Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoàng Tử Cổ Đại Xuyên Về Tương Lai Trở Thành Nông Dân Thế Hệ Mới

Chương 12: Khai Trương Cửa Hàng




Chương 12: Khai Trương Cửa Hàng

Ở kinh đô:

Để vượt qua chướng ngại tâm lý. Chị hai Lý đẩy mình vào tình thế “tên đã lắp sẵn trên dây cung.” Không chỉ nói về kế hoạch của mình với người nhà mà bất kỳ ai hỏi: “cô đang định làm gì?” Lấy hết dũng khí trả lời để nhận lại toàn “thuốc độc”. Ánh mắt dè bỉu, khinh bỉ, không tin tưởng, toàn bạn bè cô nghĩ sẽ ủng hộ cô hết mình lại khuyên cô nên bỏ cuộc… nhưng tất cả đều “đội lốt” dưới danh nghĩa “tốt cho cô.”

Để bản thân không bị tiêm nhiễm những suy nghĩ ích kỷ, tiêu cực. Lý Hoa Phàm quyết tâm, làm đến cùng “xấu hổ vì thà thất bại còn hơn hối hận đã không làm”. Ngoài miệng than vãn: “còn cách nào khác đâu. Cúi đầu xin việc chỗ nào cũng không được. Ở thành phố, mở mắt ra tiêu tiền, trong khi không thể trông cậy vào ai.” Đám bạn thở dài, đồng cảm nhưng không biết có bao nhiêu người hả dạ, sung sướng, Lý Hoa Phàm không hay.

Ở hoang mạc:

Buổi chiều rất nhanh đã kết thúc bằng đống công việc không tên của nhà nông. Ban ngày làm việc cật lực, vừa đặt lưng xuống giường, ai nấy lập tức chìm vào giấc ngủ. Ba giờ sáng, Lý Học Phàm tỉnh dậy, Quả Trứng cũng mở mắt ngồi dậy. Phải đi giúp cậu chủ kiếm đồng to, đồng nhỏ.

Cha Lý giúp Lý Học Phàm xây ba bếp lò bên ngoài sân theo hướng dẫn của Lý Học Phàm, nấu nướng cho mát mẻ. Thực chất, mẹ Lý luyến tiếc căn bếp gỗ mới tinh từ từ nhuốm màu bồ hóng.

Lý Học Phàm dành thời gian, theo dõi thiên tượng, bấm số tính mệnh chị hai, chọn ngày khai trương cửa hàng, làm ăn đại cát đại lợi. Chọn tới chọn lui, Lý Học Phàm vẫn không ưng ý. Mệnh chị hai quá cứng. Làm ăn được dính theo ồn ào, thị phi. Bớt thị phi, buôn bán không ra gì.

Lý Học Phàm thở dài, nhíu mày. Chị hai Lý miệng cười toe toét: “Chú còn có chuyên môn này nữa à? khá. Đúng là em mình. Mở cửa tiệm xem phong thủy. Làm một cú, ăn cả năm.” Lý Hoa Phàm cười nham hiểm, không quên giao hẹn với thằng em: “Chọn cho chị ngày “đỏ” nhất khiến thiên hạ “hộc máu” càng tốt.”

Lý Học Phàm không đành lòng dập tắt niềm vui của chị hai: “mệnh chị hai, số trâu nước phải cực nhọc cần mẫn, siêng năng, chịu khó. Cố mười không bằng thiên hạ cố một.”

Chính vì thế, Lý Học Phàm vẫn đau đầu nghĩ cách kiếm tiền, không mấy hy vọng vào tương lai buôn bán tươi sáng của chị hai. Không quên cầu trời khấn phật cho con đường buôn bán của chị có chút lời lãi để bám trụ, không đến nỗi phải đóng của sau khi vừa khai trương.

Nên khi thấy Quả Trứng ôm mấy thúng ngô đi luộc. Lý Học Phàm liền cản, trợn mắt nói dối: “tạo tâm lý khan hiếm, bán ít mà đắt còn hơn bán nhiều mà rẻ. Kiểu làm ăn có chọn lọc.” Quả Trứng không biết nỗi khổ của cậu chủ, hai mắt sáng rực, đầu không ngừng gật gù, miệng không tiếc lời khen: “Cậu chủ thật thông minh.”

Những món luộc thuộc hàng món dễ nấu nhất trên đời, trong đó có luộc bắp nhưng để luộc bắp chín thơm ngon, mềm đều, giữ vị thì không phải ai cũng biết. Lý Học Phàm cố nhớ lại những bí mật, tuyệt chiêu những đầu bếp khi xưa nấu ăn cho hắn. Toàn cây nhà lá vườn biến thành món ngon khó cưỡng, ăn mãi không chán.

Quả Trứng tự bắc nồi luộc ngô, Lý Học Phàm bắt đầu công cuộc rèn luyện thể lực, nâng cao sức khỏe. Người tương lai thích những hoạt động mạnh mẽ, tốn nhiều sức lực, không thích kiểu ngồi thiền tĩnh tâm, hít thở. Quả Trứng ham mê cái lạ, thấy cậu chủ bắt đầu công cuộc tu luyện, hắn liền mở máy qua, ghi lại,

Dự tính trong đầu, không có người xem, giữ làm kỷ niệm. Không ngờ, thành phố lắm “cú”. Vừa nói câu xin chào, không ít người choáng váng bật ngửa đáp lời: “nhà nông thức dậy sớm là có thật, không phải truyền thuyết.”

Quả Trứng khoe mình luộc bắp khó khăn, vất vả thế nào cũng không bằng cậu chủ tự “ép mình ăn hành” bằng ánh mắt e ngại. Không quên khuyến khích mọi người học tập cậu chủ, cải thiện sức khỏe.

Không ít người lắc đầu, le lưỡi: “luyện tập hơn lính.” Có người cố tình làm nhụt chí người khác: “tập luyện hơn nữa cũng là người thường. Phí công, vô ích.”

Sau hai giờ, cả người Lý Học Phàm đầm đìa mồ hôi, đang vắt vẻ, dốc ngược thân mình trên xà kép, thấy cha mẹ Lý bước ra khỏi cửa liền hỏi: “Sáng nay, cha mẹ muốn ăn gì?”

“Ăn gì chả được.” Cha mẹ Lý đồng thanh nói. Rõ ràng biết Quả Trứng đang luộc bắp nhưng vẫn đi qua, hít hương bắp rò rỉ ra ngoài, thỏa mãn kéo nhau đi luyện tập. Ở hoang mạc, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, muốn sống phải có sức khỏe vượt trội, đủ sức tiếp nhận những gì tự nhiên ban cho.

Không ít người la ó, kêu réo Quả Trứng theo sát chân cha mẹ Lý nhưng Quả Trứng cương quyết từ chối. Hắn phải ở nhà, bảo vệ cậu chủ. Nhân tiện, học món mới. Cậu chủ nhà hắn chỉ thích trồng cây cối, không tâm huyết với nấu nướng nhưng vì người nhà mà chui vào bếp. Hắn, quản gia tài năng, phải sớm lĩnh ngộ được tri thức, giảm ưu phiền cho chủ nhân mới là quản gia tốt, đủ tiêu chuẩn.

*************

“Chị chủ, chỉ mình bắp luộc thôi hả? bắp sống đâu?”Một nam sinh viên, đứng chọn tới chọn lui, mãi vẫn chưa chọn được cái bắp ưng ý, bị không ít sinh viên khác ném ánh mắt sắc lạnh khinh bỉ.

“8 giờ mới có hàng.” Lý Hoa Phàm trả lời.

“Bà chủ, hai bắp ngô không đủ dính răng, bán thêm cho một bắp nữa đi.” Một sinh viên thể chất, to con như gấu, sừng sững đứng đó liền át vía những sinh viên khoa khác.

Lý Hoa Phàm ngưng việc trên tay, ngước mặt nhìn sinh viên kia không nói gì nhưng nhìn ánh mắt đủ hiểu, cô đang nghĩ gì. Những sinh viên xa nồi bắp thì kêu réo “ăn vừa không bội thực.” Sinh viên cùng ký túc, nói chuyện toàn chọc ngoáy, không nể nang gì nhau.

Bà chủ, phòng em tám người, bán cho em mười sáu bắp. Một sinh viên mái tóc cắt kiểu nghệ sĩ hô. Tất cả sinh viên xếp hàng sau, lập tức ánh mắt bằng dao, muốn băm vằm, chém c·hết cái thằng “có đầu óc hơn người. “Hôm nay, nó thức dậy sớm. Ngày mai, tới phiên người khác. Mắc gì cả phòng cùng nhau thức dậy sớm, mỗi đứa mua một hoặc hai bắp. Đúng là gian thương.”

“Bà chủ, bán cho chén súp bắp non thịt bằm.” “Không có” -Lý Hoa Phàm trả lời. Cả hàng người rồng rắn cười vang “thằng này nó mớ ngủ, chưa đã thèm lại lên gặm số liệu tiếp.”

Có người mua bắp xong không chịu đi, đứng né một bên, vừa ăn vừa nói. “Bà chủ bán món để dành ăn được. Bữa sáng ăn ngon thế này. Bữa trưa, chiều nghĩ tới dịch dinh dưỡng là hết nhựa sống, hết muốn sống tiếp.”

Lý Hoa Phàm bán chưa đầy một giờ, hai nồi bắp luộc không còn một cái. Cái cô để dành ăn cũng có người kì kèo “bà chủ, bán lại cho em, nhà bà chủ có bắp, ăn khi nào chả được. Em bao năm nuốt dịch dinh dưỡng, ngán lắm. Em không chê đấu mồm đâu.” Một nam sinh viên lì lợm, mặt dày ngồi trước cửa hàng nằn nỉ Lý Hoa Phàm.

Lý Hoa Phàm đấu tranh tâm lý dữ dội, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm “đóng sầm cửa.” Buôn bán lấy uy tín làm đầu, không được phép tham lợi nhỏ. Nam sinh viên giật mình, quay sang khoe hàm răng trắng bóng với ông chủ cửa hàng bên cạnh “con gái thời nay chẳng thùy mị nết na gì cả bố nhỉ.”