Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoàng Tử Cổ Đại Xuyên Về Tương Lai Trở Thành Nông Dân Thế Hệ Mới

Chương 11: Tính Nát Óc Trước Khi Khai Trương Cửa Hàng




Chương 11: Tính Nát Óc Trước Khi Khai Trương Cửa Hàng

Mẹ Lý dự tính, Quả Trứng quay phim xong, trải qua biên tập, cắt gọt này nọ rồi mới cho xuất bản. Hình ảnh trở nên lung linh, sống động, đẹp đẽ sẽ thu hút lượng người xem tốt hơn nhưng ở cái thời đại, cái gì cũng có thể làm giả. Con người thiếu lòng tin với nhau đến cực độ. Cái gì cũng nghi ngờ không chân thật giả tạo, hễ đưa ra cái gì mới là la ó, đòi bằng chứng để chứng minh.

Cha Lý cảm thấy mệt mỏi, phiền phức: “trình độ dân trí thấp”. Giật dây mẹ Lý bỏ quách cái ý tưởng làm nhà quay phim cho đỡ cực. Quả Trứng vò đầu, bứt tai. Dù đầu nó bóng lưỡng, chẳng có cọng tóc nào. Lý Học Phàm nhìn nhận vấn đề đơn giản hơn nhiều: “Quay phát trực tiếp.”

Bán hàng, không quảng bá sản phẩm, ma nào biết mà mua, người biết chưa chắc mua vì nghi ngờ chất lượng. Điều này cũng dễ hiểu, nếu đặt mình vào hoàn cảnh người đi mua, cũng sẽ săm soi món đồ từ trong ra ngoài, xem chất lượng có tương đồng với giá cả hay không. Đơn giản, tiền kiếm ra không dễ, chi tiêu một đồng phải cân nhắc kỹ lưỡng, chuyện bình thường.

Mọi người trong nhà được Lý Học Phàm khai sáng, há miệng, trợn mắt ngạc nhiên. Nhất là cha mẹ Lý. Phải biết thằng con út xưa nay là loại yếu nhớt, đụng chuyện gì cũng có người nhà ra tay giúp đỡ.

Không ngờ, trải qua biến cố. Thằng út trưởng thành lên không ít. Tâm lý vững vàng, ổn định, tất cả những bình luận ác ý, tiêu cực đều b·ị đ·ánh bật ngược.

Giải pháp của Lý Học Phàm được Quả Trứng giơ hai tay tán thành. Mới đầu tập tành biên tập video còn bỡ ngỡ, căng mắt ra làm. Đến khi quen, khi thế bừng bừng ngày đầu trở nên nhàm chán, vô vị. Nhất là khi bỏ ra cả đống thời gian, công sức, thứ nhận lại là sự nghi ngờ cắt ghép, không chân thực. Giải thích cũng vô dụng.

Quả Trứng bắt đầu bộc lộ trí tuệ có một không hai của bản thân. Tìm cách lôi kéo cha mẹ Lý vào cuộc, làm nhân viên thế chỗ. Nay quay trực tiếp, giảm bớt không biết bao nhiêu công việc. Quay xong là xong việc, không còn gì phải làm. Khỏe cả người.

Cứ tưởng, vấn nạn nghi ngờ g·ian l·ận sẽ được giải quyết triệt để nhưng không. Người có tam quan méo mó, nhìn đời lúc nào cũng cong cong vẹo vẹo ẩn giấu, tồn tại không ít. Quả Trứng dần quen, nhiều khi đọc bình luận tiêu cực, hưng phấn thét lên: “bộ óc thiên tài. Bộ óc vĩ đại hay IQ vô cực.”

Cha mẹ Lý đi lên từ con đường học hành. Đối với con kinh doanh, không chút kinh nghiệm. Đứa con gái duy nhất, sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, chưa một lần làm việc nặng.



Nay hoàn toàn tự lực cánh sinh. Mới mấy ngày trôi qua, cả người đen nhẻm, người có mấy cân thịt cũng bị bào mòn. Học hành không rõ thế nào. Cha Lý sợ con bé cái gì cũng ôm vào người. Cuối cùng, cái gì cũng dở dở ương ương, không có thế mạnh, cả đời lận đận, vất vả, khổ sở.

Nhưng bản thân ông, giờ ở hoang mạc, lực bất tòng tâm. Nếu không có thằng út rành rọt tự nhiên, không cần nói cũng biết, cả nhà ông bây giờ đang đau đầu vì vấn đề thức ăn, nhà ở. Nào có tự do tự tại như đi nghỉ dưỡng. Việc ông có thể làm bây giờ, không gì ngoài việc đặt lòng tin vào những đứa con.

Việc buôn bán, giá cả mặt hàng. Hai chị em Lý Học Phàm ngồi thảo luận hăng say. Những chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng khi đi vào vận hành, vấn đề lại tiếp tục phát sinh. Bán bằng giá với thiên hạ, lợi nhuận không thấy chỉ thấy lỗ. Bán đắt hơn sợ không có người mua. Ngay việc bán rau dưa theo cân hay theo bó. Rửa sạch hay để cả đất cả cũng là mối bận tâm không nhỏ.

Cha mẹ Lý ngồi im nghe hai đứa con cùng một con người máy nêu ra hàng loạt tình huống. Bản thân như lọt vào sương mù. Không khỏi cảm thán, bao năm yên ổn trong quân bộ, không ngờ nhân tình thế thái bên ngoài đã đổi thay nhiều đến vậy.

Riêng chuyện, sáng sớm đi lấy bắp, hái rau về cho tươi. Ông bà kịch liệt phản đối. Trong rừng có bao nhiêu nguy hiểm. Sơ sẩy một chút, cái mạng nhỏ liền “cúng” cho loài động vật nào còn chưa hay. Người làm ra tiền chứ tiền không đẻ ra mạng. Chưa cùng đường tới mức vì tiền liều lĩnh bán mạng.

Cuối cùng chị hai Lý chốt hạ. Cái gì cũng bán theo cân theo lạng, rõ ràng rành mạch. Tuổi trẻ bây giờ, sợ mua hớ vì không biết cách ước lượng giống các bà, các mẹ thời xưa. Rau cỏ nhổ lên sao, bán vậy. Một phần để khách hàng tin tưởng, một phần nhà neo người, chị hai Lý không có ý định khiến người trong nhà mệt bở hơi tai vì mình.

Trước khi ngắt điện thoại, Lý Học Phàm liền đóng gói bao đồ gửi qua. Sống ở trung tâm thành phố đắt đỏ, sáng sáng mở mắt là tiêu tiền, trăm thứ tiền đổ lên đầu. Nào là tiền trọ, tiền ăn, điện nước, internet…. không phải nghĩ khoản nào, đầu óc liền nhẹ nhàng thư thái. Nhất là trong nhà, đồ ăn đầy đủ. Chất lượng cuộc sống, thẳng tắp bay lên.

Chị hai Lý ôm Lý Học Phàm hôn cái chụt lên má Lý Học Phàm, thể hiện sự nồng nhiệt, thân thiết. Lý Học Phàm vội đẩy chị hai Lý ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân.” Để che dấu sự ngại ngùng. Hắn đến thế giới này được một khoảng thời gian, vẫn chưa quen với sự táo bạo của phụ nữ ở tương lai. Thích là ôm hôn giữa thanh thiên bạch nhật không biết hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào.

Chị hai Lý bị em út ghét bỏ, vẻ mặt không thể tin được. Tặc lưỡi: “Mới rời bỏ cái hông, cái lưng chị mày được mấy năm mà ra vẻ người lớn, chảnh chọe.”

Mẹ Lý nhìn thấy đứa con gái, chào đi học từ thuở nào thế mà mãi vẫn ôm cái điện thoại tám không dứt. Tiện tay, nhấn nút tắt, màn hình tối thui, không bên nào kịp chào bên nào.

Cha Lý thầm nghĩ: “vợ mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào.” Còn mẹ Lý không khỏi thắc mắc vì sao hai đứa sau nhà bà, dính tới nhau là không dứt ra được.