Chương 13 : Gió mát trăng thanh
Không chỉ riêng thực lực khó lường mà ngay cả đầu óc cũng hơn người khi dựa vào lời nói thôi mà người thanh niên này đã bức lui Ngũ Đại phái, giải vây cho Võ Đang... Hơn nữa, việc Trần Hữu Lượng cùng Chưởng Bát Long Đầu âm thầm làm một ít chuyện thì mấy người bọn họ cũng biết được đôi điều, vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng không hiểu sao vị Quyền bang chủ này vừa mới đến Trung Đô Cái Bang mà đã nhìn ra...
Hai người nhanh chóng xuống núi, răm rắp tuân theo lệnh của Đặng Hiên mà mang theo đệ tử rời đi, trong lòng cũng không nhịn được mà kính sợ khi nhớ tới hắn, thầm nghĩ phải hoàn thành tốt trọng trách được giao phó.
Sau một ngày dài mệt mỏi, Đặng Hiên cũng thoải mái duỗi lưng, ra khỏi Tử Tiêu Cung. Không được bao xa thì hắn cũng thấy được một tiểu đình vắng vẻ, thấy nơi này gió mát trăng thanh nên hắn cũng quyết định ngồi xuống để nghỉ ngơi một chút. Kể từ khi hắn đi tới thế giới này thì đây là lần thứ nhất có thể thưởng thức cảnh đêm một cách an nhàn.
Theo thói quen, Đặng Hiên đưa tay vào trong túi quần để lấy bao thuốc ra nhưng đừng nói là điếu thuốc nào, bộ quần áo ăn mày rách nát này ngay cả túi cũng không có.
“Công tử cũng không ngủ được sao?” đúng lúc này, một thanh âm tiều tụy xen lẫn chút khàn khàn cũng xuất hiện ở sau lưng của Đặng Hiên.
“Trương phu nhân?” Đặng Hiên quay đầu lại, phát hiện ra đó là Ân Tố Tố thì không khỏi kinh ngạc.
“Đặng công tử, xin hãy nhận một lạy của Tố Tố để tỏ lòng biết ơn...” trong chớp mắt, Ân Tố Tố đã định quỳ xuống trước mặt Đặng Hiên.
“Trương phu nhân làm gì vậy? Mau mau đứng lên đi!” Đặng Hiên theo bản năng tới gần để đỡ lấy Ân Tố Tố . Chỉ là vừa phản ứng lại thì Đặng Hiên cũng nhanh chóng buông Ân Tố Tố ra, có chút lúng túng nói :
"Thật xin lỗi, tại hạ không chú ý nên đã thất lễ, mong Trương phu nhân bỏ qua cho..."
Việc đụng chạm như vậy ở xã hội hiện đại là vô cùng bình thường nhưng mà đặt ở thời cổ đại thì động tác này giữa nam nữ đã là rất thân mật, nhất là khi đây còn là phụ nữ đã có chồng thì càng phải thủ thân như ngọc.
Chỉ là Ân Tố Tố cũng không phải là nữ tử bình thường, bản thân nàng là người của Ma Giáo, vốn dĩ cũng không bị quy củ của thế tục, ánh mắt của thế nhân trói buộc. Vừa rồi bị Đặng Hiên nắm lấy vai thì nàng cũng chỉ cảm thấy có chút xấu hổ mà thôi...
“Đa tạ Đặng công tử đã ra tay giải vây, chỉ tiếc là Ngũ ca lòng mang áy náy chuyện của Tam ca nên cuối cùng vẫn......”
“Trương phu nhân, người cũng đã mất, xin nén bi thương...” nhìn bộ dạng khổ sở của Ân Tố Tố thì Đặng Hiên cũng không biết phải an ủi như thế nào, thuở nhỏ mồ côi khốn khó, sau này thì mải mê khổ luyện khiến kiếp trước hắn còn chẳng có mối tình vắt vai.
Ân Tố Tố cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời. Cứ như vậy, hai người đứng sóng vai nhau trong trầm mặc, bầu không khí tương đối khó xử, lúng túng.
“Được rồi... Tại hạ có nghi vấn này... Không biết, Trương phu nhân có thể giải đáp được hay không?" Đặng Hiên cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
"Công tử có gì xin cứ nói, Tố Tố nhất định sẽ trả lời thành thật..."
"Vậy thì xin Trương phu nhân thứ lỗi trước... Tại hạ cũng chỉ thắc mắc một chuyện rằng phu nhân khi còn là Đường chủ của Tử Vi đường, từng ra tay tranh đoạt Đồ Long Đao, tại sao lại...” Đặng Hiên ngồi xuống ghế đá của tiểu đình vừa nhìn Ân Tố Tố vừa nói.
“Kỳ thực, tại hạ có nghe nói là lúc đó Trương phu nhân cùng huynh trưởng của mình ra tay đả thương Du tam hiệp... Sau đấy, vốn dĩ phu nhân có thể đặt Du tam hiệp ở một nơi nào đó, sau khi tỉnh lại thì ắt hẳn sẽ tự trở về Võ Đang mà thôi... Tại hạ vô cùng hiếu kỳ, vì sao phu nhân lại cất công đi tìm Long Môn tiêu cục, lại không tiếc ra giá hơn ngàn lượng vàng chỉ để hộ tống Du tam hiệp trở về Võ Đang?” Đặng Hiên liếc mắt nhìn Ân Tố Tố.
Trước đây, khi còn bé thì hắn đã phát hiện ra điểm bất hợp lý này của Ỷ Thiên Đồ Long Ký nhưng vẫn chưa hiểu nguyên do là vì sao. Mãi sau này, khi trở thành đặc công, thực hiện đủ loại nhiệm vụ, trải qua vô số thăng trầm, đã thấu triệt lòng người thì hắn mới có thể hiểu rõ phần nào. Bây giờ gặp Ân Tố Tố, tức cảnh sinh tình nên cũng muốn hỏi lại để xác nhận sự thật.
"Tại hạ mạo muội suy đoán, liệu có phải là..."
“Dù sao, lúc đó Du tam hiệp một thân chính khí, trong lòng tràn đầy hiệp nghĩa, phu nhân vừa mới vào giang hồ, là thiếu nữ ngây thơ trong trắng, có chút tình cảm cũng là điều dễ hiểu..."
"Cho nên, khi xảy ra chuyện, mấy chục mạng người của Long Môn tiêu cục cũng là do chính tay phu nhân g·iết c·hết chứ không phải là sai thủ hạ làm thay cho mình... ” Đặng Hiên bình tĩnh nói,
Nghe tới đó, thân thể mềm mại của Ân Tố Tố liền run lên, quay sang nhìn Đặng Hiên, trông thấy ánh mắt đen tràn đầy thâm thúy của thiếu niên mặt sẹo này như xem thấu cả tâm tư của nàng.
Chẳng lẽ hắn nhìn ra được? Vẻn vẹn từ chi tiết nhỏ bé đó sao? Ân Tố Tố cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, bí mật chôn giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy đã bị vạch trần...
Y như Đặng Hiên nói, lúc đó, nàng mới tiến vào trong giang hồ, cùng ca ca của mình là Ân Dã Vương truy tìm Đồ Long Đao thì gặp Du Đại Nham tràn đầy hiệp nghĩa khiến nàng không biết từ lúc nào đã cảm thấy xao xuyến... Sau đó giao cho Long Môn tiêu cục hộ tống cũng chính là vì cẩn thận, muốn chắc chắn rằng hắn được an toàn, đâu ngờ rằng...
Đặng Hiên thấy phản ứng của Ân Tố Tố như vậy thì cũng đoán được chân tướng ra sao, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái. Thế sự chính là khó lường như vậy, chỉ một chút biến cố xảy ra mà đã thay đổi bao nhiêu chuyện. Nếu như Du Đại Nham vẫn bình an trở về Võ Đang thì có lẽ, thế giới Ỷ Thiên này đã chuyển sang một ngã rẽ rất khác.
“Đặng công tử, ta cũng có một thỉnh cầu, hy vọng công tử đừng từ chối...”