Chương 11 : Ẩn tàng nhiệm vụ
“Chỉ nói dông dài thôi thì cũng không có ý nghĩa, nếu như chư vị thật sự muốn bức ép ái đồ của ta phản bội lại đại huynh, phạm vào tội bất nghĩa thì lão đạo cũng xin được thỉnh giáo bản lãnh của Ngũ đại chưởng môn một phen...” chẳng biết từ khi nào, một lão nhân cũng đã xuất hiện ở sau lưng của Đặng Hiên .
Tóc bạc, mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, trên thân mặc đạo bào trắng như tuyết, khí thế mờ mịt, thâm thuý tựa như dung nhập vào trong thiên địa. Trong lòng Đặng Hiên khẽ run lên, không nhịn được mà thầm nghĩ : "Đây là tiên nhân sao?"
Ngẩn người trong thoáng chốc, ngay lập tức, hắn đã phản ứng lại, biết ngay đây là ai nên vội vàng chắp tay thi lễ :
“Tại hạ bái kiến Trương Chân Nhân!”
Chỉ thấy Trương Tam Phong cũng không động tác, cơ thể của Đặng Hiên liền bị một luồng khí vô hình ngăn trở, tiếp đó từ từ đứng thẳng lên
“Quyền bang chủ không cần đa lễ...”
Trương Tam Phong quan sát Đặng Hiên, khẽ gật đầu còn người Ngũ Đại phái thì lập tức cũng vô cùng khẩn trương. Đây là tông sư võ lâm, tất cả người đang ngồi ở đây đều không có ai là đối thủ, nếu quả thật đánh nhau thì sẽ phải trả cái giá rất lớn, người nào cũng không muốn làm chim đầu đàn cả.
“Trương Chân Nhân, Quyền bang chủ nói chí phải, chúng ta cưỡng bức Trương Ngũ Hiệp làm trái với đạo nghĩa là không đúng, vậy hãy tạm thời cho qua... Thế nhưng, yêu nữ họ Ân của Ma Giáo kia đã từng diệt môn Long Môn tiêu cục thì không thể làm ngơ được....” Không Văn Phương Trượng vậy mà lại bắt đầu nhằm vào Ân Tố Tố.
“Vậy Phương trượng định làm như thế nào?” Trương Tam Phong liếc mắt nhìn Ân Tố Tố đã biến sắc, tiếp đó quay sang hỏi Không Văn.
"Không thể để nhiều người vô tội c·hết oan, yêu nữ của Ma Giáo này nhất định phải lấy mệnh để trả...” Diệt Tuyệt sư thái lạnh giọng nói.
“Hừ, mặc áo ni cô mà mở miệng ra là chém g·iết...” Đặng Hiên nghe vậy thì cũng khẽ thì thầm.
Giọng nói tuy nhỏ là vậy nhưng đối với những người có nội công thâm hậu ở đây thì lời này cũng chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang cả. Chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái nhíu chặt chân mày, trong nháy mắt, Ỷ Thiên Kiếm liền ra khỏi vỏ, hướng thẳng về phía Đặng Hiên.
Sắc mặt của Đặng Hiên liền đại biến, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy bước chân, chiêu kiếm này lại quá nhanh, quá hiểm, như đã khoá chặt bản thân lại khiến hắn không cách nào trốn tránh. Ngay khi hắn đang đổ mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao thì đột nhiên, một cơn gió nhẹ đã lướt qua người Đặng Hiên, chắn trước mặt của hắn. Tay phải vung lên, động tác uyển chuyển như sông như suối, cũng không kịp nhìn rõ là thế nào thì Ỷ Thiên Kiếm đã bị Trương Tam Phong nắm lấy ở trong tay.
Tiếp đó hắn tùy ý ném một cái, Ỷ Thiên Kiếm liền cắm thẳng vào bức tường phía sau của Tử Tiêu Cung khiến chuôi kiếm rung lên bần bật.
“Diệt Tuyệt, tâm của ngươi đã không còn thanh tịnh, đối phương chỉ là một thiếu niên nhưng vừa ra tay cũng đã sử dụng sát chiêu... Tạm thời, hãy để thanh Ỷ Thiên này ở lại đây, đợi mười năm nữa, ngươi hãy cử một đồ đệ ra dáng ni cô hơn tới lấy...” Trương Tam Phong lắc đầu, khẽ lên tiếng.
Sắc mặt Diệt Tuyệt lúc này cũng trắng bệch, lại cũng không dám nói thêm lời nào. Vừa rồi chính nàng cũng không nhìn rõ Trương Tam Phong đoạt kiếm của mình ra sao, thực lực của lão nhân này quả là đã đến cảnh giới khó lường. Nếu ra tay, coi như liên thủ với mấy đại chưởng môn cùng xông lên thì nàng cũng không có lòng tin chiến thắng.
Những người còn lại ở trong đại sảnh nhìn ra được sự huyền diệu từ khoảnh khắc Trương Tam Phong xuất thủ trong nháy mắt đó thì vẻ mặt cũng đều rất khó coi, thầm nghĩ vị lão nhân này quả không hổ danh tông sư võ lâm, đã gần trăm tuổi rồi mà vẫn còn đáng sợ như vậy.
Lúc này, Đặng Hiên cũng đang vô cùng sợ hãi. Mấy cao thủ võ lâm này quả thực không đơn giản chút nào, thân là đặc công siêu cấp của Liên Bang, thể nội có hơn chục năm công lực vậy mà ngay cả một chiêu kiếm cũng không đỡ được. Chỉ là trông thấy không khí trong Tử Tiêu Cung bất giác trầm lắng lại thì Đặng Hiên cũng phát giác ra rằng hành động vừa nãy của Trương Tam Phong đã chấn nh·iếp được đám người này.
Thầm nghĩ trong chốc lát thì hắn cũng nhanh chóng quyết định tiến lại gần núp sau vị lão nhân này hơn một chút, sau đó cao giọng nói :
“Trước đây, Long Môn tiêu cục có nhiệm vụ phải đưa Du tam hiệp trở về Võ Đang một cách bình an nhưng kết quả thì sao? Du tam hiệp b·ị đ·ánh tới mức tàn phế, phải nằm bất động trên giường suốt phần đời còn lại! Tất nhiên là kết cục như vậy thì cũng có phần bi thảm nhưng Long Môn tiêu cục cũng không phải là hoàn toàn vô tội!”
“Hơn nữa, nghe nói h·ung t·hủ khiến Du tam hiệp phải thân tàn ma dại có sử dụng Đại Lực Kim Cương Chỉ của Thiếu Lâm... Xin hỏi Không Văn Phương Trượng định chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
Nghe Đặng Hiên đề cập đến Đại Lực Kim Cương Chỉ thì Không Văn Phương Trượng cũng không khỏi âm thầm cúi đầu, lẩm nhẩm đọc phật hiệu. Khi chuyện này vừa xảy ra thì Võ Đang cũng đã tìm tới Thiếu Lâm để hỏi cho ra lẽ, Không Văn cũng cho người tới kiểm chứng thì đúng là Du Đại Nham bị Đại Lực Kim Cương Chỉ ám hại. Đã qua nhiều năm, Nam Thiếu Lâm vẫn một mực điều tra việc này, Không Văn cũng đang nghi ngờ Cô Tô Mộ Dung và Bắc Thiếu Lâm ở Bắc Tống quốc đứng đằng sau việc này để kích động Nam Thiếu Lâm cùng phái Võ Đang....
"A di đà Phật, nghe Quyền bang chủ nói vậy thì bần tăng như được khai sáng, nghĩ rằng hôm nay Nam Thiếu Lâm chúng ta tới đây đúng là có phần không phải phép, Không Văn xin tạ lỗi với phái Võ Đang, cũng cáo từ chư vị đồng đạo để về bổn phái xám hối..." Không Văn Phương Trượng biết rằng đã đuối lý, ở lâu thêm nữa thì không khỏi làm trò cười cho thiên hạ nên cũng bắt đầu đứng dậy.
"Quyền bang chủ, còn có rất nhiều thời gian, ngài có muốn tới Nam Thiếu Lâm chúng ta làm khách hay không? trước khi rời đi, Không Văn Phương Trượng cũng ngoái nhìn Đặng Hiên, nói thêm một câu.
Đặng Hiên nhận thấy trong lời này có một chút uy h·iếp nhàn nhạt nên cũng chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp :
"Võ học Thiếu Lâm bác đại tinh thâm, có cơ hội thì tại hạ nhất định sẽ tới bái phỏng, mong Phương Trượng chỉ giáo nhiều hơn..."
Sau đó, hắn lại hướng tới mấy người còn lại :
"Người c·hết thì cũng đ·ã c·hết, người sống thì vẫn phải sống. Theo tại hạ nghĩ, sau lần này, Võ Đang thất hiệp ắt hẳn sẽ cùng Trương phu nhân xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡn bá tánh, làm đủ chuyện tốt để đền bù sai lầm đã phạm phải trong quá khứ. Không biết các vị có còn ý kiến gì khác hay không?”
Nghe thấy lời nhắc khéo của Đặng Hiên thì đám người Tống Viễn Kiều cũng sáng mắt lên, cảm giác biện pháp này rất ổn thoải, về phần Ân Tố Tố thì từ lúc trông thấy Đặng Hiên đấu khẩu với Ngũ đại chưởng môn thì vẫn luôn đưa ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ mà nhìn về phía hắn.
“Đã không ai có ý kiến gì thì xin mời chư vị xuống núi... Viễn Kiều, thay vi sư tiễn khách....” Trương Tam Phong mỉm cười, khẽ liếc Đặng Hiên lần cuối, tiếp đó thân hình khẽ động, chớp mắt liền biến mất. Lão còn có việc quan trọng cần làm là áp chế hàn khí của Trương Vô Kỵ đang bộc phát. Nếu không phải ngoài này quá huyên náo, sợ rằng đệ tử không giải quyết được thì lão cũng sẽ không bỏ dở giữa chừng để xuất hiện.
Diệt Tuyệt sư thái một mặt lạnh lùng, chẳng mấy chốc cũng đứng dậy, lại âm thầm ghi lại hình dáng của thiếu niên ăn mày kia, nhớ kỹ ở trong lòng. Sau đó phái Không Động, phái Côn Luân cũng lần lượt rời đi.
“Không biết Quyền bang chủ tới Võ Đang chúng ta là có chuyện gì?” giọng nói của Tống Viễn Kiều bây giờ đối với Đặng Hiên cũng đã hoà hoãn cùng thân mật hơn rất nhiều. Nếu không có vị thiếu niên này đứng ra thì có khả năng đã xảy ra một cuộc đại chiến rồi...
Lúc này, Chưởng Bổng Long Đầu cùng Chấp pháp trưởng lão vẫn còn có chút ngây ngẩn, chưa thể tin được sự thật ở trước mắt.
Nguy hiểm của Võ Đang cứ như vậy đã được giải quyết? Chỉ dựa vào bang chủ há miệng nói chuyện, nước bọt tung toé... Đây.... Thực sự quá khó tin...
“Keng! Chúc mừng kí chủ hoàn thảnh Ẩn tàng nhiệm vụ "Bức lui ngũ phái, giải vây Võ Đang" khen thưởng hai mươi năm nội lực!”
Giọng nói vô tình của hệ thống xuất hiện ở trong đầu khiến Đặng Hiên bất chợt mừng rỡ.
Hai mươi năm nội lực trực tiếp tiến vào thể nội, cảm giác này quá thoải mái! Bây giờ, tổng cộng hắn đã có ba mươi ba năm nội lực! Mặc dù vẫn còn kém đám người Tống Viễn Kiều một bậc nhưng về sau cũng đã có vốn liếng để hành tẩu giang hồ, không còn bó tay bó chân, sinh tử do người khác định đoạt như hiện nay!
Mấy người Tống Viễn Kiều nhìn Đặng Hiên cũng có chút kinh ngạc. Bọn họ đột nhiên phát hiện vị Quyền bang chủ này vừa có biến hoá gì đó, khi nãy còn cảm giác nội lực của hắn có phần phù phiếm, bây giờ lại cảm thấy rất tràn đầy? Chẳng lẽ vừa rồi thiếu niên này giả vờ, ẩn giấu thực lực sao?
“Quyền bang chủ?” Tống Viễn Kiều thấy Đặng Hiên vẫn đang ngẩn người thì không khỏi khẽ gọi một tiếng.
“Vừa rồi tại hạ bất chợt lĩnh ngộ nên có chút thất thố, xin chư vị đại hiệp thứ lỗi!” Đặng Hiên lấy lại tinh thần liền khoát tay, cười cười.
“Ngũ ca!” đúng lúc này, phía sau Tử Tiêu Cung lại truyền đến tiếng gào thảm thiết của Ân Tố Tố.
“Ngũ đệ, tại sao ngươi lại ngốc như thế! Tam ca đâu có trách ngươi!” Du tam hiệp cũng đau lòng khóc lớn.
Đám người Tống Viễn Kiều nghe vậy thì sắc mặt đại biến, biết rằng đã xảy ra chuyện gì đó nên liền vội vàng chạy vào trong. Chỉ thấy Du Đại Nham tàn phế đã bò xuống đất, lệ rơi đầy mặt mà Trương Thúy Sơn lại đang nằm trong ngực của Ân Tố Tố, khắp người đều là máu tươi.
“Ngũ đệ!”
“Ngũ ca!”
Võ Đang chư hiệp thấy vậy thì không khỏi lao tới, vây quanh Ân Tố Tố, đau lòng nhức óc, gào khóc tới tê tâm phế liệt.
“Cha! Cha! Người làm sao vậy?” lúc này, một thiếu niên với sắc mặt tiều tụy nghe tiếng động lớn thì cũng đã xuất hiện ở trước cửa phòng.
“Vô Kỵ......” Ân Tố Tố thất hồn lạc phách mà đưa mắt nhìn Trương Vô Kỵ,
“Mẹ, cha bị sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu thế kia?"