng thẳng vô cùng.

"Ai, ta sớm đã khuyên ngươi mau chóng rời khỏi đây, vậy mà..."

"Nam nhi đại trượng phu đã hứa thì không nuốt lời! Ta đã đáp ứng với tên kia là ở lại đây..."

Vương Nạn Cô ở bên cạnh thầm than nhưng đáp lại là giọng nói đầy kiên định của Hồ Thanh Ngưu.

Kim Hoa Bà Bà cũng không nói nhảm quá nhiều, trong chớp mắt, nội lực cường đại liền bắt đầu được hội tụ khiến hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu vốn chỉ là Nhị lưu cao thủ không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi t·ử v·ong.

Thế nhưng, ngay sau đó, dù đã đợi một hồi, Hồ Thanh Ngưu vẫn chưa cảm thấy một chưởng của Kim Hoa Bà Bà rơi xuống...