Chương 17 : Tìm kiếm thần công
"A Ngưu, đệ thực sự không muốn đi cùng huynh để tìm cách loại bỏ hàn khí sao?" Đặng Hiên có chút khó hiểu mà nhìn về phía Trương Vô Kỵ
"Vâng, Đặng đại ca... Đệ thấy đằng kia còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ cứu chữa nhưng Hồ tiên sinh không muốn ra tay. Cho nên, đệ quyết định sẽ ở lại đây học tập y thuật để mọi người khỏi phải chịu cảnh đau đớn, khổ sở giống như đệ nữa..." giọng nói của Trương Vô Kỵ vẫn còn một chút non nớt cùng ngây ngô nhưng lại tràn đầy kiên định cùng quyết tâm khác xa với lứa tuổi.
Do dự trong thoáng chốc, Trương Vô Kỵ cũng lại gần, ghé tai thì thầm với Đặng Hiên :
"Đại ca cũng đừng lo cho an nguy của đệ,.. Thái sư phụ đã để lại vài đạo chân khí bảo vệ lục phủ ngũ tạng đệ, hơn nữa, người còn truyền cho đệ một môn nội công tên là [Thuần Dương Vô Cực Công]. Thái sư phụ nói rằng môn công pháp chí cương chí dương này mới được sáng tạo không lâu, vẫn chưa hoàn thiện nên không thể hoá giải Huyền Minh Thần Chưởng nhưng hàn khí sẽ khó mà ăn sâu vào trong cơ thể. Tuy rằng vẫn bị giày vò nhưng tính mạng của đệ đã không còn nguy hiểm nữa rồi..."
"Vậy nên, Đặng đại ca, nếu huynh cần, đệ sẽ đọc khẩu quyết này cho..."
"Được rồi, A Ngưu, đừng nói nữa, đệ không sao là tốt rồi... Công pháp của Trương Chân Nhân tuyệt đối không đơn giản, đệ hãy tu luyện cho thật tốt, cũng đừng để cho người khác biết được bí mật này..."
Đặng Hiên nghe xong thì không khỏi có chút cảm động, tên nhóc Vô Kỵ này đúng là rất lương thiện. Cho tới chuyện Trương Tam Phong truyền nội công cho Trương Vô Kỵ thì hắn cũng không quá bất ngờ, kể từ khi biết sơ qua về cách cục của thế giới này thì Đặng Hiên cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra y theo nguyên tác trong tiểu thuyết vậy.
"Như vậy thì... Hồ tiên sinh, xin hãy chăm sóc tiểu đệ giúp ta..." Đặng Hiên đưa mắt nhìn về phía Hồ Thanh Ngưu khiến lão cũng biết ý mà khẽ gật đầu :
"Thiếu hiệp chớ lo, lão phu xin hứa sẽ tận lực dạy bảo A Ngưu thành tài..."
Cho tới Chu Chỉ Nhược thì cũng lại gần Đặng Hiên, đưa cho hắn một vật gì đó, lại nhẹ giọng nói :
“Đặng ca ca... Muội không có gì cả, chỉ có chiếc khăn tay này... Mong huynh hãy cầm lấy mà lau chút mồ hôi dọc đường đi..."
Đặng Hiên thấy vậy thì thực sự cũng rất kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ :
"Sao cô nhóc này không giao nó cho Trương Vô Kỵ chứ? Rõ ràng là dọc đường đi thì nàng vẫn luôn ân cần chăm sóc tên nhóc kia mà?"
Kỳ thực, tiểu cô nương nghĩ rằng cả hai người đều bị Huyền Minh Thần Chưởng giày vò nhưng A Ngưu ca thì được che chở, chăm nom, dù khổ sở thế nào thì cũng có thể tuỳ ý kêu khóc để phát tiết mà Đặng đại ca là người lớn, chỉ có thể âm thầm chịu đựng tất cả... Nghĩ đến đó, nàng mới quyết định đưa khăn tay cho hắn.
Đặng Hiên thì vẫn không tài nào hiểu được suy nghĩ của Chu Chỉ Nhược nên cuối cùng, hắn cũng chỉ khẽ xoa xoa đầu cô bé một chút.
“Đặng huynh, xin hãy bảo trọng!” Thường Ngộ Xuân cũng chắp tay, chân thành nói một câu.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ta đi đây...” trò chuyện thêm một lúc thì sau đó, Đặng Hiên cũng bắt đầu nhảy lên lưng ngựa, ánh mắt thoáng liếc qua Băng Tuyết Nhi.
Cả hai người vốn chẳng thân quen gì nên cũng không tiện nói câu nào, vì vậy, từ đầu đến cuối, nàng ta vẫn luôn im lặng. Băng Tuyết Nhi cũng quyết định nghe theo lời khuyên của Hồ Thanh Ngưu là tới Vô Lượng Sơn ở Bắc Tống quốc để tìm Mãng Cổ Chu Cáp. Ngoại trừ lí do Băng Tằm Ngàn Năm có tác dụng phụ ra thì cả Ngũ Độc Giáo lẫn Tinh Túc Lão Quái đều không phải là loại người lương thiện, muốn mượn đồ từ trong tay bọn họ vốn chẳng dễ dàng gì, không cẩn thận còn tiền mất tật mang, trong khi bản thân nàng vẫn còn đang bị Đoạt Mệnh Xuyên Tâm Tán h·ành h·ạ.
Đặng Hiên thì nghĩ tới nhiệm vụ giải độc, đựa trên những biểu hiện kỳ lạ của hệ thống thì hắn cho rằng thiếu phụ này tuyệt đối không đơn giản, dường như nàng có thứ gì đó mà hệ thống cực kỳ thèm muốn.
Có lẽ là liên quan đến vấn đề "sạc pin" kia....
Cũng không biết là quanh đây có kỹ viện nào không...
...
Lý thuyết và thực tế vẫn luôn luôn có một cách biệt lớn mà không điều gì bù đắp nổi.
Vốn dĩ Đặng Hiên vẫn còn mang chút tâm lý may mắn với một vài trích đoạn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký mà hắn vẫn còn nhớ rõ nhưng khi trông thấy dãy núi Côn Luân rộng lớn, hùng vĩ, núi non trùng trùng điệp điệp xuất hiện trước mắt thì vọng tưởng này cũng đã biến mất.
Cũng không thể tuỳ ý nhảy xuống một vách núi nào đó rồi mong rằng dưới vực sâu sẽ là tuyệt thế thần công đang chờ mình như mấy tên nhân vật chính chứ?
Cho nên, không còn cách nào khác, Đặng Hiên bắt buộc phải trở thành một nhà khảo cổ học, địa chất học bất đắc dĩ. Cũng may rằng hắn còn có thể khoanh vùng phạm vi xung quanh Chu Võ Liên Hoàn Trang cho nên, cũng chỉ mất hơn một năm miệt mài trèo đèo lội suối, băng rừng vượt núi thì hắn cũng tìm được thung lũng bí ẩn cất giấu Cửu Dương Thần Công.
Trong khoảng thời gian này, Đặng Hiên cũng đã âm thầm ghé thăm Hồng Mai Sơn Trang gần đó để quan sát tận mắt Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh vốn được xưng là "Tuyết Lĩnh Song Chu".
Trong đó, Chu Cửu Chân quả không hổ danh là mỹ nhân khiến tên nhóc Trương Vô Kỵ từng phải điên đảo, bản thân Đặng Hiên là đặc công siêu cấp của Liên Bang, đã thấy qua vô số người đẹp, đủ loại phong thái khác lạ nhưng hắn vẫn bị nàng cuốn hút. Điều này không chỉ do sắc đẹp hơn người của Chu Cửu Chân tạo thành mà còn cả khí chất đặc biệt ẩn chứa nét hồn nhiên, tinh nghịch của một thiếu nữ trong trắng và sự phong tình, tà mị, hấp dẫn tới c·hết người của những nữ nhân thành thục.
Có thể nói, theo đánh giá của Đặng Hiên thì Chu Cửu Chân là một trong những vưu vật tuyệt sắc, hiếm có trên thế gian.
Cho tới hệ thống thì Đặng Hiên cũng quyết định tạm thời không "sạc pin" cho nó. Bởi lẽ, Đặng Hiên đoán rằng khi kết nối trở lại thì ắt hẳn tên hệ thống vô liêm sỉ này sẽ cưỡng ép hắn đi thực hiện nhiệm vụ giải độc cho Băng Tuyết Nhi.
Mặc dù phần thưởng cho việc đó nhiều khả năng sẽ rất hấp dẫn nhưng đi kèm với đó chắc chắn là vô số phiền toái cùng nguy hiểm phát sinh trong khi hắn vẫn chưa đủ thực lực, lại còn bị hàn khí q·uấy n·hiễu nữa. Vậy nên, Đặng Hiên muốn tu luyện Cửu Dương Thần Công trước để hoá giải Huyền Minh Thần Chưởng và gia tăng thực lực đã rồi mới tính đến những chuyện khác.
Mọi chuyện sau đó thì đơn giản hơn nhiều khi hắn chỉ việc lấy thần công từ trong bụng vượn trắng ra rồi bắt đầu tu luyện. Việc sinh tồn trong hoang dã cùng sống cô độc đối với một đặc công siêu cấp như Đặng Hiên mà nói thì cũng chẳng thành vấn đề. Cứ thế, Đặng Hiên đã ở lại thung lũng này để chuyên tâm tu luyện Cửu Dương Thần Công, khát thì ra suối uống nước, đói bụng thì nhảy xuống suối bắt cá hoặc vào khu rừng gần đó để hái lượm quả dại và săn bắt thú rừng.
Thời gian trôi qua thấm thoắt, trong nháy mắt đã là ba năm.
Một ngày này, sơn cốc trong thung lũng bất chợt truyền đến một tiếng hú dài giống như dã thú rít gào khiến người nghe thấy không khỏi kh·iếp đảm. Tiếp đó, từ trong hang động gần đấy, một thân ảnh bỗng chạy vụt ra như tia chớp, thoải mái ngửa mặt lên trời, hưng phấn hét to :
“Ta đã xuất quan!”
Thanh âm của hắn cứ quanh quẩn ở trong sơn cốc, một lúc lâu sau đó thì mới tiêu tan.
“Huyền Minh nhị lão... Tốt nhất đừng để ta gặp lại các ngươi, nếu không...” Đặng Hiên khẽ bẻ khớp tay, cảm nhận sức mạnh tràn trề cuồn cuộn không dứt ở trong thể nội. Có lẽ là do hệ thống hoặc bản thân là người xuyên việt nên Đặng Hiên tu luyện không chỉ dễ dàng mà tiến cảnh còn nhanh chóng tới lạ thường, chỉ ba năm khổ tu mà hắn cảm giác nội lực của mình đã tăng gấp đôi!
Đặng Hiên ước chừng trong cơ thể mình đã có sáu mươi năm nội lực! Đồng nghĩa với việc hắn luyện một năm bằng mười năm của người khác!
Phát tiết cảm xúc xong thì sau đó Đặng Hiên cũng nhảy xuống bờ suối cạnh chân thác gần đó để tắm rửa, tiếp theo thì vận khí, lấy tay làm đao để cắt mái tóc lộn xộn cùng tỉa lại bộ râu xồm xoàm của mình. Dù rằng trước khi vào đây thì hắn cũng đã sớm mang theo không ít quần áo nhưng ba năm mặc đi mặc lại vẫn khiến số quần áo cũng dần dần rách rưới tả tơi, phai màu tới mức nhợt nhạt.
Chỉnh đốn xong xuôi, lại vẫy tay tạm biệt đám vượn trắng thì hắn cũng đi ra ngoài sơn cốc, tới trước một vách núi cheo leo. Nếu là trước đây, thứ này có thể làm khó hắn không ít, nhưng bây giờ thì...
Hai chân vừa vận khí đạp một cái thì thân hình của Đặng Hiên đã bay lên, lòng bàn chân dính chặt vào vách đá dựng đứng, nhanh chóng di chuyển về phía trước, động tác mạnh mẽ như báo săn mồi rồi lại linh hoạt như một con khỉ.
Ba năm qua, ngoại trừ Cửu Dương Thần Công, Đả Cẩu Bổng Pháp thì hắn cũng tự mình luyện tập, sáng tạo các loại võ công khác nhau, môn khinh công "Thú Hành Bộ" phỏng theo các loại động vật này cũng là một trong số đó.