Chương 18 : Thảm án diệt môn
Chu Võ Liên Hoàn Trang
“Sư phụ... Sư phụ... Không xong rồi... Có một đám người.... Bất ngờ tập kích chúng ta!” đột nhiên, một người thanh niên lảo đảo đẩy cửa thư phòng, khắp người đều là v·ết t·hương và máu tươi.
Thấy vậy, hai người trung niên ở trước mặt đang ngồi trò chuyện liền biến sắc. Ngay lập tức, cả hai liền vội vàng chạy ra ngoài thì đã nghe được những tiếng đao kiếm va vào nhau đinh tai nhức óc dần dần bao phủ khắp mọi nơi.
“Tự tìm c·ái c·hết, vậy mà dám tới Liên Hoàn Trang của chúng ta để gây sự!” hai người không khỏi giận dữ hét lớn, lại liếc mắt trao đổi, trong nháy mắt liền vận dụng khinh công mà chạy ra ngoài.
Chỉ thấy trong trang viên đã đầy ắp ngườ người áo đỏ quần đen, trên quần áo cho thêu lên một chữ thiên hạ
“Thiên Hạ Hội!” hai người trung niên nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp xông vào chiến trường. Chỉ thấy hắn vừa vung ngón tay lên thì mấy tên áo đen đã ngã xuống, m·ất m·ạng tại chỗ. Sắc mặt người còn lại cũng vô cùng âm trầm, trực tiếp thi triển tuyệt học, liên tiếp điểm huyệt vài tên khiến chúng đứng yên rồi chịu c·hết trong tay hai người.
Mặc dù thực lực của đám người này không bằng cả hai nhưng nhân số thực sự quá đông, gấp mấy lần đệ tử của sơn trang nên chẳng mấy chốc, trên sân cũng chỉ còn lại thân ảnh hai người đang kiên trì chống đỡ.
“Lui mau!” mắt thấy người của mình sắp bị tàn sát sạch sẽ thì một người cũng không nhịn được mà thét lên đầy thê lương rồi chuẩn bị quay đầu chạy vào trong. Người còn lại vung tay đánh lui vài lên xong cũng xoay người chạy vào. Trong hậu viện còn có thân nhân của bọn họ nên không thể trực tiếp chạy trốn được.
Chỉ là, đúng lúc này, một thân ảnh phiêu dật cũng giáng xuống từ trên trời để chặn đường, theo đó vô số cước ảnh nhanh như gió cũng trực tiếp xuất hiện, hướng về hai người trung niên, trong chớp mắt liền đánh bay cả hai người sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, nội lực tiêu hao hầu như không còn vì trận chiến ban nãy.
“Phù!” khi hai người vừa ngã xuống đất rồi lảo đảo bò dậy nhưng còn chưa kịp đứng vững thì sau lưng đã lại xuất hiện hai chưởng nặng nề như núi khiến cả hai lại khuỵ xuống đất, không ngừng ho ra máu.
“Nghe danh hai vị Chu Trường Linh và Võ Liệt đã lâu, bây giờ gặp mặt, quả nhiên danh xứng với thực...” thân ảnh vừa tung cước ban nãy đã đứng trước mặt hai người.
Đó là một thiếu niên khoảng chường mười sáu, mười bảy tuổi mặc một bộ trường sam trắng như tuyết. Nếu như không phải nhìn thấy yết hầu ngay cổ thì với mái tóc đen dài tung bay, khuôn mặt trắng nõn, bờ môi đỏ hồng kia thì không ít người sẽ lầm tưởng, coi rằng đây là một nữ nhân.
Cho tới người tung ra hai chưởng kia cũng là một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, tóc đen cắt ngắn tuỳ ý, một thân y phục đen như mực. Phối hợp với bộ dạng cao to hơn hẳn người cùng trang lứa thì thiếu niên này vốn cũng rất anh tuấn, chỉ có điều khuôn mặt vô cùng lạnh lùng xen lẫn chút buồn bã luôn toả ra khí thế kh·iếp người khiến chẳng ai dám tới gần hắn.
Hai người trung niên trông thấy hai thiếu niên này thì không khỏi giận dữ, đồng thanh quát :
“Nh·iếp Phong! Bộ Kinh Vân! Lũ chó của Thiên Hạ Hội!”
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng tên là Nh·iếp Phong đã lại gần, nhẹ giọng nói với cả hai :
“Hôm nay vãn bối đến đây là vâng lệnh sư phụ...."
“Các ngươi muốn gì?"
“Nguyên do chính là mấy năm trước, vi sư của vãn bối đã từng giao thủ với Tam Tuyệt ở Nam Tống... Sau trận chiến đó, sư phụ của vãn bối trở về bế quan, cảm thấy Nhất Dương Chỉ cùng Lan Hoa Phất Huyệt Thủ của Nhất Đăng đại sư và Hoàng Dược Sư rất có ý tứ... Nghe tin Chu Võ Liên Hoàn Trang có quen biết với hai vị tiền bối, lại sở hữu mấy môn võ công này... Cho nên, nếu như hai người chịu đưa ra thì chúng ta sẽ...”
“Đừng có mơ! Chu mỗ... Khụ,, khụ...” chưa để cho thiếu niên này nói hết câu thì một người đã lên tiếng cắt ngang, lại không nhịn được mà ho ra vài ngụm máu.
"Các ngươi đừng hòng... Dẫu c·hết chúng ta cũng sẽ không đồng ý..."
“Bốp! Bốp!” thấy thế thì thiếu niên áo đen tên Bộ Kinh Vân cũng bất chợt vỗ tay ra hiệu.
Theo đó, hậu viện phía sau dần trở nên ồn ào, lại qua một lát thì người của Thiên Địa Hội cũng lần lượt dẫn hơn chục lão nhân, thiếu phụ cùng những đứa trẻ con đang bị dây thừng trói chặt đi ra.
“Lão gia......”
“Phụ thân!”
.........
“Cho các ngươi thêm một cơ hội, giao Nhất Dương Chỉ cùng Lan Hoa Phất Huyệt Thủ ra...” Bộ Kinh Vân chắp tay ra sau lưng, bình tĩnh nhìn hai người.
“Mặc dù Chu Trường Linh ta không phải là chính nhân quân tử nhưng ta tuyệt đối sẽ không phản bội lại sư tổ Nhất Đăng!” người trung niên tên Chu Trường Linh kiên định đáp.
“Hoàng Đảo Chủ có ân với Võ gia chúng ta, tuy vô pháp báo ân thế nhưng Võ Liệt ta nhất quyết cũng không thể vì sống tạm mà bán đứng ân nhân của gia tộc, làm chuyện có lỗi với liệt tổ liệt tông!”
Bộ Kinh Vân thấy hai người như vậy thì cũng khẽ vung tay, lạnh lùng nói một câu :
“Giết!”
“Lão gia!”
“Lão gia, cứu chúng ta!”
Theo đó, vô số thanh âm thê thảm liên tiếp vang lên, người trong Liên Hoàn Trang cũng không ngừng t·ử v·ong dưới lưỡi đao của Thiên Hạ Hội. Hai người Chu Trường Linh cùng Vũ Liệt run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi lã chã trên hai gò má đã có phần nhăn nheo.
“Nh·iếp Phong, Bộ Kinh Vân, các ngươi g·iết ta đi!” Chu Trường Linh điên cuồng hét lớn, sau đó, hắn bất ngờ lao thẳng tới chỗ của thiếu niên áo đen dốc hết chút sức lực cuối cùng để thi triển Nhất Dương Chỉ.
Chỉ thấy Bộ Kinh Vân khẽ hừ một tiếng, trong nháy mắt, chưởng ảnh tuôn ra như mưa, tạo thành một bức tường bất khả x·âm p·hạm, ngăn cản chỉ lực đang nhằm vào bản thân. Tiếp đó, thân hình hắn đã phiêu hốt tiến về phía trước, động tác mềm mại, uyển chuyển như mây khói mà đánh một chưởng vào giữa ngực khiến Chu Trường Linh cảm giác lục phủ ngũ tạng như vỡ vụn, một chưởng này trông vậy mà lại nặng tựa ngàn cân khiến cả người bắn ngược ra ngoài, ngã rầm xuống đất rồi không ngừng co quắp.
“Thiên Địa hội...... Ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi....” Chu Trường Linh vừa ho ra máu vừa ngây ngẩn nhìn bầu trời, ánh mắt cũng từ từ tan rã, một suy nghĩ cuối cùng thoáng qua trong đầu của hắn :
"Cũng may là... Hôm nay... Cửu Chân cùng Thanh Anh đã ra ngoài dạo chơi..."
“Khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi!” hai mắt tràn đầy tơ máu của Võ Liệt như muốn nứt ra, dù biết rõ bản thân không phải là đối thủ nhưng hắn cũng bất chấp tất cả mà xông tới nhưng cũng không tránh khỏi cảnh khí tuyệt bỏ mình.
“Vân sư huynh... Ý của sư phụ là muốn bắt sống....” Nh·iếp Phong nói đến nửa chừng rồi lại thôi.
“Sư phụ có trách phạt gì thì cứ để một mình ta chịu...” Bộ Kinh Vân thản nhiên đáp.
“Vậy thì... Được rồi, chuyện này đã không xong thì chúng ta cũng không thể bỏ lỡ Hàng Long Thập Bát Chưởng nữa... Đệ cảm thấy trong ba môn võ công của Tam Tuyệt thì sư phụ để ý bộ chưởng pháp này của Hồng Thất Công nhất, chúng ta không được phép sơ sót nữa...” Nh·iếp Phong cũng chỉ đành để lại mấy câu rồi cũng mau chóng rời đi vì không nỡ nhìn cảnh tượng thảm khốc trước mắt.
Bộ Kinh Vân nghe vậy thì cũng không nói gì, trầm mặc nhìn đám đệ tử Thiên Hạ Hội tàn sát nốt những người còn lại của Chu Võ Liên Hoàn Trang. Không bao lâu, cho tới khi không còn ai sống sót, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ trang viên thì hắn mới khẽ thở dài rồi chậm rãi xuống núi.