Chương 9 : Lên núi Võ Đang
“Kí chủ, ngươi thấy thế giới này như nào?” lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Đặng Hiên.
“Đáng sợ vô cùng... Nhưng cũng rất thú vị, tràn đầy thử thách...” Đặng Hiên nhếch miệng cười, trong lòng cũng không nhịn được mà nhiệt huyết dâng trào.
“Vậy kí chủ có còn muốn trở về nữa hay không?” nghe hệ thống bất ngờ hỏi khiến Đặng Hiên bỗng trầm mặc.
Trở về sao? Đương nhiên là muốn rồi! Mặc dù nơi này đối với một người hâm mộ tiểu thuyết võ hiệp như hắn thì rất tuyệt vời, cảm giác rất phấn khích nhưng hắn vẫn ưa thích cuộc sống hiện đại hơn, vả lại, chỉ có nơi đó mới là quê hương thực sự của hắn.
“Ký chủ muốn trở về thì hãy cố gắng thực hiện nhiệm vụ...”
“Hoàn thành nhiệm vụ sao?” Đặng Hiên nghĩ nghĩ, chuyện này đối với một đặc công như hắn thì quả thực rất quen thuộc, chỉ là...
“Quyền bang chủ, chúng ta đã tới chân núi Võ Đang!” giọng nói của Chưởng Bát Long Đầu vang lên khiến Đặng Hiên không khỏi rời đi sự chú ý mà quay mặt nhìn ngọn núi nguy nga, cao v·út ở trước mặt.
Trên đó không chỉ có những con đường với bậc thang uốn lượn quanh các buội cây um tùm như những con rắn vờn quanh mai rùa mà còn có từng đỉnh sơn phong hùng vĩ. Có đỉnh thì như một đầu tuấn mã lao nhanh, có đỉnh thì lại giống thân hình thiếu nữ thướt tha mềm mại hay sắc nhọn tựa thanh lợi kiếm, xuyên thẳng tầng mây.
Càng nhìn núi Võ Đang, Đặng Hiên càng cảm giác trong đó ẩn chứa một loại đạo vận rất ảo diệu, kỳ lạ không nói lên lời.
“Này, tất cả có để ý hay không? Tại sao ở đây lại không có đệ tử canh gác?” Chấp pháp trưởng lão vừa quan sát xung quanh thì cũng đã phát hiện ra điều khác lạ.
“Trước tiên hãy lên núi đã...” Đặng Hiên vung tay ra lệnh, bản thân cũng bắt đầu cất bước.
Dọc theo đường núi quanh co, đạp lên những bậc thang đá sứt sẹo, sau nửa canh giờ, cuối cùng đám người cũng leo lên núi Võ Đang. Theo đó, vô số thanh âm huyên náo ở bên trong Võ Đang cũng bắt đầu truyền ra.
“Tống Viễn Kiều, mau mau đem Trương Thúy Sơn giao ra đây! Bằng không thì hôm nay phái Võ Đang phái sẽ không xong đâu!” Đặng Hiên vừa nghe được một tiếng gầm thét đã biết chuyện gì đã xảy ra. Đây có lẽ là mấy đại môn phái tới Võ Đang để tìm Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn!
Tình hình vậy mà đã đến nước này rồi sao?
Đặng Hiên thầm nghĩ, lại chờ thêm một lúc, khi tất cả đã im lặng hơn một chút thì hắn cũng bắt đầu dẫn mọi người lại gần Tử Tiêu Cung, chắp tay, cao giọng nói :
“Trung Đô Cái Bang, Quyền bang chủ Đặng Hiên cầu kiến Võ Đang chư hiệp!”
Đặng Hiên nói những lời này cũng âm thầm vận dụng nội lực nên những người ở bên trong đại điện cũng nghe thấy, khiến họ không khỏi kinh ngạc cùng buồn cười :
“Ha ha ha, ta không nghe lầm chứ? Trung Đô Cái Bang?” một lão giả mập lùn cười lớn, giọng điệu tràn đầy trào phúng.
“Hừ, không tự lượng sức!” một mỹ phụ tay cầm trường kiếm hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ cười khẩy.
“Thật là quá đáng! Võ Đang chúng ta chính là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, làm sao có thể để đám tam giáo cửu lưu này tới đây diễu võ giương oai! Hãy để đệ ra cho chúng một trận nhớ đời!” một thanh niên mặc đạo bào khoảng chừng hai mươi cũng giận dữ nói.
“Thất sư đệ!” trung niên nhân ở bên cạnh thấy người này như vậy thì cũng khẽ quát một tiếng.
“Trung Đô Cái Bang đứng ngoài cầu kiến, nghĩ đến cũng không có ác ý, hãy để ta ra đón khách...” người trung niên này không để thanh niên trẻ tuổi nói tiếp liền đã cất bước đi ra ngoài.
“Các vị Trung Đô Cái Bang đường xa mà đến thật quý hoá, Tống mỗ xin thay mặt Võ Đang tiếp đón, mời các vị vào trong này nói chuyện...” Tống Viễn Kiều thấy đám người Đặng Hiên thì chắp tay thi lễ, ôn tồn nói.
Mặc dù Tống Viễn Kiều vốn cũng có chút xem thường Trung Đô Cái Bang nhưng mà thân là đại đệ tử của Võ Đang, còn phải cân nhắc tới thanh danh của môn phái, người ta tới bái phỏng, lại chưa có ác ý thì cũng không thể trực tiếp đuổi ra ngoài. Hơn nữa, dù Trung Đô Cái Bang không được nhưng mà Bắc Nam Cái Bang lại rất mạnh, dù thế nào cũng là Cái Bang, không cho Trung Đô Cái Bang thể diện thì cũng phải nể mặt hai nhà kia.
“Nghe qua danh tiếng của Tống đại hiệp đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là chỉ có hơn chứ không có kém!”
“Ha ha, thiếu hiệp quá khen rồi, xin mời vào trong!” Tống Viễn Kiều lại thi lễ, tiếp đó đưa mấy người Đặng Hiên vào, trong lòng lại có chút kinh ngạc, Bang chủ mặt sẹo này vậy mà trẻ tuổi như vậy, nhìn qua cũng không lớn hơn con trai của mình mấy tuổi! Chẳng lẽ Trung Đô Cái Bang đã sa sút tới mức này rồi sao?
“Tống đại hiệp, tại hạ không biết Võ Đang có nhiều khách quý như thế này, tùy tiện tới quấy rầy, xin ngài hãy bỏ qua cho...” Đặng Hiên nhìn đám người tề tụ đông đủ như này thì cũng không khỏi cười cười.
Ngũ đại môn phái cũng liếc nhìn Đặng Hiên rồi cười khẩy.
Không biết? Tùy tiện quấy rầy? Lừa gạt con nít à? Còn không phải cũng là vì Đồ Long Đao sao? Chỉ có điều, Trung Đô Cái Bang có tư cách gì để mà tranh đoạt? Tới đây để làm trò cười cho thiên hạ ư?
Không chỉ mình bọn họ mà mấy người Tống Viễn Kiều cũng nghĩ như vậy. Tin tức Trương Thúy Sơn quay về cùng với việc kết nghĩa huynh đệ với Kim Mao Sư Vương đã bị lộ ra ngoài nên bây giờ, Võ Đang bây giờ đã lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Ngay cả phái Nga Mi vốn có quan hệ rất tốt với Võ Đang cũng tới núi để bức bách...
“Không có gì, thiếu hiệp đừng khách sáo, nếu đã tới đây rồi thì ai cũng là khách, Võ Đang đều sẽ tiếp đón chu toàn...” Tống Viễn Kiều vừa cười vừa nói. Nghĩ thầm Quyền bang chủ của Trung Đô Cái Bang này có lẽ cũng không có ác ý, nói chuyện cũng rất nho nhã lễ độ, không giống đám người kia.
Lúc này, kể từ khi biết việc Ngũ đại phái tới đây để kiếm chuyện với Võ Đang thì Chưởng Bổng Long Đầu cùng Chấp pháp trưởng lão cũng đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, căng thẳng không thôi. Theo hệ thống phân tích thì cả hai người đều là chuẩn Nhị lưu cao thủ, một mình Tống Viễn Kiều đều có thể giải quyết bọn họ chứ đừng nói là còn có Nam Thiếu Lâm, Nga Mi...
“Thực lực không đủ để can dự vào... Cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được...” Đặng Hiên cũng thầm nghĩ. Với tư cách là một người hâm mộ tiểu thuyết võ hiệp thì hắn cũng không muốn trơ mắt nhìn bi kịch diễn ra...
“Mau chóng để cho vợ chồng Trương Thúy Sơn đi ra đây đi! Bảo bọn họ nói ra tung tích của Tạ Tốn, nếu không thì...” chưởng môn Quan Năng của phái Không Động cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“A di đà Phật, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn g·iết c·hết Không Kiến đại sư của Nam Thiếu Lâm chúng ta, yêu nữ Ma Giáo Ân Tố Tố diệt môn Long Môn tiêu cục, mấy chục người đ·ã c·hết thảm dưới tay của nàng... Xin Tống đại hiệp hãy giao yêu nữ này cùng Trương Ngũ Hiệp ra..." một lão hòa thượng vừa nói vừa lẩm nhẩm phật hiệu.
“Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn việc ác bất tận, táng tận lương tâm! Hôm nay phái Nga Mi chúng ta cần Trương Ngũ Hiệp thông báo vị trí của Tạ Tốn, vì dân trừ hại!” mỹ phụ cầm trường kiếm cũng khẽ nhíu mày, nghiêm nghị nói.
“Khà khà, Tống đại hiệp, Võ Đang thân là võ lâm Bắc Đẩu, đứng đầu chính phái, đừng nói là sẽ bao che cho yêu nữ của Ma Giáo cùng ác tặc Tạ Tốn đấy, khà khà...”
“Ai...” Tống Viễn Kiều lắc đầu thở dài, cũng không biết nên nói gì để phản bác lại.