Chương 22 : Xuất thủ ứng cứu
"Thật có lỗi, tại hạ tới chậm, đã để Hồ tiên sinh phải kinh hãi một phen..."
Kim Hoa Bà Bà sắc mặt đại biến, nàng vậy mà không có phát hiện có người tiếp cận bản thân rồi ngăn lại một kích không nhẹ này. Cũng không do dự quá lâu, ngay lập tức, Kim Hoa Bà Bà liền phản ứng lại mà đánh ra một chưởng khiến Đặng Hiên phải nghiêng người tránh né rồi giơ chân tung ra một cước để bức lui nàng ta.
“Các hạ là ai?” Kim Hoa Bà Bà trầm giọng hỏi, chỉ thoáng giao phong thôi nhưng nàng cũng biết thực lực tuyệt đối không đơn giản.
“Cứ gọi ta là Tiêu Dao công tử...” Đặng Hiên nhẹ giọng đáp, trong lòng cũng có chút nắm chắc khi hắn cảm thấy nội lực của Kim Hoa Bà Bà kém hơn mình vài phần, bản thân có thể ứng phó được.
“Các hạ muốn xen vào chuyện bao đồng sao?”
“Tại hạ sẽ không trơ mắt nhìn bằng hữu của mình b·ị s·át h·ại... Nếu bà bà vẫn nhất quyết thì tại hạ sẵn lòng nghênh tiếp..."
“Nếu ngươi đã muốn tìm đường c·hết thì ta cũng sẽ giúp một tay!” Kim Hoa Bà Bà vừa dứt lời thì thân ảnh cũng đã như quỷ mị, chớp mắt liền đã lướt tới trước mặt của Đặng Hiên rồi tung ra một chưởng nhằm vào tay phải khiến hắn không kịp phản ứng, chỉ có thể ngạnh kháng rồi đáp trả lại một quyền để lùi lại.
Nhất thời, Đặng Hiên cảm thấy kinh hãi vô cùng, thân pháp của Kim Hoa Bà Bà vậy mà lại quái lạ như vậy, thoắt ẩn thoắt hiện... Chẳng lẽ đây chính là võ công của tổng đàn Ba Tư Minh Giáo sao?
Kim Hoa Bà Bà cũng cảnh giác cao độ khi một chưởng vừa rồi tuy đắc thủ nhưng bị chân khí hộ thể của Đặng Hiên phản chấn lại khiến lòng bàn tay nóng ran lên, khí huyết cũng hơi đảo lộn một chút. Biết rằng đối phương có nội lực thâm hậu và tu luyện công pháp bất phàm, hơn hẳn bản thân, không thể chiến đấu cận thân được nên Kim Hoa Bà Bà trực tiếp lấy ra roi dài, bắt đầu nhằm vào mắt cá chân của Đặng Hiên.
Đặng Hiên thân ảnh khẽ động, mau chóng vận dụng Thú Hành Bộ để tránh thoát một roi này khiến nó nện xuống mặt đất, vạch ra một vết nứt sâu khiến bụi mù cuốn lên. Đặng Hiên thấy vậy thì cũng thoáng đổ mồ hôi lạnh, nếu bị roi này quất vào người thì dù cho có Cửu Dương Thần Công hộ thể cũng không cách nào chịu được.
Cứ như vậy, hai người chiến đấu qua lại, giao thủ với nhau hơn mấy chục chiêu, chỉ có điều đều là Kim Hoa Bà Bà t·ấn c·ông còn Đặng Hiên thì chật vật tránh né. Hắn không có v·ũ k·hí, chỉ có nội lực cường đại nhưng Kim Hoa Bà Bà cầm roi dài lại còn có thân pháp vô cùng kỳ dị của Ba Tư luôn giữ khoảng cách khiến bản thân căn bản là không có cơ hội nào tiếp cận để so đấu nội lực.
Kéo dài tình cảnh như này mãi cũng không ổn nên Đặng Hiên quyết định dùng một con bài tẩy khác của mình để lật ngược thế cờ.
“Xem chiêu!” Đặng Hiên quát nhẹ, ngón tay cong lại thành trảo, cường đại nội lực cũng phun trào như thác đổ, ngoại phóng khỏi cơ thể rồi định trụ lại Kim Hoa Bà Bà đang đứng cách đó không xa.
Kim Hoa Bà Bà đột nhiên cảm thấy thân thể mình như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, không cách nào di chuyển được, dù chỉ một chút. Theo đó, sắc mặt của nàng cũng đại biến, trong lòng kinh nghi bất định, không hiểu người thanh niên mặt sẹo này đã thi triển võ công cổ quái gì.
Trong chớp mắt, Đặng Hiên liền vận dụng Thú Hành Bộ để xuất hiện trước mặt của Kim Hoa Bà Bà.
“Xoạt!” theo một tiếng động vang lên thì dây lưng bên hông của Kim Hoa Bà Bà đã bị một trảo của Đặng Hiên xé làm hai nửa. Cùng với đó, bộ quần áo già nua, rộng thùng thình của nàng cũng bị rách ra vài mảnh khiến một chút da thịt trắng nõn nà thoáng lộ ra bên ngoài.
"Vô liêm sỉ!" nét mặt của Kim Hoa Bà Bà chợt ửng hồng trước biến cố này, cảm nhận bàn tay vô hình kia đã đột ngột biến mất nên nàng mau chóng điều chỉnh thân hình, mau chóng thi triển thân pháp để lùi lại, vừa giận vừa sợ mà nhìn Đặng Hiên.
"Rốt cuộc thứ võ công quái lạ đó là gì? Hơn nữa vừa rồi hắn nhằm vào chỗ đó là do vô tình hay cố ý vì biết thân phận thực sự của ta?"
Đặng Hiên thì khẽ thở phào một hơi, "Tàng Thiên Thủ" mà hắn sáng tạo ra quả nhiên đã có tác dụng. Để thi triển được chiêu thức này thì chí ít cũng cần phải có mấy chục năm công lực, đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng để có thể vận dụng nội lực tạo thành một khí tràng với áp lực vô hình để t·ấn c·ông đối thủ.
Chỉ là chiêu thức vẫn còn rất nhiều hạn chế khi không chỉ tiêu hao rất nhiều nội lực, khiến ngay cả sáu mươi năm công lực với nội lực Cửu Dương Thần Công tầng bảy liên miên bất tuyệt của hắn cũng chỉ tung ra được năm lần. Hơn nữa, nếu đối phương có nội lực thâm hậu không kém Đặng Hiên hay sớm đề phòng, thi triển thân pháp để liên tục giữ khoảng cách ngoài hai trượng thì Tàng Thiên Thủ cũng thành công cốc.
Đây gần như là con bài chỉ dùng một lần, đánh bất ngờ trong lần đầu tiên thì có tác dụng lớn nhất. Tất nhiên, với những người có nội lực yếu hơn Đặng Hiên nhiều mà gặp phải Tàng Thiên Thủ thì nhẹ là xương cốt gãy nát, kinh mạch đứt đoạn, nặng thì sẽ khí tuyệt bỏ mình.
Cho tới Kim Hoa Bà Bà thì vẫn đứng yên tại chỗ, không dám ra tay nữa. Dây lưng bị xé, quần áo cũng bị rách một mảng khiến nàng đang phải khẽ cúi người xuống che đi, tránh để cho ai đó phát hiện ra dị trạng.
Mục đích của Đặng Hiên cũng chính là như thế, vận dụng Tàng Thiên Thủ cần phải tập trung nhiều tinh lực, không còn dư thừa quá nhiều sức lực để mà đánh một chưởng trọng thương Kim Hoa Bà Bà được mà còn khiến nàng cẩn thận đề phòng. Nhằm vào thân phận thực sự của Kim Hoa Bà Bà thì vẫn ổn thoả hơn, còn có thể khiến nàng ta phân tâm, không hiểu tại sao hắn lại phát hiện ra chuyện này nữa.
Đặng Hiên dự định nếu Kim Hoa Bà Bà vẫn muốn đánh tiếp thì sẽ đe doạ tiết lộ bí mật của nàng cho mọi người. Kim Hoa Bà Bà đã tránh né bao lâu nay, chắc chắn sẽ không vì chút chuyện này mà mạo hiểm bại lộ thân phận rồi bị tổng giáo Ba Tư phát hiện.
"Được rồi, ngươi hãy nhớ lấy, ngày sau ta nhất định sẽ..."
Ngay khi Đặng Hiên mừng thầm vì Kim Hoa Bà Bà đã chuẩn bị rời đi thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên ở ngay phía sau lưng :
"Hàn phu nhân nói là có việc đi một lúc nhưng trà đã nguội lạnh lâu rồi mà vẫn chưa trở về khiến lão phu không khỏi lo âu mà tới đây..."
Trong nháy mắt, Đặng Hiên liền cảm thấy ớn lạnh đến sởn tóc gáy, khí tức t·ử v·ong bao phủ khiến cả người hắn chợt ướt đẫm mồ hôi.
C·hết! Tuyệt đối sẽ c·hết!
Không cách nào phản kháng lại được!
Theo đó, một người trung niên râu dài mặc một thân cẩm bào hoa lệ với ánh mắt thâm sâu, tràn đầy trí tuệ rồi lại sắc bén như hùng ưng trên trời cao đã xuất hiện. Thân hình hắn cao lớn không kém gì các thanh niên trai trẻ khiến khí thế lẫm nhiên trên người càng thêm hào hùng, thần sắc không giận tự uy, nh·iếp nhân tâm phách.
Chỉ thấy người này vuốt vuốt râu dài, trầm tư nhìn Đặng Hiên, khẽ than thở :
"Ai, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như này khiến lão phu không khỏi cảm thấy bản thân đã già rồi..."
"Thế nhưng, cũng chính vì những người như thiếu hiệp mà hùng tâm tráng chí tưởng như đã phai mòn theo năm tháng của lão phu cũng được thổi bùng lên, tràn đầy sức sống..."
"Chỉ là, nước đẩy thuyền lên nhưng cũng lật được thuyền... Cho nên, vốn dĩ lão phu phải hết lòng yêu quý hai đồ đệ tài ba của mình thì cuối cùng lại không nhịn được mà đau đầu vì chúng..."
"Ngẫm nghĩ lại, nhân sinh của chúng ta cũng có thật nhiều mâu thuẫn..."
"Sinh ra để sống... Sống để rồi về với cát bụi..."
"Hay như tâm nguyện lớn nhất của lão phu kỳ thực cũng chỉ muốn cứu vớt thương sinh nhưng để làm được điều đó thì lại không thể không mưu đoạt thiên hạ, không thể không g·iết muôn dân trăm họ..."
"Có lẽ, bản thân nhân sinh cũng chính là nghịch lý lớn nhất trên cõi đời này..."
"Than ôi, định mệnh bi ai như trêu ngươi, lão phu không phải kẻ đại nghịch bất đạo, vọng tưởng thế thiên hành sự nhưng chung quy cũng không cam tâm, mặc cho thế sự xoay vần, đảo điên mà bản thân chẳng làm gì..."
Người này nói một hồi, khẽ thở dài ngước nhìn trời cao một lúc rồi mới quay người sang Đặng Hiên, ung dung mỉm cười :
“Gặp nhau ắt có duyên, không bằng thiếu hiệp hãy về Thiên Hạ Hội của lão phu làm khách một chuyến..."