Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoàng Tử Cổ Đại Xuyên Về Tương Lai Trở Thành Nông Dân Thế Hệ Mới

Chương 10: Bánh Bắp Non Chiên Giòn




Chương 10: Bánh Bắp Non Chiên Giòn

Bao nhiêu bi phẫn, Lý Học Phàm biến thành cuồng ma chế biến món ăn. Cũng là bắp, cứ làm đa dạng là được. Nhiệm vụ luộc bắp giao cho Quả Trứng. Bắp luộc bán để chút bẹ, tiện cho khách mang đi, tránh bụi bặm trong quá trình di chuyển. Bắp luộc ở nhà, lột hết “áo quần.”

Lý Học Phàm dùng con dao găm, bào mỏng bắp non. "Cần mẹ giúp không?" Mẹ Lý đi ngang qua lên tiếng.

"Không, mẹ cứ để con luyện tay nghề thêm chút." Lý Học Phàm nói, đầu không ngẩng lên, tay vẫn xoèn xoẹt gọt bắp. Cha mẹ Lý hai mặt nhìn nhau, tự cho nhau ánh mắt tự hiểu: "Thằng út lại bị cái gì kích thích."

Quả Trứng bắc nồi luộc ngô xong, còn cắm thêm mấy cái bắp xung quanh làm bắp nướng. Xong xuôi, Quả Trứng chạy lại chỗ Lý Học Phàm. Bật chế độ quay phim lên. “Xin chào mọi người, em là Quả Trứng đây, quản gia số một nhà họ Lý. Cậu chủ nhà chúng em chuẩn cho ra đời món mới.

Hiện cậu chủ nhà em đang khó ở. Không có hứng nói chuyện, chuyên tâm làm việc. Thành ra, đến nay, em vẫn chưa nắm rõ tên món ăn là gì. Em cũng định đi hỏi nhưng sợ chọc giận cậu chủ, cậu ngắt nguồn điện của em. Thế là em xong đời.” Quả Trứng tự cho âm lượng của mình ở mức “thì thầm” với người yêu. Tại tai Lý Học Phàm thính, nghe rõ mồn một.

Lý Học Phàm không quan tâm bản thân bị bôi đen. Mặc kệ Quả Trứng tự biên tự diễn. Thực ra, hắn có cản, Quả Trứng cũng không nghe.

Bỗng có người xem lên tiếng: “Mọi rợ. Nấu ăn không rửa.” Bình luận thu hút không biết bao nhiêu người thả tim, gật gù, khen hay.

Quả Trứng ngay lập tức phản pháo: “ở thành phố, mọi người có thói quen, cái gì cũng rửa, rửa nhưng có chắc nước mọi người rửa sạch hơn quả bắp vừa lột “áo” mang ra sơ chế luôn. Rửa tay và dụng cụ nhà bếp là đủ.”

“Nấu ăn thế này, ai dám thử.” Một bình luận khác nhảy lên đầu.

Bỗng dưng kênh của Quả Trứng trở nên nóng hầm hập, thu hút không ít người vào xem nhưng chủ yếu nhận gạch đá, không phải lời khen. Quả Trứng mặt dày, bỏ qua những bình luận tiêu cực, chuyển chủ đề mới.

“Nhân tiện, khoe với mọi người. Bếp mới nhà em, vừa hoàn thành. Những việc nấu nướng đơn giản như luộc, nướng, nấu chè hạt sen, một tay em đảm nhiệm. Cậu chủ vẫn hì hục bào mỏng bắp. Xem ra, cậu chủ cực kỳ tự tin ở món mới, làm lần đầu mà làm cho cả huyện người ăn.”



"Quả Trứng, lấy muối giùm anh." Lý Học Phàm ới Quả Trứng. Quả Trứng lập tức lên tiếng than vãn, đang làm cũng không yên nhưng vẫn đứng lên đi lấy hộp muối. Lý Học Phàm xòe tay, Quả Trứng xắc xắc vài cái, muối gần đầy tay Lý Học Phàm liền ra hiệu cho Quả Trứng, “ngưng lại.”

“Không biết nấu ăn, đừng có bày đặt quay phim cho người ta xem.”

“Nêm nếm không có công thức cụ thể gì cả.”

Quả Trứng lập tức ứng biến. Ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào: “công thức là c·hết. Đầu bếp chính hiệu, nấu ăn, nêm nếm theo tầng bậc giác quan, cảm xúc để biến tấu. Mọi người cứ đợi thành quả của cậu chủ nhà em, phán xét cũng chưa vội. Chiếm được không ít cảm tình người xem.

Lý Học Phàm đập vỡ vài quả trứng vịt tìm thấy ở bên bờ suối vào đám bắp bào. Trộn đều, mang đi rán. Đơn giản đến mức khiến khán giả mắt chữ O miệng chữ A. Xưa nay, việc bếp núc, ai cũng than khó, vào tay chơi nghiệp dư, trông làm dễ hơn ăn.

Quả Trứng hưng phấn bừng bừng mang cái chảo được ông chủ khoét đủ hình thù từ động vật, tới rau xanh…khiến dân tình cười không nhặt được miệng. “Nhà toàn người lớn, tâm hồn trẻ thơ.”

Mặc Quả Trứng tương tác với mọi người. Lý Học Phàm nhanh tay làm nóng chảo, múc một muỗng mỡ trắng như bông vào. Mặc người xem tranh luận: “ăn mỡ không tốt.”; “Đồ tự nhiên không tốt, cái gì tốt?”

Chảo đủ nóng, Lý Học Phàm múc vài môi bột thả vào chảo. Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Quả Trứng không ăn được nhưng ngửi được. Lập tức ngẩn ngơ, bỏ mặc khán giả. Quay trở lại cái chảo, phẩy phẩy tay cho mùi hương bay vào mũi.

Lý Học Phàm đậy nắp vung lại. Quả Trứng vội hét lên: “cậu chủ làm cái gì thế?”

“Đời vài phút nữa liền hay.” Lý Học Phàm dỗ dành Quả Trứng.

Trong lúc chờ đợi, Lý Học Phàm mang đám rau dền cơm, rau chân vịt ra nhặt những lá úa, cọng sâu, cọng già, ngâm phần non trong chậu. Quả Trứng vội ba hoa: “Mọi người biết vì sao cậu chủ nhà em không rửa rau liền không? Ngâm cho đất bám trong rau tự rã ra. Rau mọc từ thiên nhiên, đất cát bám không ít, không như rau trong siêu thị, tươi xanh mướt mát, sạch sẽ mà không biết hàm lượng dinh dưỡng nhiều hay ít. Để khẳng định vị thế, rau thiên nhiên đáng giá. Quả Trứng bật chế độ kiểm tra hàm lượng dinh dưỡng rau khiến người xem choáng váng, bật ngửa.”



“Hóa ra rau mọc tự nhiên tốt như vậy.”

“Về rừng hóa hay.”

Người xem còn đang bình luận rôm rả, Lý Học Phàm mở nắp vung, mùi trứng quyện với mùi bắp hòa vào nhau, mặt dưới vàng rộm, mặt trên căng phồng núng nính. Lý Học Phàm nhanh tay lật bánh. Người xem chảy nước rải dòng dòng, tự hỏi: “khi nào ăn được?”

[Ai đời, chủ làm bục mặt, rô bốt ở không, nói nhảm.]

[Con rô bốt sướng nhất hành tinh.]

Lý Học Phàm rửa rau xong, gác rổ rau lên cái chạc gỗ, ráo bớt nước. Quay vào trong bếp gắp bánh rán ra rổ, bên trong lót một lá sen.

[Đầu bếp nghiệp dư hơn chuyên nghiệp. Mùi thơm bùng cháy, không lẫn lộn. Mùi trứng, mùi sữa bắp non, mùi lá sen nhẹ nhàng phảng phất. Vị: đậm đà. Nếm thử: bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm mại, mịn màng, béo mà không ngậy.]

Lý Học Phàm lấy hết bánh, để lại vài cái cho dân tình “thử”. Số còn lại, mang cho cha mẹ Lý. Giải quyết số bột còn lại, Quả Trứng lãnh trách nhiệm đầu bếp. Người là một khối kim loại lạnh tanh ấy vậy mà nó cảm giác mình đang đổ mồ hôi hột.

Cái bánh méo xẹo, Lý Học Phàm vẫn truyền động lực cho Quả Trứng: “chú làm khá đó.” Không quên chỉ điểm vài chiêu khiến Quả Trứng cảm động rưng rưng nước mắt.

Có người bảo kê công việc. Lý Học Phàm múc hai nửa tô chè hạt sen, bỏ thêm cái muỗng gỗ, đặt lên khay, mang ra cho cha mẹ Lý vừa làm, vừa ăn bánh, uống tí hạt sen giải khát.

[Ới chủ thớt, muốn mang thì cứ mang, làm ơn để lại một cái cho chúng tôi thử đi chứ. Cái nước đo đỏ kia là gì mà thơm thế. Thơm ngát, thơm bay xa vài ngàn dặm, càng muốn nắm giữ càng bay xa, không để ý lại chờn vờn chay chóp mũi như một chiếc lông ngỗng cọ nhẹ trên làn da.]



[Đừng gọi Quả Trứng, Quả Trứng đang tập chung chuyên môn, không thể nói chuyện.] Đám người xem bình luận bay vù vù, cười ha ha. Sau khi gọi cả ngàn lần vẫn bị cho ăn “bơ.”

Rất nhanh, Lý Học Phàm đã quay trở lại, dùng giẻ bắc nồi bắp luộc xuống. Khói nghi ngút, không nhìn thấy gì bên trong. Lý Học Phàm lấy đũa, vớt bắp luộc vào rổ, cho nước thấm xuống chậu.

[Chiến thôi mọi người ơi.]

[Chủ thớt ơi, có cách chế biến bắp nào cho trẻ nhỏ ăn không? con tôi mới sáu tháng tuổi, thích ôm cả cái bắp gặm, gặm không được, còn chảy một miệng nước miếng, cháu nó mới nhú hai cái răng.]

[C·hết cha, con tôi cũng thích uống cái nước đo đỏ kia, giờ không có cho bé uống, đang khóc ngặt nghẽo đây.]

[Chủ thớt, nhanh nhanh mở cửa hàng, tạo phúc cho thiên hạ.]

[Chủ thớt lại định làm món gì mới nữa hả? Ôi cuộc sống, kẻ ăn không hết, người lần không ra. Em chỉ cần ăn một lần đồ nguyên chất, ra đi cũng mãn nguyện.]

Lý Học Phàm bắc một cái chảo sâu lòng lên bếp, cho chút mỡ vào tráng đều khắp mặt chảo. Cho lửa cháy bùng lên, đổ rau vào xào, hai loại luôn.

Đợi rau ngót lại, Lý Học Phàm mới dùng đũa đảo rau, rắc thêm chút muối. Lý Học Phàm cầm chảo nghiêng nghiêng, cả chảo rau cháy bùng bùng.

[Thôi rồi, Lượm ơi, rau cháy thành than.]

[Phí của giời. Anh giai chơi lớn quá.]

Lửa bùng cháy tầm ba mươi giây, lửa tắt, rau chỉ cháy xém phần thân, lá vẫn xanh rờn. Giống rau nướng hơn là rau xào.

[Sống trên đời, phải sống đến bước này mới gọi là sống: ăn ngon, uống ngon…]

Quả Trứng chiên bánh, có cái hơi cháy nhưng nhìn chung không ảnh hưởng chất lượng bao nhiêu. Thiên hạ chê tả tơi. Lý Học Phàm gật gù khen: “tốt. Có năng khiếu” làm Quả Trứng cười không nhặt được mồm. Hưng phấn mời mọi người ăn bữa cơm nhà đạm bạc. Lập tức kéo về một đống thù hận.