Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoành Bá Thiên Hạ

Chương 20 : Giao chiến ác nhân




Chương 20 : Giao chiến ác nhân

“Được rồi, lão tam, cứ để đó cho ta...” lúc này lão tứ Vân Trung Hạc cũng liếm liếm môi, hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Mẫn. Nàng giả làm nam nhân có thể lừa gạt được những người khác nhưng đối với một tên hái hoa đạo tặc như hắn mà nói thì liếc mắt một cái đã phân biệt được thật giả.

Qua vài hơi thở, Vân Trung Hạc liền dùng khinh công cao siêu của mình mà tới trước mặt Triệu Mẫn để bắt lấy nàng, A Tam đứng bên cạnh ngay lập tức liền tung một quyền để chặn hắn lại, Nhạc Lão Tam cầm Ngạc Chuỷ Tiễn cũng bắt đầu xông tới rồi lại bị A Đại cùng A Nhị ngăn cản.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, năm người liền hỗn chiến với nhau, Triệu Mẫn có phần hơi biến sắc, lui về phía sau, b·iểu t·ình dần trở nên ngưng trọng. A Đại, A Nhị, A Tam đã hợp lực thế nhưng là cũng chỉ đánh ngang tay với Nhạc Lão Tam và Vân Trung Hạc mà thôi, Tứ Đại Ác Nhân vẫn còn Diệp Nhị Nương và Đoàn Diên Khánh chưa động thủ nữa.

“Bộp!” một tiếng động lớn vang lên, A Nhị đã bị Vân Trung Hạc đánh trúng một chưởng, ngã xuống đất không dậy nổi, dường như đã bị trọng thương.

“Công tử chạy mau!” A Đại cố gắng bức lui Vân Trung Hạc cùng Nhạc Lão Tam, hét lớn lên. Triệu Mẫn sắc mặt âm trầm bất định, cuối cùng cũng nặng nề gật đầu : “Ta đi trước... Các ngươi bảo trọng!”

“Dừng lại, ngươi đã bái sư đâu?” Nhạc Lão Tam vừa định xông qua thì lại bị A Tam liều mạng cuốn lấy, cầm chân hắn lại.

Vân Trung Hạc thấy vậy thì thoắt cái liền vận dụng khinh công để tới gần Triệu Mẫn khiến A Đại trực tiếp đâm ra một kiếm nhanh như chớp để bảo vệ. Cơ thể của Vân Trung Hạc khẽ uốn éo, tránh thoát một kiếm này của A Đại nhưng năm ngón tay vốn đang nhằm vào Triệu Mẫn cũng thoáng lướt qua người nàng, chạm vào búi tóc ở trên đầu.

Trong chớp mắt, một thác nước đen dài thoang thoảng hương hoa đã xuất hiện. Dưới hàng mi cong cong như liễu rủ kia là một đôi mắt tràn đầy cơ trí, lanh lợi nhưng trước biến cố bất ngờ này thì nó cũng mang theo một chút bối rối.

“Ngươi... ngươi... ngươi là một cô nương? Vốn dĩ Nhạc gia ta còn muốn thu ngươi làm đồ đệ, vậy mà... Thế thì ngươi hãy đi c·hết đi!” Nhạc Lão Tam cũng thất thần trong chốc lát, tiếp đó sắc mặt tràn đầy giận dữ, ra tay cũng ngày càng nặng hơn khiến A Tam liên tục bại lui.

“Nhạc Lão Tam, tiểu nương tử này là của ta! Không được g·iết nàng ấy!” Vân Trung Hạc cũng vội vàng lên tiếng rồi càng dốc sức để gấp rút ra tay khiến cho A Đại thêm phần áp lực.

Đúng lúc này, hai đạo tinh quang cũng đột ngột nhằm thẳng vào A Đại mà bắn tới khiến cổ tay hắn chợt đau nhói, kiếm trong tay cũng đứt đoạn ra làm đôi. Ngay khi A Đại vẫn còn chưa kịp phản ứng thì Vân Trung Hạc đã đánh một chưởng khiến A Đại bay ngược ra ngoài, thổ huyết như mưa.

A Đại cố gắng gượng dậy, nhìn chằm chằm Đoàn Diên Khánh, giận dữ quát :

“Đồ đánh lén hèn hạ! Ngươi có còn liêm sỉ hay không?”

Hắn vừa nói dứt câu thì A Tam cũng chịu chung số phận bị Nhất Dương Chỉ đả thương mà thảm bại dưới tay của Nhạc Lão Tam.

“Trói chúng lại!” Đoàn Diên Khánh thản nhiên nói.

“Khà khà......” Vân Trung Hạc nghe vậy thì cũng xoa xoa tay, bắt đầu tới gần Triệu Mẫn.



“Ngươi... Ngươi đừng làm càn, ta là...... Quận chúa của Nhữ Dương Vương phủ!”

“Cáo gì? Quận chúa ư? Khà khà, thế thì càng tốt, ta còn chưa bao giờ được chơi đùa cùng quận chúa đâu...” Vân Trung Hạc hơi ngẩn người trong thoáng chốc, ý cười trên mặt cũng ngày càng đậm.

“Ngươi dám động tới ta thì Nhữ Dương Vương phủ sẽ không bỏ qua đâu! Cho dù có chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng đừng hòng thoát...” giọng điệu của Triệu Mẫn đã có chút run rẩy, bây giờ nàng thực sự sợ hãi.

Ba người A Đại cũng giận dữ nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc nhưng tất cả đều đã bị điểm huyệt đạo và trói gô lên cũng chỉ đành bất lực.

Khuôn mặt dâm tiện của Vân Trung Hạc càng lúc càng gần khiến Triệu Mẫn không ngừng tuyệt vọng. Nàng hối hận vì đã không nghe theo lời cha mà để Huyền Minh nhị lão đi cùng. Nếu có hai người đó cùng liên thủ thì dù cho không đánh lại Tứ Đại Ác Nhân thì chúng cũng không làm gì được nàng...

Triệu Mẫn nghĩ tới đây thì viền mắt cũng dần ươn ướt. Đột nhiên, ánh mắt của Triệu Mẫn thoáng nhìn về phía thanh niên mặt sẹo vẫn đang thong dong ngồi ăn cơm, như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nàng mau chóng chạy đến sau lưng của Đặng Hiên.

“Ta nói cho ngươi biết, đây là huynh đệ tốt của ta! Ngươi mà định làm gì thì hắn sẽ g·iết ngươi!”

“Hắn sao?” Vân Trung Hạc ngừng chân, quay sang quan sát người thanh niên mặt sẹo này.

“Tại hạ không quen biết nàng ta, xin hãy cứ tự nhiên...” Đặng Hiên vẫn cúi đầu gắp thức ăn, thản nhiên đáp.

“Tiêu Dao huynh! Ngươi cũng đừng tuyệt tình như vậy chứ... Ta vừa mời huynh bữa cơm, chúng ta cũng coi như nửa bằng hữu... Huynh hãy mau cứu ta đi...” Triệu Mẫn nắm lấy tay áo của Đặng Hiên, khẩn khoản cầu xin.

"Cứu ngươi, đắc tội Tứ Đại Ác Nhân... Rồi ta được cái gì?" Đặng Hiên thoáng ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi Triệu Mẫn.

“Khà khà, tiểu quận chúa hãy đi theo ta đi... Nhất định ta sẽ nhẹ nhàng với nàng...” Vân Trung Hạc thấy phản ứng của Đặng Hiên liền bắt đầu vui vẻ tới gần Triệu Mẫn.

"Được, được.. Ta đồng ý... Bất kể là chuyện gì..."

Ngay khi Vân Trung Hạc định chạm vào Triệu Mẫn thì Đặng Hiên cũng động, trực tiếp bắt lấy cánh tay của hắn.

"Ngươi muốn c·hết sao?"

Ngẩn người trong thoáng chốc thì Vân Trung Hạc cũng phản ứng lại, giận dữ bộc phát nội lực để đánh bay bàn tay của Đặng Hiên ra nhưng khuôn mặt hắn dần dần trở nên hoảng sợ khi nội lực của mình phát ra như đá chìm đáy biển còn cơ thể cũng cứng đờ, thậm chí không thể mở miệng để nói được câu nào.



“Ta có ba yêu cầu..." Đặng Hiên mỉm cười nhìn Triệu Mẫn.

"Chỉ cần Tiêu huynh có thể đưa chúng ta an toàn rời khỏi nơi này thì... Huynh muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng..." Triệu Mẫn khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Tiểu tử, mau thả lão tứ ra!" Nhạc Lão Tam thấy vậy liền trực tiếp cầm v·ũ k·hí để lao tới.

Đặng Hiên mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đánh một chưởng vào Ngạc Chủy Tiễn, nội lực cường đại khiến Nhạc Lão Tam bay ngược lại như đạn pháo, thổ huyết như mưa. Tiếp đó Đặng Hiên cũng tiện tay đẩy Vân Trung Hạc tới trước mặt của Đoàn Diên Khánh.

“Rốt cuộc các hạ là ai?” Đoàn Diên Khánh liếc mắt nhìn thảm trạng của hai người thì không khỏi nhíu chặt lông mày, ngưng trọng hỏi Đặng Hiên.

Một tay áp chế lão tứ, một chưởng trọng thương lão tam... Thực lực của người thanh niên mặt sẹo này e rằng cũng không thua kém bản thân...

“Ngươi có thể gọi ta là Tiêu Dao công tử..." Đặng Hiên nhẹ giọng đáp, trong lòng cũng có chút hưng phấn. Vừa mới luyện thành thần công nên hắn cũng đang mong có một đối thủ để thử sức xem thực lực của mình đã đến đâu.

“Hừ!” Đoàn Diên Khánh khẽ hừ một tiếng, quải trượng trong tay cũng bắn ra một đạo tinh quang.

Đặng Hiên cũng không dám ngạnh kháng Nhất Dương Chỉ mà mau chóng thi triển Thú Hành Bộ. Thân pháp vô cùng kỳ dị, y như những con dã thú dùng bản năng để né tránh, không theo bất kỳ quy luật nào khiến cho Đoàn Diên Khánh dù đã tung ra hơn chục đạo Nhất Dương Chỉ thì cũng không thể chạm tới một góc áo của hắn.

Ngay khi lão vừa dừng lại để chuyển thế công thì Đặng Hiên cũng chớp thời cơ, ngay lập tức liền lao tới trước mặt Đoàn Diên Khánh rồi tung ra một chưởng quán thâu nội lực cường đại của Cửu Dương Thần Công.

Đoàn Diên Khánh cũng nghiêm túc đáp trả lại, hai chưởng cương mãnh chạm vào nhau khiến dư âm của lần giao phong này lan ra bốn phía, chấn gãy không ít bàn ghế. Giằng co bất phân thắng bại trong thoáng chốc thì Đặng Hiên cũng dần dần biến sắc, cuối cùng thì hắn lại là người bị đẩy ra trước, ngã dúi dụi xuống đất.

Đoàn Diên Khánh cũng lùi về phía sau mấy bước rồi mới ổn định được thân hình.

“Quả không hổ danh thủ lĩnh của Tứ Đại Ác Nhân, tại hạ xin bội phục, cam bái hạ phong!" Đặng Hiên phủi bụi đứng lên, thần sắc vẫn thản nhiên như không có việc gì rồi chắp tay thi lễ.

“Đi!" Đoàn Diên Khánh thì khẽ quát một tiếng, dứt khoát quay người rời đi. Ba người còn lại nghi hoặc nhìn nhau, cũng không dám cãi lời lão đại, mau chóng ra khỏi nhà trọ.

Cho tới khi bóng dáng của Tứ Đại Ác Nhân dần khuất khỏi tầm mắt thì Đặng Hiên cũng không còn gắng gượng được nữa mà ngã khuỵ xuống rồi trực tiếp phun ra một bãi máu tươi.

“Huynh b·ị t·hương sao?” thấy vậy thì Triệu Mẫn ở phía sau cũng lên tiếng hỏi, giọng nói có chút lo lắng.



“Yêu cầu thứ nhất... Bồi thường thiệt hại cho chủ quán...” Đặng Hiên liếc nhìn Triệu Mẫn, thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã tới trước của nhà trọ, vừa quay người rời đi vừa lớn tiếng nói vọng lại :

“Yêu cầu thứ hai... Không được đuổi theo ta!"

"Nếu không thì ta sẽ g·iết ngươi!”

Phản ứng Đặng Hiên khiến Triệu Mẫn sửng sốt không thôi, cho tới khi lấy lại tinh thần thì nét mặt nàng đã trở nên vô cùng phức tạp:

“Yêu cầu gì mà tuỳ tiện như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn nghĩ ta không thực hiện được giao kèo... Hay hắn cho rằng ta nói dối mình là quận chúa, nghĩ ta không đáng tin, sẽ bội ước sao?"

"Thật là... Tên mặt sẹo đáng ghét...” Triệu Mẫn càng nghĩ càng tức, vung chân đạp đổ một chiếc ghế ở gần đó rồi lại không nhịn được mà quay người nhìn ra cửa tới xuất thần.

Cho tới Đặng Hiên thì đang thúc ngựa chạy như điên về phía trước. Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, rời khỏi nhà trọ bao xa thì Đặng Hiên cũng không nhịn được nữa.

Hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng, toàn thân tràn đầy đau đớn cùng mệt mỏi. Cuối cùng Đặng Hiên đã ngã nhào khỏi lưng ngựa rồi gục xuống bụi cỏ gần đó, trực tiếp hôn mê.

Hắn đã trọng thương!

Đặng Hiên thực sự đã coi thường Đoàn Diên Khánh. Nội lực của Đoàn Diên Khánh vẫn cao hơn hắn vài phần khiến một chưởng đó trùng kích cơ thể, phá nát không ít xương cốt, chấn động cả lục phủ ngũ tạng... Cũng may là vẫn còn có Cửu Dương Thần Công liên miên không dứt chống đỡ một phần chưởng lực...

......

“Sao lão đại lại đột ngột rời khỏi đó vậy?" Vân Trung Hạc đi sau lưng Đoàn Diên Khánh, giọng nói có chút bất mãn.

Đoàn Diên Khánh vẫn trầm mặc không đáp, phải mãi đến khi đi được một lúc thì hắn mới bắt đầu ho khan liên tục, tiếp đó trong miệng cũng phun ra đầy máu tươi.

“Khụ khụ...."

“Lão đại, ngươi b·ị t·hương?” ba người còn lại thấy vậy thì sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lại gần.

Chỉ thấy Đoàn Diên Khánh khoát tay áo, trầm giọng nói :

“Suýt chút nữa thì lật thuyền trong mương... Nội lực của hắn vậy mà không hề thua kém ta, hơn nữa công pháp tu luyện cũng cực kỳ bất phàm... Một chưởng đó vốn dĩ là ta hơn một chút nhưng cuối cùng lại bị chân khí hộ thể trong người hắn phản chấn lại khiến ta không chỉ bị nội thương mà ruột gan còn đang nóng như bị lửa đốt..."

"Tiêu Dao công tử này, thật không đơn giản...”

"Được rồi, với tình trạng này thì không thể tham gia đại hội Anh Hùng được nữa... Chúng ta hãy quay trở về Bắc Tống trước..."