Chương 9: Hiện Thực Đắng Chát
"Lên đi cậu chủ. Chúng ta cùng nhau đi tới chân trời mới." Quả Trứng vỗ vỗ tay lên ngực, tự động biến thân thành một chiếc phi cơ dạng trung.
Lý Học Phàm trang bị đầy đủ cho bản thân, dao găm, súng trường, một cái mũ lá gài sơ sài vài đường cơ bản, đội sơ sơ, hạn chế nắng nôi. Có kinh nghiệm, đường bay của Quả Trứng ổn định, vững vàng hơn rất nhiều. Đến nơi, Quả Trứng bay một vòng tuần tra.
Tìm được chỗ an toàn, hạ cánh. Quả Trứng lại biến thành người máy quản gia. Hừng hục, sung sướng dùng chân, đạp gốc ngô ngã rạp về một phía. Nghe tiếng rễ ngô đứt phần phầt, khoái chí cực độ. Cậu chủ nhà hắn nói “ngô là cây ngắn ngày, thu hoạch một lần, muốn thu hoạch phải trồng lứa khác.”
Quả Trứng làm nhanh, ôm gốc cây ngô thành một đống, hắn tự hào mình sức dài vai rộng, làm việc nặng nhẹ hều như đi chơi. Khác với cậu chủ người phàm, làm nhiều, lụn xương, lùn. Vì thế, cậu chủ chỉ cần ngồi một chỗ, bẻ bắp, cho vào bao tải.
Đám cây ngô thu hoạch bắp xong, phơi nắng cho khô, mang về về dựng cả bó làm hàng rào hoặc làm củi đốt. Khỏi vào phải rừng kiếm củi, tro mang bón cho cây. Tiện lợi, không lãng phí, khác hẳn thế giới công nghệ.
Người làm mệt, Quả Trứng thân là người máy, còn nhiên liệu, còn hoạt động, tốc độ làm việc không hề giảm chút nào so với lúc đầu, thậm chỉ không cần cả nạp năng lượng bổ sung. Trời còn nắng, tấm năng lượng trên đầu Quả Trứng tự động, hút năng lượng mặt trời, tụ lại một điểm, Quả trứng phát sáng toàn thân làm Lý Học Phàm lóa mắt, không chịu được. Hắn đành phải ngồi đan cho Quả Trứng tấm áo tơi bằng lá ngô che đi.
“Cái này trơi chò trốn tìm, đảm bảo luôn luôn thua.” Lý Học Phàm nghĩ. Bắp bỏ đầy năm bao tải, mỗi bao nặng hơn tạ. Quả Trứng lại biến thân thành phi cơ, chở bắp về nhà. Lý Học Phàm ở lại, tiếp tục việc tìm kiếm rau dại.
Quả Trứng đi vài vòng, chuyến cuối mang thêm hai thùng nước có nắp đậy để lấy nước suối. Lý Học Phàm lấy được hai bó rau và một nhúm hạt. Rau mã đề, dền cơm, chân vịt, loại nào cũng sớm cho hoa, kết quả. Riêng rau má, trồng từ thân gốc nhanh hơn từ hạt cả chục lần.
Quả Trứng chở Lý Học Phàm tiếp tục bay dọc con suối, bãi ngô dường như kéo dài mãi đến tận chân trời.
"Cậu chủ, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Lần đầu, em nhìn thấy loại cây mọc dưới nước.” Mắt Quả Trứng lượng lượng sáng, phấn khích. “Lý Học Phàm gật gù, không vạch trần cuộc sống trước kia của Quả Trứng, toàn ru rú trong nhà, nhà ở thủ đô, toàn người với người, chỗ nào cho cây cối mọc.
“Quả Trứng, chú như chuyên gia về thực vật. Lại tìm được thứ mới hay ho. Chúng ta bay qua mang một ít chiến lợi phẩm về, xem có ăn được không?” Lý Học Phàm đề nghị. Cái cây hắn nhìn thấy không khác gì cây sen kiếp trước. Có điều nó đã bị đột biến. Lá sen to như cái nống, gương sen to như cái sàng, cỡ vài trăm hạt, nhìn không khác gì tổ ong vò vẽ.
Sen có cây mơn mởn, xanh rì. Có cây đổ gục, già cằn cỗi. “Cái nào ăn được hả cậu chủ?” Quả Trứng hỏi ý kiến Lý Học Phàm.
Có sự chỉ điểm của cậu chủ. Quả Trứng ngăn cản Lý Học Phàm thò tay xuống bẻ gương sen, sợ côn trùng bay ra, chích một phát, cậu chủ lại thăng thiên. Quả Trứng tự biến bánh lái thành chân, rút về vài gương sen tươi, trố mắt ngạc nhiên “giòn ghê.” Quả Trứng hứng thú bừng bừng tiếp tục rút về cái gương sen, quăng lên cho cậu chủ, cả người Lý Học Phàm bị đám gương sen che phủ, đành phải cản Quả Trứng: “đủ rồi, chúng ta về thôi.”
Lần này, lộ tuyến đường về có thay đổi chút ít. Quả Trứng bay trên hồ sen, đến khi xác định hướng từ hồ sen về đến nhà vuông góc, Quả Trứng nhấc cao thân mình, bay vượt lên trên ngọn cây, phía trước vẫn còn bạt ngàn sen.
Từ xa đã nhìn thấy hai ngôi nhà sàn bằng gỗ mọc lên sát kề bên nhau. Bên dưới ngôi nhà nhỏ hơn còn chất không ít các khúc gỗ to như cái xô. Nối giữa hai nhà một tấm ván dày, chắc chắn. Mỗi nhà lại có một cầu thang đặt xuống đất ngay cửa chính.
Cầu thang này, không cần hỏi cũng đủ biết là làm cho ai, người thường duy nhất trong nhà, không thể bay, chỉ có thể đi. Quả Trứng không bật công năng bay chứ bật cũng bay vô tư. Nó muốn trải nghiệm cảm giác đi bộ bằng chân của người thường là như thế nào.
Nhà chính có một cửa chính lớn, hai cửa phụ, mỗi phòng có một cửa sổ để đón nắng. Trong phòng chưa có bất kì vật dụng nào. Lý Học Phàm, Quả Trứng thử đứng lên nhún nhún, không tiếng" cọt, kẹt" vang lên. Gỗ cũng không lún xuống một chút.
Nhà bếp nhỏ hơn nhà chính một chút. Có gác lửng để phơi phóng, cất trữ lương thực. Đảm bảo lương thực không bị mối, mọt t·ấn c·ông. Giữa bếp, đặt một bếp kiềng ba chân, một bếp kiềng bốn chân. Bên dưới bếp kê một tấm hợp kim, ngăn lửa phá hỏng sàn.
Bếp có một cửa chính đặt ở góc đầu hồi. Một cửa sổ bên tay phải lúc từ dưới đi lên, đối diện bên kia là một cửa sổ. Từ bếp nhìn ra bên ngoài, có vài cây non. Không khí vừa trong lành, vừa mát mẻ, lại an toàn.
Củi được chặt ngắn thành từng đoạn, có một bao lá để dành cho Lý Học Phàm nhóm lửa. Quả Trứng thấy thú vị, thử ngồi xó bếp một chút, lại lò cổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ "sao chẳng thấy con gà rừng nào xuất hiện cậu chủ nhỉ?" Quả Trứng hỏi.
Cha Lý dự tính. Nhà tắm sẽ được xây bên cạnh bếp, bát đĩa cũng làm một cái sàn để úp, phơi nắng, bên trên có bể chứa nước.
"Cậu chủ luộc ngô vào mấy cái nồi bé tẹo này? sao đủ bán." Quả Trứng chê bai, nhìn Lý Học Phàm chặt, chui, đầu quả bắp. Cái nồi lớn nhất cũng tầm ba mươi cái là hết mức.
"Chuyện này nhỏ. Con muốn nồi to bao nhiêu. Nồi đá được không? hai trăm rưỡi lít thế nào?" Cha Lý hỏi.
"Mẹ Lý lại cuốn chả cha Lý đi tìm đá thích hợp để làm nồi. Lý Học Phàm ngồi trên nhà sàn lột hạt sen.
"Cậu chủ, nhìn cái hạt đen tuyền này, càng nhìn càng thấy đẹp nha." Quả Trứng cầm lên một hạt sen to như đầu ngón tay cái soi về phía mặt trời. Quả Trứng không sợ ánh sáng mặt trời chiếu hỏng mắt.
"Cách lột hạt sen khá đơn giản, dùng hạt sen cắt đầu, cắt đuôi, lấy dao rạch một đường ở giữa, giữ m·ũi d·ao, hạt sen đã lột xong." Lý Học Phàm hướng dẫn Quả Trứng. Quả Trứng lại không mấy quan tâm, nó sức lớn, phải làm việc tốn nhiều sức lực như lột bắp mới có thành tựu.
Cậu chủ chẳng nói "Bắp bẻ về, để lâu bị hoai, chất lượng giảm. Cần phải xử lý gấp."
"Quả bắp bạc đầu phải làm sao hả cậu chủ?" Quả Trứng hỏi.
"Chú nhìn anh làm. Tước đôi bẹ bắp, kéo tận cùng đến đuôi, không làm đứt bẹ bắp, loại đi hai phần bẹ, giữ lại một phần, tước chừng năm bảy cái thì buộc dúm lại với nhau. Treo trên sàn gỗ ở trong sân. Râu ngô bỏ vào nia, phơi khô, hết vụ ngô, nấu nước uống. Tốt cho sức khỏe.
Trước cửa nhà chính. Cha Lý đã làm một cái sân rộng chừng trăm mét, được lát đá bằng phẳng, màu xanh trắng, độ ma sát cao, không lo trơn trượt vào mùa mưa. Đằng trước một mảnh vườn vừa được hình thành. Muốn mở rộng thêm, chỉ cần khai hoang, tiến về phía trước.
Quả Trứng khống chế lực độ bàn tay không tốt. Quả bắp đầu tiên, bao nhiêu bẹ bị lột sạch. "Ôi, mình mạnh quá". Gần chục cái bắp, lúc mất bẹ một bên, lúc trụi lủi, Quả Trứng mới tìm ra phương pháp làm việc.
Khi cha mẹ Lý trở về, Quả Trứng đã treo xong đám ngô vàng chới hoặc tím lịm trên xà gỗ. Đám ngô xanh rì được c·hặt đ·ầu, chặt đuôi, tước bớt bẹ xếp lần lượt vào cái thúng.
Thấy cha mẹ Lý về, Lý Học Phàm bỏ lột hạt sen, đứng dậy. "Cậu chủ y như con nít trông mẹ đi chợ về. Thấy cha mẹ về là mừng quýnh lên. Cậu chủ hiển nhiên chưa trưởng thành." Quả Trứng nghĩ mà không nhìn lại bản thân.
Quả Trứng cũng bỏ việc chặt bắp, vậy quanh cha mẹ Lý. "Ồ, ông chủ, ông giỏi nhất nhà họ Lý, cái nồi to thật, ba em vẫn ngồi lọt thỏm vào trong, nó sắp cao bằng em rồi." Quả Trứng cảm thán
Lý Học Phàm gắng hết sức thử nhấc cái nồi lên, mới nâng cách mặt đất chừng năm xăng ti mét mà mặt đỏ tía tai, được vài giây đã thả xuống.
Cha Lý chiếu theo đồ nấu bếp có trong nhà, rồi phóng to lên. "yên tâm, đá hoa cương này cha chọn, rắn chắc, bền đẹp, chịu nhiệt tốt tha hồ nấu nướng, ninh hầm." Cha Lý tự hào khoe.
Lý Học Phàm làm một cái thủ thế, cha là số một. Cái thủ thế này, Lý Học Phàm mới học được từ mẹ Lý. Mỗi lần khen ngợi gì ngon, mẹ đều giơ ngón tay cái lên. Đến xã hội mới nên học những điều mới để hòa nhập.
Nhìn Cha Lý chặt cây như bẻ củi, cắt đá như cắt đất, làm đất khai hoang như đi dạo... Mẹ Lý chỉ cần một ngón tay, có thể nhấc hàng tấn đồ lên trong nháy mắt, muốn quét tước cái gì chỉ cần một làn gió là xong.
Lý Học Phàm có thể phần nào lý giải được cái sự ngạo mạn, coi khinh của người sở hữu dị năng đối với phàm nhân. Hiện thực quả thật đáng chát.