Chương 12 : Thu xếp mọi việc
Chương 12 : Thu xếp mọi việc
“Ân cô nương, xin đừng hành động dại dột!”
Vừa rồi hắn đi vào, trông thấy tình cảnh thê thảm như vậy thì cũng không khỏi cảm khái thế sự vô lường khi hắn đã cố gắng làm hết sức nhưng kết cục cuối cùng vẫn không hề thay đổi. Chỉ là hắn vừa nghĩ Trương Thúy Sơn đ·ã c·hết thì chẳng phải Ân Tố Tố cũng muốn tuẫn tình theo sao?
Cho nên, Đặng Hiên theo bản năng liền hô lớn lên để ngăn cản. Tiếng gầm thét với ba mươi ba năm nội lực bất ngờ vang lên khiến cho ngay cả Trương Tam Phong cũng có phần hết hồn nên ngay lập tức, Ân Tố Tố liền bị Đặng Hiên làm cho giật nảy cả mình, hai mắt cũng lấy lại được sự tỉnh táo.
“Ân cô nương chớ có nghĩ quẩn... Vô Kỵ đã không còn phụ thân nữa, nếu như ngay cả mẫu thân cũng đi theo thì đứa nhỏ này biết sống làm sao?” Đặng Hiên trầm giọng nói.
Kiếp trước là một cô nhi nên hắn hiểu rất rõ ở trong hoàn cảnh này thì sẽ phải chịu bao nhiêu cay đắng. Chưa kể tới phương diện vật chất thì tinh thần cũng rất dễ bị thiếu hụt khi trưởng thành mà không có tình cảm của mẹ cha. Bây giờ thấy Trương Vô Kỵ vừa mới được áp chế hàn khí, cả người vẫn còn tiều tuỵ như vậy mà đã phải chứng kiến tình cảnh này thì cuối cùng, Đặng Hiên cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Nghe Đặng Hiên nói khiến thân thể của Ân Tố Tố khẽ run lên, hơi lặng người mà ngoái nhìn lại hắn.
“Mẹ... Mẹ cũng muốn bỏ con mà đi sao?”
“Vô Kỵ... Không, mẹ không đi đâu hết, mẹ sẽ ở lại đây để thay cha chăm sóc cho con...” nước mắt lăn dài trên má, Ân Tố Tố cuối cùng ôm thật chặt Trương Vô Kỵ, theo đó, một thanh dao găm ở trong tay của nàng cũng rơi xuống mặt đất.
Cũng đúng lúc này, Đặng Hiên đột nhiên cảm thấy hàn ý ở sau lưng mình bất ngờ bộc phát, theo đó, cảm giác rét lạnh rét thấu xương kia cũng nhanh chóng lan tràn khắp thân thể của hắn. Đặng Hiên theo bản năng vận dụng ba mươi ba năm nội lực để chống đỡ vậy mà cũng không cách nào ngăn cản! Vậy nên, rất nhanh, Đặng Hiên đã co quắp, run rẩy không ngừng, theo mồ hôi tuôn ra thì trên đầu cũng đã xuất hiện một tầng băng mỏng.
“Huyền Minh Thần Chưởng!” Trương Tam Phong nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi này của hắn, khuôn mặt kinh nghi bất định, tiếp đó vung tay lên để đưa Đặng Hiên xếp bằng xuống đất. Tiếp đó, Trương Tam Phong liền đả toạ, tập trung truyền nội lực, theo đó, một luồng khí cương dương mạnh mẽ cũng bắt đầu tràn vào trong cơ thể của Đặng Hiên để ngăn cản hàn khí.
Hồi lâu sau, Trương Tam Phong thu công, khẽ thở ra một hơi, liên tục truyền nội lực cho Trương Vô Kỵ cùng Đặng Hiên để áp chế Huyền Minh Thần Chưởng khiến cho vị lão nhân gần trăm tuổi này cũng có chút mỏi mệt. Lúc này, Đặng Hiên cũng mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, lại vẫn quay người chắp tay thi lễ :
“Đa tạ Trương Chân Nhân ra tay cứu giúp...”
“Nếu lão đạo không đoán sai thì Quyền bang chủ muốn lên Võ Đang hàn khí...” những người khác đã phụ trách thu dọn thi hài của Trương Thuý Sơn nên chỉ có mình Tống Viễn Kiều ở đó để trông coi, thấy Trương Tam Phong khoát tay áo thì hắn cũng nhanh chóng hiểu ý, lại gần để giang tay đỡ sư phụ của mình đứng lên, ngồi xuống trường kỷ gần đó.
Đặng Hiên cũng chật vật đứng dậy, sau đó cũng nói tiếp :
“Thực không dám giấu giếm, tại hạ tới Võ Đang, thứ nhất là vì Huyền Minh Thần Chưởng như Trương Chân Nhân nói, thứ hai cũng là vì Trung Đô Cái Bang, Sử bang chủ đã bị..." Đặng Hiên bắt đầu giảng giải sơ qua cho hai người.
“Ra là vậy, Đại Nguyên quốc phái Huyền Minh nhị lão bắt Sử bang chủ đi thì Võ Đang sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Lại nói hôm nay Quyền bang chủ đã giải vây cho Võ Đang, phần ân tình này tất nhiên sẽ trả lại, Quyền bang chủ cần gì xin cứ mở miệng, Võ Đang sẽ trợ giúp hết sức...”
“Đa tạ Trương Chân Nhân, tại hạ cũng chỉ cần Võ Đang gây chút sức ép cho Đại Nguyên quốc là được...”
“Thật không dám giấu, tại hạ cũng đã phái đệ tử tới để đưa thư cho hai nhà Nam Bắc Cái Bang tương trợ, gây áp lực cho Đại Nguyên quốc. Bây giờ, nếu có thêm uy thế của Võ Đang thì tại hạ tin tưởng Đại Nguyên quốc sẽ không dám manh động mà phải thả Sử bang chủ ra...”
Nghe Đặng Hiên nói vậy thì Tống Viễn Kiều đứng bên cạnh cũng không khỏi giật mình vì kế sách vẹn toàn, không đánh mà thắng này... Vị bang chủ mặt sẹo này thực sự chưa đầy hai mươi tuổi đầu sao?
“Quyền bang chủ đã suy tính chu đáo như vậy rồi thì chuyện này hãy cú giao cho lão đạo làm nốt phần việc còn lại...” Trương Tam Phong âm thầm gật đầu, lại vuốt vuốt râu, nở nụ cười hòa ái.
“Chỉ là, về vấn đề Huyền Minh Thần Chưởng thì... Kỳ thực, lão đạo có đứa cháu trai kia cũng trúng phải độc thủ của Huyền Minh nhị lão. Mặc dù lão đạo có nội lực thâm hậu nhưng cũng không có cách nào xua tan triệt để hàn khí đó. Thế nhân đều nói ta tu tập được Cửu Dương Thần Công nhưng thật tình thì lão đạo cũng chỉ lĩnh ngộ được ba thành, căn bản là không có cách giải quyết...” nghĩ tới chuyện kia thì Trương Tam Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đa tạ Trương Chân Nhân, tại hạ hiểu sống c·hết có số, cũng không dám làm Võ Đang nữa, xin cáo biệt chư vị...” lại trò chuyện thêm một lúc thì cuối cùng Đặng Hiên cũng đứng lên, chắp tay thi lễ, cung kính cúi chào.
“Thực có lỗi, lão đạo cũng không còn cách nào, có lẽ, Nam Thiếu Lâm..."
“Trương Chân Nhân, cho dù Nam Thiếu Lâm vẫn giữ Cửu Dương Thần Công nhưng đã xảy ra chuyện ngày hôm nay rồi thì tại hạ cũng đã biết được kết cục ra sao, e rằng tới đó thì cũng chỉ có thể chuốc lấy nhục nhã...”
"Ai, việc này quả đúng là rất khó... Được rồi, đường xá xa xôi, Quyền bang chủ đã cất công đến đây thì cũng cứ nghỉ ngơi ở Võ Đang thêm mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, lão đạo cũng có thể trợ giúp áp chế hàn khí một chút, sau đó lại rời đi cũng không muộn...” Trương Tam Phong nghĩ nghĩ trong thoáng chốc rồi nói.
“Vậy thì... Tại hạ xin đa tạ Trương Chân Nhân!”
......
“Hai người các ngươi dẫn đệ tử về trước đi...” sau khi trò chuyện và ăn một bữa cơm với Trương Tam Phong thì bây giờ, Đặng Hiên cũng đã đứng trước mặt Chấp Pháp trưởng lão cùng Chưởng Bổng Long Đầu để ra lệnh.
“Quyền bang chủ không đi cùng mọi người sao?” Chấp pháp trưởng lão lên tiếng hỏi.
“Ta đã trúng Huyền Minh Thần Chưởng, nhất định phải ra ngoài tìm kiếm công pháp chí dương chí cương thì mới có đường sống... Các ngươi quay trở về thì hãy nhớ kỹ, nhất định phải chú ý hành động của Trần Hữu Lượng và Chưởng Bát Long Đầu, nếu như hai người có dị trạng, g·iết c·hết không cần hỏi...” Đặng Hiên lại gần vỗ vỗ bả vai của hai người, đồng thời cũng âm thầm phát ra sát khí cùng nội lực ba mươi ba năm của mình.
Trong chớp mắt, Chấp pháp trưởng lão cùng Chưởng Bổng Long Đầu đều cảm thấy kinh hãi vô cùng. Chưa kể tới thứ sát khí kh·iếp người kia thì luồng nội lực thâm hậu này vậy mà đã không kém cạnh gì Sử Hoả Long! Chẳng lẽ là vị thiếu niên này vẫn luôn ẩn giấu thực lực?
"Đã nhớ rõ cả chưa? Cũng đừng quên chăm sóc nghĩa muội của ta... Qua đợt này, nếu tai qua nạn khỏi, sau khi trở về thì ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi..." Đặng Hiên khẽ thì thầm vào tạ khiến cả hai đều không nhịn được mà gật đầu lia lịa.
Bọn họ không nhìn thấu vị bang chủ trẻ tuổi mặt sẹo này...