Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoành Bá Thiên Hạ

Chương 10 : Khẩu chiến quần hùng




Chương 10 : Khẩu chiến quần hùng

“Ngũ ca... Tam ca... Xin lỗi hai người, tất cả là do muội...”

Lúc này, trong một gian phòng ở phía sau Tử Tiêu Cung, một mỹ phụ đang quỳ gối, nước mắt rơi như mưa, hướng về hai người trước mặt để xin lỗi.

“Ngươi... Ngươi đừng gọi ta là Tam ca!” nam nhân có chút mập nằm ở trên giường kia thì sắc mặt trắng bệch, lại nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Tam ca! Ngũ đệ... Thật có lỗi với huynh!” người trung niên còn lại, không ai khác chính là Trương Thúy Sơn cũng đã quỳ xuống đất, lệ rơi đầy mặt, dập đầu ba cái thật vang trước huynh trưởng Du Đại Nham đã tàn phế, tiếp đó cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

“Ngũ ca!” Ân Tố Tố thấy vậy thì cũng nhanh chóng đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài để đuổi theo, nàng hiểu rõ nhất trượng phu của mình, cảm nhận được rằng hắn đã tâm tro ý lạnh.

“Các vị đạo hữu, đại hiệp, để mọi người chờ đã lâu! Thúy Sơn xin bái kiến chư vị!” theo đó, chẳng mấy chốc, Trương Thuý Sơn với tóc tai bù xù cũng đi ra, trong mắt tràn đầy ân hận cùng kiên quyết.

“Xong, chuẩn bị muốn t·ự s·át...” Đặng Hiên vừa trông thấy tình hình này thì cũng không còn do dự nữa, ngay lập tức đã đưa ra quyết định :

“Trương Ngũ hiệp khoan đã! Xin cứ để cho tại hạ nói một vài câu!” Đặng Hiên đi tới giữa đại sảnh rồi lớn tiếng nói với mọi người.

Trong nhất thời, từ Trương Thúy Sơn, Ân Tố Tố, Tống Viễn Kiều, đám người Ngũ Đại phái hay ngay cả Trung Đô Cái Bang cũng đều không khỏi kinh ngạc tới ngây người.

Chỉ là chưa kịp để cho tất cả phản ứng lại thì Đặng Hiên cũng đã tới trước mặt một lão già, chắp tay thi lễ, cung kính hỏi :



"Tại hạ ngu muội, mới vào giang hồ không lâu, xin hỏi cao danh quý tánh của tiền bối này là..."

“Ta chính là chưởng môn của phái Hoa Sơn, Tiên Vu Thông!” lão nhân này thấy thái độ của hắn biết điều như vậy thì cũng khẽ vuốt vuốt râu, có phần kiêu ngạo nói.

"Được, vừa nãy, nếu tại hạ không nhầm thì Tiên chưởng môn có thoá mạ Tạ Tốn, nói rằng hắn không chuyện ác nào không làm, vậy xin ngài cho vãn bối hỏi một chút rằng hắn đã g·iết bao nhiêu người thân của ngài?”

“Ngươi, ngươi...... làm sao lại...” Tiên Vu Thông nghĩ nghĩ một chút liền có chút khó xử, Tạ Tốn thật sự cũng không có g·iết người thân hay đệ tử tông môn của hắn.

“Chẳng lẽ Tạ Tốn không g·iết người nhà của ta thì không phải là ác tặc sao? Hắn lạm sát kẻ vô tội, già trẻ lớn bé đều không tha khiến trời không dung, đất không tha, ai ai cũng muốn tru diệt!” nghĩ tới nghĩ lui, Tiên Vu Thông cuối cùng cũng nảy ra lí do này rồi hùng hồn lên tiếng,

Đặng Hiên thấy hắn lúng túng như vậy thì cũng chỉ khẽ cười một chút, lại hỏi :

“Chưa hết, tại hạ còn nghe nói, hiện trường nào cũng đều được h·ung t·hủ để lại hàng chữ Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn viết bằng máu... Như vậy, sao mọi người không đi tìm Thành Côn để hỏi cho ra lẽ? Có ai chắc chắn rằng tất cả thảm án đều là do Tạ Tốn làm hay không?”

Kẻ g·iết người Thành Côn, tìm Tạ Tốn để làm gì? Không đúng, đây là do Tạ Tốn cố ý lưu lại để vu oan giá họa... Tiên Vu Thông rất muốn nói những lời này để phản bác nhưng ngẫm nghĩ lại, mỗi lần Tạ Tốn ra tay đều không để ai sống sót, cũng chẳng có người nào trông thấy hắn ra tay... Cho nên cũng không có bằng chứng nào chắc chắn rằng Tạ Tốn thực sự là h·ung t·hủ cả...

“A di đà Phật, Tạ Tốn g·iết Không Kiến đại sư của Nam Thiếu Lâm chúng ta, không biết thí chủ định giải thích như thế nào?” Không Văn Phương Trượng thấy tình hình như vậy thì cũng bắt đầu lên tiếng.

“Người trong giang hồ, đã quyết định động thủ với ai thì phải có giác ngộ rằng bản thân cũng sẽ m·ất m·ạng! Chẳng lẽ ban đầu hai người chỉ muốn luận bàn, điểm đến là dừng sao? Vậy thì cũng chỉ nên trách Tạ Tốn lỡ tay n·gộ s·át mà thôi..."



“A di đà Phật, vốn dĩ Không Kiến đại sư cũng chỉ muốn độ hóa Tạ Tốn, không có ý hại hắn...” Không Văn nghĩ nghĩ một chút, lại nói.

“Vậy thì Không Văn Phương Trượng, nếu như Tạ Tốn muốn độ hoá ngài, ép ngài gia nhập vào Minh Giáo thì sao?” Đặng Hiên cười cười.

Không Văn Phương Trượng trầm mặc trong chốc lát. Nếu như Tạ Tốn thực sự muốn độ hóa hắn vào Minh Giáo, bản thân không có thực lực liền sẽ bị hắn khống chế, trở thành một con rối, nếu như thực lực mạnh hơn thì chắc chắn sẽ g·iết ngược lại...

Tất nhiên, Không Văn Phương Trượng cũng nghĩ tới việc phản bác lại Đặng Hiên bằng quan điểm Thiện - Ác, Chính - Tà nhưng vấn đề này cực kỳ thâm ảo, khó diễn giải, lại rất dễ bị tìm ra sơ hở trong lời nói, bàn luận lâu dài sẽ bất lợi. Trong khi bản thân là Phương Trượng của Thiếu Lâm, không thể để mất thể diện, còn đối phương chỉ là một tiểu tử ăn mày, cho dù có thất thố thì cũng chẳng làm sao cả.

Cho nên, Không Văn Phương Trượng cũng chỉ lắc lắc đầu :

“A di đà Phật, cho dù như thế, lão nạp nhất định cũng sẽ không sát sinh. Tạ Tốn này dù sao cũng đã g·iết không ít người, Nam Thiếu Lâm chúng ta nhất định sẽ thay võ lâm trừ hại!”

Đặng Hiên thấy thế thì đưa mắt nhìn Không Văn Phương Trượng cùng tất cả mọi người xung quanh, lớn tiếng hỏi :

“Đúng vậy, người xuất gia lòng dạ từ bi, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp... Vậy xin hỏi Không Văn Phương Trượng, ở đây có bao nhiêu người giống như ngài? Chư vị ngồi đây, lại có bao nhiêu chưa từng g·iết người, tay không dính máu?”

“Người chúng ta g·iết đều là ác nhân đáng c·hết!” lúc này, mỹ phụ cầm kiếm kia cũng lên tiếng đáp trả lại Đặng Hiên.

"Ồ, không biết vị này là..."



“Sư phụ của ta chính là chưởng môn của phái Nga Mi, Diệt Tuyệt sư thái!” một nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi đứng ở phía sau lưng của mỹ phụ đã lạnh lùng trả lời thay.

“A, hóa ra là Diệt Tuyệt sư thái! Kính đã lâu, kính đã lâu...” Đặng Hiên chắp tay thi lễ nhưng Diệt Tuyệt sư thái cũng chỉ cười khẩy, không nói lời nào.

“Được rồi, đã nói tới ác nhân thì không phải bây giờ Mông Cổ Thát Đát vẫn đang tàn phá, chiếm lĩnh đất đai của chúng ta hay sao? Bắc Tống quốc cũng đang bị vó ngựa của Đại Nguyên quốc làm cho sinh linh đồ thán, bách tính bị tùy ý chà đạp, sống không bằng c·hết! Mọi người đã muốn trừ gian diệt bạo như vậy rồi thì sao không ra ngoài kia t·rừng t·rị đám hung đồ này đi? Ngồi đợi ở chỗ này, xoắn xuýt mãi với Tạ Tốn làm gì? Dù hắn có hung tàn, ác độc đến đâu thì cũng sao sánh bằng đám Mông Cổ Thát Đát ở trên chiến trường chứ?” Đặng Hiên tuỳ ý nói.

Đúng vậy, Mông Cổ Thát Đát còn tàn nhẫn, bạo ngược hơn Tạ Tốn nhiều lần, vì sao không đi đánh g·iết bọn chúng mà cứ chăm chăm ở đây? Còn không phải là vì Đồ Long Đao sao?

Lý lẽ có trước có sau của Đặng Hiên khiến người của Ngũ đại môn phái đều không khỏi cứng họng, muốn lên tiếng phản bác lại không biết phải nói gì.

"Được rồi, đã tới nước này thì tại hạ cũng nghĩ các vị nên đi thẳng vào vấn đề, cũng đừng loanh quanh, hô hào diệt trừ ác tặc làm gì. Bảo đao chí tôn, hiệu lệnh thiên hạ, ai chẳng muốn được chiêm ngưỡng phong thái của nó một lần? Thú thật, nói không phải chứ chính tại hạ cũng là người thèm khát được thấy nó nhất!" Đặng Hiên lúc này cũng từ từ hạ giọng xuống, bức đám người này tới mức xé da mặt, bất chấp đạo lí thì cũng rất không hay.

"Chỉ là bây giờ các vị ở đây bức bách người khác làm trái đạo nghĩa, gây bất hoà giữa các môn phái, khiến mọi việc loạn lên hết cả rồi xảy ra t·hương v·ong, đổ máu vô ích thì lại có ý nghĩa gì chứ?"

"Trong khi đó, tại hạ nghe Tạ Tốn cùng phu thê Trương Ngũ Hiệp lưu lạc ở hải ngoại đã lâu, bây giờ hai người họ trở về rồi thì còn có ai chăm sóc Tạ Tốn? Xin Trương phu nhân thứ lỗi chứ theo tại hạ nghĩ, Tạ Tốn cũng đã ngoài năm mươi, sống cô độc ngoài đó, có lẽ sớm đã gặp bất trắc... Sau này vợ chồng Trương Ngũ Hiệp có ra thăm, đem Tạ Tốn về cho trọn nghĩa thì bảo đao Đồ Long sẽ lại do các vị tuỳ ý định đoạt..."

Đặng Hiên vừa nói vừa nhìn về phía Ân Tố Tố. Lúc này, Ân Tố Tố cũng khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng tò mò, lại quay sang đám người của Ngũ đại phái, nhẹ giọng, khẩn khoản nói :

"Có việc này tiểu nữ phải thú thật, ban đầu mới mắc kẹt cùng nhau thì ba người chúng ta vẫn chưa kết thân. Do đó, trong một lần, tiểu nữ cũng đã cùng chồng mình liên thủ đả thương Tạ đại ca, khiến cho huynh ấy mù cả hai mắt. Từ đấy, sinh hoạt hàng ngày của đại ca cũng trở nên rất bất tiện, bây giờ không có chúng ta ở đấy chăm lo thì đúng như những gì mà thiếu hiệp này nói, chỉ sợ không được bao lâu thì huynh ấy sẽ..."

"Không những vậy, mười năm qua, Tạ đại ca vẫn không phá giải được bí mật của Đồ Long Đao, sớm đã mất kiên nhẫn, muốn tìm người khác trợ giúp để cùng nhau phá giải. Hơn nữa, còn có nhi tử của chúng ta là Trương Vô Kỵ rất được lòng của huynh ấy, lúc rời đi cũng cực kỳ không nỡ lòng chia xa. Có thể nói, không sớm thì muộn, Tạ đại ca cũng sẽ trở lại Trung Nguyên..."

"Cho nên, xin các vị hãy tạm thời lui đi, rời khỏi Võ Đang, ngày sau hẵng bàn tới chuyện này..."