Chương 15 : Lên đường chữa trị
“Trương Chân Nhân yên tâm, lần này tại hạ mang Vô Kỵ theo để tìm cách giải hàn khí, dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ cam đoan đem đứa nhỏ này trở về an toàn!” Đặng Hiên chắp tay thi lễ với Trương Tam Phong.
“Được rồi, về phần bang chủ Sử Hỏa Long thì lão đạo sẽ đích thân lên tiếng, yêu cầu Đại Nguyên quốc thả người, xin bang chủ không cần phải lo lắng...” Trương Tam Phong gật đầu một cái.
“Đa tạ Trương Chân Nhân! Vô Kỵ, đệ cũng mau mau chào tạm biệt mọi người lần cuối đi..." Đặng Hiên quay sang xoa đầu Trương Vô Kỵ, khẽ nói. Hắn biết Trương Tam Phong còn có việc muốn dặn dò riêng Trương Vô Kỵ, không thể để cho người ngoài biết được.
Không bao lâu, Trương Vô Kỵ với hai mắt đẫm lệ cũng bắt đầu đi ra khỏi Tử Tiêu Cung cùng mọi người. Đặng Hiên thấy vậy thì lại gần đỡ Trương Vô Kỵ lên lưng ngựa, tiếp đó lại hướng về phía mấy người Trương Tam Phong chắp tay, sau cùng mới thúc ngựa rời đi.
“Đặng đại ca... Bây giờ... Chúng ta sẽ đi đâu?” Trương Vô Kỵ ngồi trước Đặng Hiên, lau lau nốt nước mắt còn sót lại rồi có chút hiếu kỳ hỏi.
“Vô Kỵ, nghe đại ca dặn, ở ngoài này, nhất định không thể để lộ ra thân phận của đệ là con trai Trương Ngũ Hiệp bằng không thì sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức... Ta cũng sẽ gọi đệ bằng một cái tên giả khác, tránh cho người nào phát hiện ra...”
“Ừm, đệ đã biết...” Trương Vô Kỵ gật gật đầu, điều này mọi người ở Võ Đang cũng dặn dò hắn cẩn thận. Hơn nữa, Vô Kỵ cũng nghe Tống sư bá nói rằng cha mình t·ự s·át là do đám người tham lam kia tới ép hỏi tung tích của nghĩa phụ Tạ Tốn, ếu như bản thân để tất cả biết thân phận thực sự thì ắt sẽ dẫn tới hoạ sát thân.
Cứ như thế, ba ngày sau đó, cả hai cũng đã ra khỏi địa phận của Võ Đang mà đi tới một vùng ngoại ô hẻo lánh. Cũng đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng động ầm ĩ.
“Đặng đại ca, hình như có người đang đánh nhau!” Trương Vô Kỵ chỉ tay về phía trước, có chút hồi hộp mà lên tiếng.
Đặng Hiên sớm cũng đã phát hiện động tĩnh, thúc ngựa chạy thêm một chút thì cũng đã loáng thoáng thấy được bóng dáng của quân Nguyên. Đó là khoảng gần ba mươi tên quân Nguyên đang vây công một thanh niên.
Chỉ thấy người này vung vẩy trường đao vô cùng hung hãn, vậy mà cùng mấy chục quân Nguyên đánh ngang sức. Thế nhưng bên cạnh thanh niên lại còn có một tiểu cô nương nữa, vừa phải chiến đấu vừa phải bảo vệ cô bé nên chẳng mấy chốc, người thanh niên đã rơi vào thế hạ phong, khắp người dần xuất hiện đủ loại v·ết t·hương.
Cách đó không xa, ở phía sau quân Nguyên, còn có bốn vị phiên tăng khí tức hùng hậu, vừa nhìn liền biết là cao thủ đang liên thủ vây công một nữ tử áo trắng. Liên tiếp là những chưởng ảnh cương mãnh vô cùng được bốn phiên tăng thi triển nhưng chúng chẳng thể nào xuyên qua được dải lụa mỏng manh đang tung bay trước mặt vị nữ tử này.
“Đặng đại ca mau mau tới cứu bọn họ đi!” lúc này Trương Vô Kỵ gấp gáp nói.
Đặng Hiên lắc lắc đầu, hắn rất rõ thực lực của bản thân. Nếu chỉ phải đối phó với một trong bốn phiên tăng kia thì hắn có thể chiếm thế thượng phong nhưng nếu hai người liên thủ thì hắn sẽ lâm vào hiểm cảnh. Đặng Hiên cũng không dám đặt tính mạng vào tay nữ tử áo trắng kia khi theo hắn quan sát thì người này chỉ đang gắng gượng chống đỡ, dường như đã bị nội thương.
Ngay lúc Đặng Hiên vẫn còn đang yên lặng đánh giá tình hình thì dải lụa kia đã đột ngột phản thủ vi công, nhằm ngay lúc một phiên tăng để lộ ra sơ hở vì đuối sức mà trực tiếp quấn chặt lấy cổ tay của người này. Tiếp đó, nữ tử vận lực kéo phiên tăng lại gần, trong nháy mắt liền tung ra một cước nhanh như gió thoảng vào trước ngực của phiên tăng khiến hắn bay ngược ra rồi ngã xuống đất, chỉ kịp ho ra thêm một ngụm máu thì liền khí tuyệt bỏ mình.
Ba vị phiên tăng còn lại thấy vậy thì sắc mặt đại biến, âm thầm đưa mắt trao đổi thì cũng dứt khoát quyết định, trực tiếp lên tiếng :
"Lui mau! Không cần dây dưa thêm nữa!"
Mất một người để phối hợp bày trận khiến thực lực của họ đã đại giảm, chỉ có ba ngươi liên thủ thì muốn bắt nữ tử này lại chí ít cũng phải có hai người nữa nằm xuống, không ai trong cả ba dám đánh cược để trở thành n·ạn n·hân xấu số kế tiếp. Đám quân nguyên gần đó thấy ba phiên tăng ra lệnh như vậy thì cũng đành bỏ qua người thanh niên kia lại rồi mau chóng rời đi.
Sau khi tất cả đã rời đi thì dường như vị nữ tử này cũng không kiên trì được nữa, khóe miệng của nàng cũng bắt đầu chảy ra chút máu tươi đen như mực, cơ thể dần lảo đảo, cuối cùng trực tiếp ngã xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự. Đặng Hiên thấy đã không còn nguy hiểm nữa nên cũng bắt đầu thúc ngựa dẫn theo Trương Vô Kỵ lại gần đấy.
“Keng! Kí chủ đã tìm được Băng Tuyết Nhi, khen thưởng hai năm nội lực! Bắt đầu mở ra nhiệm vụ chính tuyến [Giải độc giúp Băng Tuyết Nhi]"
"Cảnh báo! Pin yếu! Xin kí chủ mau chóng sạc pin! Hệ thống bắt đầu tắt nguồn, ngắt kết nối khẩn cấp!"
Chỉ thấy hắn vừa lại gần nữ tử kia thì trong đầu đã vang lên giọng nói của hệ thống.
Băng Tuyết Nhi? Thê tử của Hồ Nhất Đao? Tuyết Sơn Phi Hồ?
Vừa nhắc tới cái tên này thì Đặng Hiên đã biết đây là ai. Trong lòng hắn có chút quái lạ với hành động của hệ thống khi không hiểu sao chỉ vừa mới gặp mặt Băng Tuyết Nhi thì đã trực tiếp thưởng hai năm nội lực, hơn nữa còn mở ra nhiệm vụ chính tuyến chỉ để giải độc cho...
"Khoan đã!Trúng độc ư?"
Đặng Hiên nghĩ tới đây thì đã quay ra quan sát lại thì chỉ thấy trong lòng bàn tay của Băng Tuyết Nhi có một đạo hắc tuyến ẩn hiện dưới làn da, kéo dài tới cánh tay, bởi vì bị quần áo che mất nên hắn cũng không biết rõ hắc tuyến này đã lan tới đâu.
“Tại hạ là Thường Ngộ Xuân, đệ tử của Minh Giáo gặp phải quân Nguyên đuổi g·iết... Xin hỏi cao danh quý tánh của thiếu hiệp...” khi Đặng Hiên vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ thì người thanh niên với cơ thể tràn đầy máu cùng v·ết t·hương kia đã lê bước tới, có chút hư nhược mà lên tiếng.
Thường Ngộ Xuân? Vậy thì đứa bé kia, chẳng lẽ lại là...
“Tại hạ là Đặng Hiên, là người của Trung Đô Cái Bang, đi ngang qua đây thì thấy động tĩnh khác lạ...” hơi thất thần trong giây lát thì Đặng Hiên cũng khẽ chắp tay đáp lại. Sau đó, hắn cũng bắt đầu đề nghị :
“Thường huynh, nơi này không tiện nói chuyện, bất cứ khi nào quân Nguyên cũng có thể sẽ quay lại, chúng ta hãy mau rời khỏi nơi này trước....”
Thường Ngộ Xuân nghe vậy thì cùng gật gật đầu rồi dắt mọi người tới một chiếc thuyền nhỏ cạnh bờ sông gần đó. Do Thường Ngộ Xuân cũng b·ị t·hương không nhẹ nên việc mang theo Băng Tuyết Nhi đã hôn mê b·ất t·ỉnh cũng chỉ có thể nhờ Đặng Hiên. Cảm nhận thân thể mềm mại dựa sát vào lưng xen lẫn hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến Đặng Hiên không khỏi thầm than rằng nữ nhân vật do Kim Dung tạo ra quả thực đều có sức hấp dẫn vô cùng.
Sau khi cho Băng Tuyết Nhi vào trong thuyền nằm để hai đứa nhỏ chăm nom thì hai người Đặng Hiên cũng ra đầu thuyền ngồi. Lúc này, Thường Ngộ Xuân đang lấy vải thô băng bó qua v·ết t·hương, Đặng Hiên cũng lên tiếng bắt chuyện :
“Thường huynh, sao mấy người lại xuất hiện ở đây?”
“Không dám giấu Đặng huynh, ta bị Tồi Tâm Chưởng đả thương, trên đường đi thì ta cũng tình cờ gặp được Hồ phu nhân nói rằng bản thân đang trúng phải kịch độc, thấy vậy thì ta cũng mời nàng tới Hồ Điệp Cốc để cùng nhau chữa trị. Không lâu sau thì hai người chúng ta gặp đám quân Nguyên kia đang ra tay tàn sát mấy ngư dân vô tội nên ra tay cứu giúp nhưng cũng chỉ có đứa bé gái kia là còn sống sót..."
“Thật trùng hợp, tại hạ cũng đang đi tìm cách chữa trị hàn khí trong người cho tiểu đệ của mình... Không bằng chúng ta cùng đi tới đó, có gì thì chiếu cố lẫn nhau, như vậy sẽ an toàn hơn...” Đặng Hiên cũng đưa ra đề nghị, hệ thống đã nói là muốn giải độc cho Băng Tuyết Nhi thì hắn cũng muốn thử tới chỗ của Hồ Thanh Ngưu một chút xem có được hay không.
"Vậy thì tốt quá, đường tới đó còn khá xa xôi mà ta b·ị t·hương như này nên vẫn đang rất lo lắng... Xin Đặng huynh cứ yên tâm, Hồ tiên sinh là người quen của ta, nếu ta mở lời thì ắt hẳn ông ấy cũng sẽ đồng ý chữa trị cho mọi người..."
“Đặng đại ca, Thường đại ca, vị tỷ tỷ này đã tỉnh!” đúng lúc này thì Chu Chỉ Nhược cũng hớt hải chạy ra, hướng Đặng Hiên hai người vẫy vẫy tay.
Hai người Đặng Hiên đưa mắt nhìn rồi cũng nhanh chóng đứng dậy để đi tới buồng nhỏ trên thuyền. Chỉ thấy Băng Tuyết Nhi vẫn nằm ở trên giường nhỏ, khăn che mặt cũng đã bị lấy xuống để lộ ra sắc mặt tiều tụy, tái nhợt cùng bờ môi đã dần chuyển sang màu tím đen.
“Đây... là đâu...” Băng Tuyết Nhi dần dần tỉnh lại, có phần suy yếu nói.
“Quân Nguyên đã bị phu nhân đánh đuổi, bây giờ chúng ta đang chuẩn bị tới Hồ Điệp Cốc để bắt đầu cứu chữa cho mọi người...” Thường Ngộ Xuân chắp tay đáp.
Băng Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Đặng Hiên thì không nói gì, Hồ Thanh Ngưu chắc chắn sẽ không xuất thủ cứu giúp nhưng không phải là không có cách, hắn nghĩ rằng có thể thử một lần...
"A.....” đúng lúc này, Trương Vô Kỵ ở bên cạnh cũng đột nhiên khoanh tay ôm chặt lấy bản thân, bộ dạng run cầm cập, trong miệng khẽ rên rỉ.
“Tiểu huynh đệ, ngươi bị sao vậy?” Thường Ngộ Xuân thấy biến cố bất ngờ này thì cũng quay sang nhìn, lo lắng hỏi.
“Để ta, là hàn khí đang phát tác...” thần sắc Đặng Hiên có chút ngưng trọng, hắn nhanh chóng đỡ Trương Vô Kỵ ngồi xếp bằng xuống đất rồi đặt hai tay lên lưng, tiếp đó truyền nội lực để áp chế hàn khí.