Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoành Bá Thiên Hạ

Chương 19 : Đại hội Anh hùng




Chương 19 : Đại hội Anh hùng

Mấy ngày sau, cuối cùng Đặng Hiên cũng rời khỏi Côn Luân Sơn rồi dừng lại ở một gian nhà trọ nhỏ ở ven đường.

Chỉ là ở nơi hoang sơn dã lĩnh này gặp được nơi nghỉ chân thì quả thực đáng nghi hơn là đáng mừng, Đặng Hiên cũng không khỏi cảnh giác. Mặc dù có Cửu Dương Thần Công hộ thân, bách độc bất xâm nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Cũng không biết nơi đây có phải là hắc điếm đánh thuốc mê, c·ướp đoạt khách qua đường rồi làm bánh bao nhân thịt không nữa...

Dắt ngựa vào chuồng nhỏ gần đấy xong thì Đặng Hiên cũng bắt đầu đi vào nhà trọ, ngoại trừ một tên tiểu nhị đang nằm ngáy khò khò ở trên bàn thì bên trong cũng không còn ai khác cả.

“Khụ khụ!” Đặng Hiên tùy ý chọn một chỗ rồi ngồi xuống, lại cố ý ho khan vài tiếng.

Điếm tiểu nhị nghe tiếng động liền b·ị đ·ánh thức, hắn có chút mê man mà nhìn một vòng, tiếp đó phát hiện Đặng Hiên liền vội vàng bật dậy :

“Đại hiệp muốn nghỉ ngơi chốc lát hay ở trọ luôn để tiểu nhân chuẩn bị phòng?”

“Được rồi, trước tiên cứ nấu cho ta mấy món đã...”

"Vâng, khách quan chờ một lát, tiểu nhân sẽ đi làm ngay đây!"

Ngay sau khi tiểu nhị đi vào trong thì một chưởng quầy béo cũng đi ra, niềm nở bắt chuyện :

"Khách quan tới nơi này cũng là vì muốn tham gia Đại hội Anh hùng sao?"

"Ý ngươi là gì?" Đặng Hiên nghe vậy thì có chút hiếu ký hỏi.

“Chính là Đại hội Anh hùng được tổ chức ở Trung Đô Cổ Thành, nghe nói là các phái muốn tìm ra một vị Võ lâm Minh chủ!” Chưởng quầy nhắc đến đây thì trong lòng cũng có chút kích động.



Hắn có nguồn tin mật báo chuyện này cho nên từ nửa năm trước đã sớm tới đây để dựng tạm một căn nhà trọ nhỏ này. Đây là con đường ngắn và thuận tiện nhất để tới Trung Đô, tất cả nhân sĩ giang hồ muốn tham gia Đại hội Anh hùng gần như đều chọn đi qua nơi này. Chỉ có điều là có lẽ do hắn tới đây quá sớm, mấy tháng nay cũng chỉ có vài khách vãng lai lui tới, Đặng Hiên thì là nhân sĩ giang hồ đầu tiên đi vào trong nhà trọ.

"Chưởng quầy, mau đem rượu tốt nhất, đồ ăn ngon nhất mang ra đây!”

Đột nhiên, bên ngoài nhà trọ truyền đến một âm thanh nhỏ nhẹ, vô cùng dễ nghe.

Đặng Hiên nghe tiếng động thì cũng quay đầu lại, trông thấy người tới là ai thì hắn cũng không khỏi thầm nghĩ :

“Người thời cổ đại này cũng không biết là nghĩ như thế nào... Yết hầu không có thì cũng thôi đi, mặt hoa da phấn cũng vậy nhưng đã muốn giả làm nam nhân thì cũng phải chú ý chỉnh giọng nói một chút đi chứ...Quan trọng nhất là trong tiểu thuyết miêu tả thì rất ít người có thể phát hiện được... Thực sự quá khó hiểu...”

Chỉ thấy đó là một công tử văn nhã cầm quạt xếp thong dong đi đến, sau lưng là ba người hầu cung kính đi theo.

“Vị công tử này xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị ngay đây!” Chưởng quỹ béo thấy vậy thì hai mắt sáng lên, so với Đặng Hiên mặc bộ quần áo sờn rách bạc màu, còn không dám gọi cả rượu để uống thì công tử này mới là khách quý có tiền.

“Chúng ta gặp nhau cũng coi như là có duyên, để tại hạ mời bữa này đi! Tiểu nhị, nhớ chuẩn thêm một phần cho vị thiếu hiệp này!” vị công tử thấy Đặng Hiên ngồi gần đấy thì cũng ung dung lên tiếng.

“Nếu là rượu thì thôi đi...” Đặng Hiên thì chỉ lắc lắc đầu.

“Không uống rượu sao?" người này nghe vậy thì có chút kinh ngạc, tiếp đó lại cười cười :

“Tại hạ hành tẩu giang hồ đã lâu, rất ít khi gặp người không uống rượu...”

“Uống rượu dễ hỏng việc, say rượu chóng loạn tính... ” Đặng Hiên bình tĩnh đáp, lại hỏi :

“Không biết cao danh quý tính của công tử là gì?”



“Tại hạ là Triệu Vân, thiếu hiệp thì sao?”

“Tiêu dao tự tại,.. Công tử cứ gọi tại hạ là Tiêu Dao đi...” Đặng Hiên nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói ra cái tên này.

“Nghe danh đã lâu, không biết Tiêu công tử có phải cũng muốn tham gia Đại hội Anh hùng?”

"À, chuyện này thì tại hạ vừa được nghe qua, cũng có chút hiếu kỳ..."

Đúng lúc này, ở bên ngoài nhà trọ vang lên một tiếng cười to :

“Lão đại, nơi này có nhà trọ! Ha ha ha, một đường xuôi nam vất vả, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, ăn uống thoả thích!”

Tiếp đó, bốn bóng người lần lượt bước vào bên trong.

“Ôi chao, tiểu tử này trông thật là tuấn tú... Không thì ngươi hãy làm đồ đệ của Nhạc gia ta đi!” một người trung niên gầy gò với bộ tóc kỳ quái vừa nhìn thấy Triệu Vân thì hai mắt đã sáng lên rồi nhanh chóng đi tới.

“Tiểu tử, mau quỳ xuống bái sư đi! Ta là Nam Hải Ngạc Thần, Nhạc Lão Tam đây!”

“Dừng lại!” một trong ba người hầu ở sau lưng của Triệu Vân thấy hắn lại gần định đụng vào người chủ nhân thì đã mau chóng đứng ra chắn trước mặt, nắm chặt lấy cánh tay của hắn.

Nhạc Lão Tam thấy vậy thì vội vàng vận lực để giật tay ra nhưng không được, kinh ngạc trong thoáng chốc rồi cũng đánh ra một chưởng cương mãnh vô cùng. Người hầu vạm vỡ này thấy vậy thì thoáng hừ lạnh, tay phải cong lại thành trảo, trực tiếp đánh Nhạc Lão Tam khiến hắn hơi biến sắc mà lùi lại mấy bước để tránh né.

“Đại Lực Kim Cương Chỉ! Ngươi là người của Bắc Thiếu Lâm hay Nam Thiếu Lâm?” ánh mắt của Nhạc Lão Tam cũng dần dần có chút ngưng trọng.

“A Tam, lui ra đi!” Triệu Vân khẽ nhíu mày, khẽ quát rồi lại lên tiếng hỏi :



“Các hạ có phải chính là Tứ Đại Ác Nhân, Hung Thần Ác Sát Nhạc Lão Tam hay không”

“Đúng vậy, đồ đệ của ta vừa mới bị người hại c·hết, Nhạc gia ta nhìn trúng ngươi, muốn ngươi làm đồ đệ của ta!” Nhạc Lão Tam gật gật đầu.

Lúc này Đặng Hiên vừa ăn cơm mà tiểu nhị vừa bưng ra vừa có chút hứng thú mà quan sát cục diện này. Hắn cũng đã sớm đoán được phần nào thân phận của Triệu Vân công tử này, cho tới khi người hầu cao lớn tên A Tam kia sử dụng Đại Lực Kim Cương Chỉ thì không còn gì để nghi ngờ nữa...

Công tử văn nhã này chắc chắn là quận chúa Triệu Mẫn, con gái của Nhữ Dương Vương!

Thấy hai người A Tam cùng Nhạc Lão Tam lại giao thủ thì Đặng Hiên cũng bắt đầu phân tích tình hình, A Tam chuyên tu ngoại công, lại tinh thông Đại Lực Kim Cương Chỉ nên khả năng chiến đấu cận thân rất mạnh nhưng Nhạc Lão Tam lại có nội lực mạnh hơn nên trong chốc lát sẽ khó mà phân ra thắng bại.

“Không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp phải cao thủ như này... Ta phải tung hết thực lực ra mới được...” đánh được một lúc thì Nhạc Lão Tam cũng đã cầm lên v·ũ k·hí của mình là Ngạc Chủy Tiễn để t·ấn c·ông. A Tam thấy vậy thì cũng không dám ngạnh kháng Ngạc Chủy Tiễn, cố gắng tránh khỏi công kích của nó khiến hắn dần dần rơi vào thế hạ phong.

Triệu Mẫn khẽ nhíu mày, nàng đã nghe nói qua Tứ Đại Ác Nhân này hoành hành ở Bắc Tống quốc cùng với Tây Hạ. Cũng không ngờ rằng chỉ là người xếp thứ ba Nhạc Lão Tam thì thực lực cũng mạnh mẽ như vậy, đã vượt qua cả A Tam.

“A Đại, ra tay đi!” thấy A Tam đã không chống đỡ nổi thì Triệu Mẫn cũng khẽ ra hiệu.

A Đại nghe lệnh thì gật gật đầu, sau đó trực tiếp vọt xông vào, rút trường kiếm ra rồi hướng thẳng về phía Nhạc Lão Tam. Hắn mang danh là Bát Tí Thần Kiếm nên tốc độ của chiêu kiếm này nhanh vô cùng khiến Nhạc Lão Tam căn bản không kịp phản ứng, b·ị đ·âm thẳng vào tay, suýt chút nữa thì làm rơi cả Ngạc Chuỷ Tiễn.

“Tức c·hết ta rồi!” Nhạc Lão Tam b·ị t·hương nên cũng nhanh chóng lùi lại, tức giận nhìn A Đại vì đã xen ngang vào trận chiến.

“Tự tìm c·ái c·hết!”

Chỉ thấy lão nhân ở sau lưng Nhạc Lão Tam đã giơ quải trượng lên, theo đó, một đạo tinh quang cũng nhằm hướng A Đại mà bắn tới.

A Đại có phần giật mình nhưng vẫn kịp đưa kiếm che ngang trước ngực để ngăn cản nhưng dư chấn cường đại vẫn khiến hắn phải lùi lại về sau mấy bước.

“Ác Quán Mãn Doanh, Đoàn Diên Khánh!” không chỉ trường kiếm đang không ngừng rung mà A Đại còn cảm giác cánh tay của mình đã tê rần cả, nếu hắn không nhầm thì vừa rồi chính là Nhất Dương Chỉ đại danh đỉnh đỉnh.

“Công tử, Tứ Đại Ác Nhân võ công cao cường, chỉ sợ ba người chúng ta không phải là đối thủ... Công tử hãy rút lui trước đi...” A Đại lùi về phía sau, nhỏ giọng nói với Triệu Mẫn.