Chương 16 : Tới Hồ Điệp Cốc
"Thực sự là Huyền Minh Thần Chưởng?"
"Đúng là như vậy, nghĩa đệ Trương A Ngưu của tại hạ trong một lần vô tình gặp phải Huyền Minh nhị lão, chúng không g·iết ngay lập tức nhưng cũng ra tay đánh một chưởng để giày vò nó tới c·hết..."
"Ai, ác nhân đáng hận, A Ngưu tuổi nhỏ như vậy mà chúng cũng nhẫn tâm ra tay..."
"Cũng mong Điệp Cốc Y Tiên có thể ra tay cứu chữa được..."
Gần một tuần băng rừng lội suối thì cuối cùng cả bốn người cuối cùng cũng tới được Hồ Điệp Cốc.
“Sư thúc!” Thường Ngộ Xuân dẫn đầu đám người, vừa đi vào trong, trông thấy một người đàn ông trung niên đang lúi húi nhặt loại thảo dược nào đó để cho vào giỏ đeo trên lưng thì đã lớn tiếng gọi.
“Ngộ Xuân, sao ngươi lại tới đây? Sắc mặt của ngươi?” Hồ Thanh Ngưu nhìn thấy Thường Ngộ Xuân cũng có chút vui vẻ, chỉ có điều vừa nhìn thấy sắc mặt hắn thì đã trực tiếp lại gần nắm cánh tay của hắn để bắt mạch.
“Tồi Tâm Chưởng... Không sao, vẫn kịp, ta còn có thể cứu đươc..." Hồ Thanh Ngưu khẽ thở phào một hơi, lại đưa mắt nhìn ba người Đặng Hiên
“Mấy vị này là?”
“Tại hạ là Đặng Hiên, đây là nghĩa đệ của ta, Trương A Ngưu, còn vị này là Hồ phu nhân...” Đặng Hiên chắp tay hướng về phía Hồ Thanh Ngưu.
“Sư thúc, bọn họ muốn......” Thường Ngộ Xuân ở bên cạnh cũng nhanh chóng lên tiếng để nói đỡ.
“Ngươi không cần nói, ta đã biết....” Hồ Thanh Ngưu xua tay cắt ngang lời của Thường Ngộ Xuân, lại vuốt vuốt râu, bắt đầu đi vòng quanh mấy người Đặng Hiên.
“Độc Thủ Dược Vương, Xuyên Tâm Đoạt Mệnh Tán..." Hồ Thanh Ngưu lại gần Băng Tuyết Nhi, nắm lấy cánh tay để nhìn hắc tuyến trong lòng bàn tay, có chút hiếu kỳ hỏi :
"Ngươi có cừu oán gì với Độc Thủ Dược Vương?”
“Y Tiên, ta cùng với trượng phu hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa. Quanh năm sinh hoạt tại quan ngoại, mặc dù cũng có chút cừu gia thế nhưng là chưa từng đắc tội Độc Thủ Dược Vương..."
“Nếu như không có thiên đại cừu hận thì làm sao hạ độc dược ác độc bực này... Một đời ta nghiên cứu y thuật, độc thuật, tuy có danh thấy c·hết không cứu nhưng vẫn không dám luyện chế, cũng không luyện chế được loại độc này... Chỉ có điều, nếu ta không nhầm thì Độc Thủ Dược Vương cũng sớm đã quy ẩn giang hồ, quy y cửa phật, trở thành Không Sân đại sư... Cho nên, có lẽ cừu nhân nào đó của ngươi đã ă·n c·ắp Xuyên Tâm Đoạt Mệnh Tán rồi hạ độc...” Hồ Thanh Ngưu cúi đầu ngẫm nghĩ.
Băng Tuyết Nhi như nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt biến, lại vội vàng cúi đầu nói : “Đa tạ Y Tiên chỉ điểm!”
“Sư thúc cũng không giải được Xuyên Tâm Đoạt Mệnh Tán này sao?” Thường Ngộ Xuân có phần không thể tưởng tượng nổi.
“Có hay không cũng không quan trọng, Hồ phu nhân không phải người trong Minh Giáo, dù thế nào thì ta cũng sẽ không xuất thủ...” Hồ Thanh Ngưu lắc lắc đầu.
“Sư thúc, xin ngài hãy giúp đỡ Hồ phu nhân, cô ấy đã từng cứu ta một mạng...” Thường Ngộ Xuân cũng khẩn khoản cầu xin.
Hồ Thanh Ngưu nhìn hắn, suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài, trầm ngâm đáp :
"Để mà nói thì có hai phương pháp... Thứ nhất, Hồ phu nhân có thể tìm tới Ngũ Độc Giáo ở Khang Thanh quốc hoặc Tinh Túc Lão Quái ở Bắc Tống quốc để mượn Băng Tằm Ngàn Năm, sau đó ngâm trong thanh thuỷ để uống thì độc này ắt sẽ phải lui tán... Chỉ là cách này cũng sẽ để lại di chứng khi hàn khí ngàn năm này có thể xua đuổi kịch độc nhưng chính nó cũng sẽ ăn sâu vào trong cơ thể, giày vò phu nhân tới mức sống không bằng c·hết..."
"Cho nên, ta vẫn thiên về phương án sau hơn... Chính là tới Vô Lượng Sơn ở Vân Nam của Bắc Tống quốc, nghe nói nơi đó có Mãng Cổ Chu Cáp được xưng là Vạn Độc Chi Vương, nếu như Hồ phu nhân có thể tìm tới độc vật này, ăn thịt uống máu nó, lấy độc trị độc thì tự nhiên, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau cũng sẽ khỏi..."
Đặng Hiên nghe Hồ Thanh Ngưu nói tới đây thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc :
"Mãng Cổ Chu Cáp? Đoàn Dự? Cũng không biết diễn biến của Thiên Long Bát Bộ ở thế giới này đã phát triển tới mức nào..."
Lúc này, Hồ Thanh Ngưu cũng quay sang nhìn Đặng Hiên cùng Trương Vô Kỵ, nhếch miệng cười :
"Cho tới hai vị tiểu huynh đệ này thì nếu như ta đoán không sai thì đều đã trúng Huyền Minh Thần Chưởng...”
“Đúng là như vậy, chưởng pháp ác độc thế này e rằng Điệp Cốc Y Tiên Hồ tiên sinh cũng phải bó tay...” Đặng Hiên tuỳ ý đáp.
“Quả thực ta không dám tự nhận là chữa được nhưng lời của ngươi cũng có chút khó nghe...” Hồ Thanh Ngưu hơi nhướng mày.
“Vậy thì tại hạ có mấy lời này rất dễ nghe muốn nói với Y Tiên... Phiền tiên sinh vào trong đây để hai ta cùng nói chuyện riêng một chút...” Đặng Hiên thấy vậy thì cũng chậm rãi tới gần, nhỏ giọng thì thầm.
Hồ Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Đặng Hiên, khẽ hừ lạnh một tiếng, tiếp đó quay người đi vào nhà tranh gần đó. Đặng Hiên mỉm cười, cũng ra hiệu cho mọi người ở lại, bản thân thì theo sát phía sau.
"Còn không mau nói?” Hồ Thanh Ngưu cau mày nhìn Đặng Hiên.
Đặng Hiên cũng không vội trả lời mà bắt đầu quan sát gian nhà này. Đây là một dược phòng tràn đầy mùi thảo dược, vốn dĩ hắn còn nghĩ rằng chúng sẽ rất khó ngửi như bệnh viện ở kiếp trước nhưng không ngờ rằng lại rất thơm, ngủi vào khiến thần thanh khí sảng.
“Ngươi có gì để nói không? Nếu không thì hãy cút đi!”
“Tại hạ có một chuyện, chính là... Dạo trước, tại hạ có tình cờ gặp qua chưởng môn của phái Hoa Sơn... Tiên Vu Thông...” Đặng Hiên mỉm cười.
“Bây giờ Tiên chưởng môn sống rất tốt, vậy mà còn dẫn đầu cả Ngũ đại môn phái tới tận Võ Đang để diễu võ giương oai...” Đặng Hiên cầm lấy một chút thảo dược, đưa lên mũi hít hà.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai? Có quan hệ gì với tên súc sinh đó!” Hồ Thanh Ngưu nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy phẫn nộ quát.
Đặng Hiên nhếch miệng cười, lại vớ lấy gậy trúc hái thuốc gần đó, thuần thục sử dụng hai chiêu Ác Khuyển Hồi Giảo cùng Bạt Cẩu Triều Thiên trong Đả Cẩu Bổng Phá, lại bình tĩnh trả lời :
"Thực không dám giấu, tại hạ là bang chủ hiện tại của Trung Đô Cái Bang, Đặng Hiên..."
Hồ Thanh Ngưu nhìn không chớp mắt hai chiêu thức vừa được thi triển thành thạo tới mức nước chảy mây trôi đó. Hành tẩu giang hồ nhiều năm, cho dù chưa từng tận mắt thấy Đả Cẩu Bổng Pháp nhưng hắn cũng biết hai chiêu vừa rồi của Đặng Hiên đều rất bất phàm, tuyệt đối không phải là loại tầm thường, đầu đường xó chợ.
"Nói đi! Ngươi muốn gì?"
“Tại hạ nghĩ Y Tiên cũng rất muốn t·rừng t·rị tên Tiên Vu Thông?”
Nghe tới đó, hơi thở của Hồ Thanh Ngưu liền có chút gấp gáp, trong lòng vô cùng kinh hãi. Hắn nghĩ mãi cũng không rõ làm sao thiếu niên này lại biết chuyện giữa bản thân và Tiên Vu Thông.
“Ngươi muốn như thế nào?”
“Chúng ta hãy hợp tác, tại hạ sẽ giúp ngài xử lý Tiên Vu Thông... Suy nghĩ một chút, cẩu tặc này đã vong ân phụ nghĩa ra sao, bức tử tiểu muội Hồ Thanh Dương của ngài như thế nào... Loại người như hắn vốn dĩ không nên tồn tại trên cõi đời này chứ đừng nói là sống tự do tự tại, tiêu dao khoái hoạt như vậy....”
“Hợp tác với ngươi? Tiên Vu Thông là chưởng môn của một trong Lục đại môn phái, ngươi thì sao? Quyền bang chủ của đám ô hợp Trung Đô Cái Bang? Làm sao ngươi có thể giúp ta đối phó Tiên Vu Thông?” Hồ Thanh Ngưu nghe vậy thì có phần khinh thường nói.
“Chậc chậc, Y Tiên không hiếu kỳ lí do tại hạ biết được khúc mắc giữa ngài cùng Tiên Vu Thông sao? Hơn nữa, còn chuyện tiên sinh chỉ ra tay chữa trị cho đệ tử Minh Giáo có phải là do phu nhân Vương Nạn Cô của ngài hay không?"
"Ha ha, thế lực thực sự đứng đằng sau của tại hạ cũng không đơn giản như mặt ngoài đâu... Trung Đô Cái Bang cũng chỉ là một trong những nơi được thế lực của tại hạ phân phó để thâm nhập vào rồi thâu tóm mà thôi... Xin tiên sinh hãy cân nhắc kỹ..." Đặng Hiên cười cười, giọng nói vô cùng bí hiểm. Hắn quyết định lừa gạt Hồ Thanh Ngưu cũng là trải qua suy tính, dù sao y thuật như vậy mà cứ để đó, không làm gì thì quả thực cũng rất đáng tiếc.
Chỉ thấy sắc mặt của Hồ Thanh Ngưu dần tái nhợt, cau mày khổ sở suy nghĩ khiến vô số ký ức trong quá khứ cũng dần dần xuất hiện, hận ý với Tiên Vu Thông cũng càng ngày càng mãnh liệt.
“Ta đáp ứng ngươi! Chỉ có điều, nhất định ta sẽ không tự mình xuất thủ cứu bất kì ai ngoại trừ đệ tử của Minh Giáo!” một nén nhang sau, Hồ Thanh Ngưu cũng cắn răng đáp ứng, giọng nói vẫn vô cùng kiên quyết...
"Tất nhiên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện yêu cầu nào khiến tiên sinh làm chuyện gì trái với lương tâm... Kỳ thực, thế lực sau lưng của tại hạ chủ yếu nhắm tới y thuật cao minh của ngài mà thôi... Cho nên, sau này, nếu như tại hạ đưa người tới đây để theo ngài học tập dược lý thì xin Hồ tiên sinh cũng đừng làm khó mà hãy tận tình chỉ bảo họ nhiều hơn..."
“Chỉ cần không vi phạm lời thề đó của ta là được... Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!"
“Ha ha, hợp tác vui vẻ!” Đặng Hiên cũng không khỏi vui vẻ giơ tay ra để bắt tay thế nhưng Hồ Thanh Ngưu cũng không hiểu động tác này có ý nghĩa gì :
“Ngươi muốn làm gì?”
“Thất lễ rồi, là thói quen của tại hạ....” Đặng Hiên gãi đầu, có chút lúng túng đáp.