Chương 14 : Thỉnh cầu nửa đêm
“Trương phu nhân xin cứ nói, nếu như tại hạ có thể làm được thì dĩ nhiên sẽ hết sức nỗ lực...”
“Công tử... Tố Tố hy vọng ngài có thể cho Vô Kỵ đi theo... Xin Đặng công tử thu Vô Kỵ nhà ta làm đồ đệ!” Ân Tố Tố vừa nói vừa trực tiếp quỳ xuống. Đặng Hiên thấy vậy liền kinh ngạc nhìn nàng, một bên cũng nhanh chóng lại gần để đỡ Ân Tố Tố.
“Nếu như Đặng công tử không đáp ứng, Tố Tố nhất định sẽ không đứng dậy...” Ân Tố Tố mặc cho Đặng Hiên khó xử, giọng nói vẫn tràn đầy kiên định.
Đối với việc này, Ân Tố Tố sớm đã suy tính từ trước. Không chỉ là do Đặng Hiên đã thể hiện ra tài năng, phong thái bất phàm trước mặt Ngũ phái để giải vây Võ Đang trưa nay hay vừa mới suy đoán như thần vào lúc này mà còn vì nàng thấy được trong mắt Đặng Hiên vẻ ung dung cùng tự tin khác thường, không có chút sợ hãi hay bối rối nào dù bản thân hắn vẫn đang bị Huyền Minh Thần Chưởng giày vò.
Chẳng lẽ là thiếu niên mặt sẹo này đã khám phá được mọi hư ảo trên thế gian, tâm không vướng bụi trần, coi c·ái c·hết nhẹ tựa lông hồng sao?
Hiển nhiên là không phải khi nàng quan sát thấy hắn tuy thông tuệ, cơ trí, trưởng thành hơn nhiều so với lứa tuổi này nhưng vẫn có những cảm xúc bình thường như bao người đồng trang lứa khác. Hắn cũng không phải đứa trẻ ngây thơ cùng hồn nhiên, chưa hiểu gì về thế sự như Vô Kỵ để mà vẫn lạc quan trước tình cảnh khó khăn như này được. Cho nên, theo Ân Tố Tố nghĩ, đáp án chỉ có một :
Đặng Hiên có cách để hoá giải Huyền Minh Thần Chưởng!
Mặc dù không biết tại sao thiếu niên này lại có thể làm được điều mà ngay cả tông sư võ lâm Trương Chân Nhân cũng bất lực nhưng Ân Tố Tố tin tưởng trực giác cùng phán đoán của mình. Cho nên, vào giữa đêm hôm như này, bất chấp việc cô nam quả nữ ở chung dễ gây điều tai tiếng thì nàng vẫn quyết định tới gặp Đặng Hiên để cầu xin hắn thu Vô Kỵ làm đệ tử. Rồi sau này, khi Đặng Hiên xua tan hàn khí trong thể nội thì con trai Vô Kỵ của nàng cũng có thể sống tiếp!
“Nếu như Đặng công tử có thể thu Vô Kỵ làm đệ tử thì.... Dù cho công tử... muốn Tố Tố làm bất cứ chuyện gì... cũng đều có thể... Mong Đặng công tử chấp thuận thỉnh cầu này...” Ân Tố Tố cắn cắn môi hồng, vì con trai, nàng đã bất chấp tất cả. Bây giờ Vô Kỵ là động lực duy nhất để nàng sống tiếp, nếu như xảy ra chuyện, Tố Tố nghĩ rằng bản thân cũng chẳng thể nào sống được nữa.
Đặng Hiên trông thấy tình cảnh này thì cũng rất đau đầu, không hiểu sao Ân Tố Tố này lại nhất quyết muốn bản thân thu Trương Vô Kỵ làm đệ tử?
"Trương phu nhân, ngươi như thế này... Thực sự đã làm khó cho ta.... Được rồi, ta lại hỏi phu nhân, vì sao muốn ta làm sư phụ của Vô Kỵ?” Đặng Hiên có chút bất đắc dĩ nói.
“Xin Đặng công tử hãy đồng ý....” Ân Tố Tố vẫn không ngẩng đầu.
“Trương phu nhân, nếu như ngươi không nói thật thì dù ngươi có làm thế nào đi chăng nữa, ta nhất quyết cũng sẽ không đồng ý!” giọng nói của Đặng Hiên tràn đầy kiên quyết, hắn cũng không phải là người dễ dàng để mặc cho người khác sai bảo, an bài. Hơn nữa, Đặng Hiên cũng không xem thường Ân Tố Tố, hắn không đoán ra được nàng có mục đích gì cho nên cũng không dám tùy tiện đáp ứng.
“Lí do chính là.... Hôm nay Đặng công tử lấy sức một người đối mặt với chưởng môn của Ngũ đại phái cùng vô số cao thủ mà không nao núng cùng kh·iếp đảm chút nào, cuối cùng giải vây cho Võ Đang... Tố Tố tự nhận thấy Đặng công tử tài trí hơn người, Vô Kỵ đi theo công tử ắt sẽ học hỏi được vô số điều..."
"Nói về đối nhân xử thế, thi kế mưu lược, ta tin rằng phu nhân vốn là Đường chủ Tử Vi đường của Thiên Ưng Giáo thì ắt hẳn cũng sẽ chẳng quá để ý khi chính bản thân phu nhân cũng có thể tự mình dạy dỗ Vô Kỵ nên người... Chưa kể tới võ công, Vô Kỵ ở Võ Đang sẽ được đích thân Trương Chân Nhân cùng Võ Đang thất hiệp dạy dỗ, một tên bang chủ ăn mày như ta thì có cái gì so sánh được? Phu nhân định hi sinh tất cả những thứ như vậy để nhất mực cầu cạnh, giao con trai cho một người ngoài xa lạ như ta vẻn vẹn chỉ qua vài lời đạo lý rỗng tuếch sao?"
"Được rồi, nếu Trương phu nhân đã không thành thật thì hãy quên chuyện này đi... Tại hạ xin được phép cáo từ..."
“Khoan đã!” chỉ thấy Ân Tố Tố đã dựng thẳng người, nắm lấy một góc áo của Đặng Hiên đang chuẩn bị rời đi, thân thể khẽ run lên. Trong lòng nàng cũng thầm than rằng vị thiếu niên này quả thực đáng sợ, không những thông tuệ mà tâm chí còn vô cùng kiên định.
"Công tử hãy để ta giải thích... Ta làm thế này cũng vì... Dựa trên những biểu hiện của Đặng công tử thì ta suy đoán rằng công tử có biện pháp để giải trừ hàn độc trong thể nội của Huyền Minh Thần Chưởng! Như vậy thì nếu Vô Kỵ làm đệ tử của ngài thì cũng sẽ được cứu!” giọng nói của Ân Tố Tố tràn đầy thành khẩn.
Đặng Hiên thì vẫn nhìn chằm chằm Ân Tố Tố :
“Trương phu nhân, ngươi cũng đã biết, Huyền Minh Thần Chưởng này đến Trương Chân Nhân cũng không cách nào giải quyết được... Chẳng lẽ phu nhân thực sự tin rằng một tên Quyền Bang chủ của Trung Đô Cái Bang này thực sự có loại bản lĩnh này sao?”
"Ta đang đánh cược! Nếu Đặng công tử đồng ý thì công tử muốn ta làm gì cũng được! Chỉ cầu công tử thu Vô Kỵ làm đệ tử...” Ân Tố Tố vừa định đứng dậy để đối mặt với Đặng Hiên, tỏ rõ lòng quyết tâm thì đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, thân thể lảo đảo ngã về phía trước...
"Trương phu nhân cẩn thận!" Đặng Hiên vô ý thức vươn tay ra đón lấy, ôm Ân Tố vào trong lòng của mình. Theo thân thể mềm mại dựa sát cùng vài làn gió ở trong vách núi thoáng qua khiến chút u hương từ mái tóc đen dài đó cứ thế mà xông vào cánh mũi của Đặng Hiên...
“Trương phu nhân... Không sao chứ...” ngây người trong phút chốc thì ngay sau đó, Đặng Hiên cũng nhanh chóng phản ứng lại mà buông Ân Tố Tố ra.
“Không có gì... Đặng công tử... Là do ta quỳ hơi lâu...” sắc mặt của Ân Tố Tố có chút hồng hào, giọng nói cũng hơi mất tự nhiên, không hiểu sao ngực trái cũng khẽ đập rộn lên...
"Được rồi, đã như vậy thì cứ để Vô Kỵ tạm thời đi theo ta để giải quyết Huyền Minh Thần Chưởng... Khi mọi việc xong xuôi thì ta sẽ đưa Vô Kỵ trở lại Võ Đang, cũng không cần phải bái sư đồ gì cả..."
“Trời cũng đã tối rồi, ở ngoài này rất dễ bị cảm lạnh, Trương phu nhân hãy mau quay trở về phòng nghỉ ngơi...”
“Ừm, đa tạ công tử...” Ân Tố Tố khẽ gật đầu rồi vội vàng rời đi, lại không nhịn được mà ngoái lại nhìn Đặng Hiên một chút.
“Ai, không nghĩ rằng mọi chuyện lại như thế này...” Đặng Hiên lúc này cũng khẽ lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Kiếp trước đọc không ít tiểu thuyết nên hắn cũng biết một đạo lý cơ bản rằng tiếp xúc quá gần với nhân vật chính rất dễ đụng chuyện chẳng lành, gặp phải hoạ sát thân...
Lại ngồi xuống nghỉ ngơi trong tiểu đình thêm một lát thì cuối cùng Đặng Hiên cũng trở về phòng để đi nghỉ.
“Viễn Kiều, ngươi nhìn kẻ này như thế nào?” cách dó không xa, ở sau một gốc cây, Trương Tam Phong cùng Tống Viễn Kiều cũng đứng ra, nhìn bóng lưng của Đặng Hiên đang dần biến mất.
“Kỳ tài hiếm có, phong thái khác thường, tương lai bất khả hạn lượng...” Tống Viễn Kiều không khỏi cảm thán.
“Không tệ, nhưng cũng chỉ đúng một nửa...” Trương Tam Phong lắc lắc đầu.
“Đệ tử ngu dốt, xin sư phụ chỉ điểm thêm!" Tống Viễn Kiều thấy vậy thì cũng chắp tay hướng về Trương Tam Phong để thi lễ.
“Kẻ này bất phàm, nếu như theo chính đạo sẽ là phúc của bách tính trong thiên hạ... Bằng không chính là hoạ loạn nhân gian, sinh linh đồ thán...” Trương Tam Phong chậm rãi đáp.
“Như vậy thì... Sư phụ thấy có nên thu nhận hắn vào Võ Đang để chúng ta dạy dỗ khiến hắn đi đường ngay lối thẳng...” Tống Viễn Kiều đưa ra đề nghị.
“Tâm chí của hắn không ở đây, cố uốn ắt thành cong, thuận theo tự nhiên vẫn hơn..."
"Chỉ là, nếu như thực sự có ngày ấy, đích thân lão đạo sẽ ra tay..."
Tống Viễn Kiều nghe thế thì nhất thời kinh hãi vô cùng, không ngờ rằng sư phụ của mình lại coi trọng thiếu niên mặt sẹo này đến như vậy...
“Ngược lại, nếu hắn có thể tạo phúc cho muôn dân thì Võ Đang cũng cần ra tay trợ giúp hết lòng...” Trương Tam Phong nói thêm một câu, sau đó thân hình khẽ động, trong chớp mắt liền biến mất.