Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoàng Tử Cổ Đại Xuyên Về Tương Lai Trở Thành Nông Dân Thế Hệ Mới

Chương 13: Loại Quả Mới




Chương 13: Loại Quả Mới

Chương 12:

Lý Hoa Phàm xử lý xong bẹ bắp, tốn thêm ít tiền đổ rác vì lượng rác vượt mức tiêu chuẩn một sinh viên. Ông chủ cửa hàng bên cạnh, lườm nguýt, buông lời mỉa mai: “làm ăn được thế, còn tiếc mấy đồng tiền đổ rác à?”

“Vâng, tiếc. Tiền không bỗng dưng trên trời rơi xuống.” Lý Hoa Phàm trả lời. Thẳng thắn thừa nhận, mình đang nghèo, rất nghèo, một xu cũng quý chứ đừng nói tới một đồng. Cô rất ghét loại người, chưa biết giàu có ra sao, lúc nào cũng hất mặt lên trời ra vẻ ta đây.

Ông chủ chép chép miệng, tặc lưỡi, lắc đầu: “ăn sắt ị ra đinh.” “Không biết bọn cùng phòng có được hít hơi bắp không chứ đừng nói tới việc ăn bắp.”

Không chỉ nam sinh viên mà còn rất nhiều nữ sinh viên cười cợt, chế giễu sự hà tiện, không biết sống của Lý Hoa Phàm. Lý Hoa Phàm nghĩ “rặt lũ ăn bám cha mẹ” mà vênh mặt hơn người. Chẳng biết móc đâu ra phần tự tin ấy nhưng Lý Hoa Phàm thừa hiểu, tâm lý đám đông đáng sợ tới cỡ nào. Cô vừa bông đùa nhưng thật hơn tám mươi phần trăm: “có làm mới có ăn.”

Nói xong lời đó Lý Hoa Phàm cũng cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn vì mình đã không buông mấy lời cay nghiệt. Ngày xưa, không phải lo gánh nặng cơm áo, gạo tiền. Lý Hoa Phàm thấy nhiều người đi làm, bị bóc lột, bị chửi mắng, dù mình không sai những vẫn cúi đầu nhận lỗi. Cô đã nghĩ, họ thật yếu hèn, kém cỏi.

Sau này tự mình trải qua cơn bĩ cực, cô mới thấy mình nông cạn, hời hợt thế nào. Sống cho riêng mình thì dễ nhưng trên vai còn nặng gánh cha mẹ già, con cái…thì chỉ có thể cắn răng để lòng tự trọng bị người ta giày xéo. Cũng bởi vì năng lực có hạn, bỏ việc chỗ này liệu có xin được chỗ khác và vô vàn lý do chỉ chính chủ mới hay.

_____o0o______

Buổi chiều, Lý Học Phàm ngủ dậy, chân tay bồn chồn, bứt rứt, muốn đi ra ngoài tìm kiếm thảo mộc mới nhưng mẹ Lý cản lại: “trời nắng chang chang, giang đầu ra nắng, ốm lăn ra đó, tinhs sao.”

Cha Lý phất phất tay: “Muốn đi thì đi đi, không ai giữ. Con trai phải nuôi thả mới nên người.” Không quên bỏ lại câu. Bìa rừng rậm, nguy cơ tràn ngập bốn phía, bản năng sống của con người trỗi dậy mãnh liệt khi cận kề sinh tử, tất cả các giác quan đều có cơ hội bùng nổ.

Tự nhiên - bậc thầy vĩ đại của con người, khác hẳn con người bắt chước thiên nhiên để tạo ra các tình huống nguy hiểm gọi là “huấn luyện.” Mẹ Lý không an tâm nhưng cha Lý gạt phắt, chất vấn: “bà theo nó cả đời được không?” Mẹ Lý cắn răng không nói, chấp nhận sự thật, nhưng trong lòng không thoải mái. Nằm trên võng, cố tình bật tiếng bàn phím, gõ cộc cộc, cố gắng phát tiết mọi hờn giận, bực dọc không thể chia sẻ cùng ai.

Trong rừng thực vật, cây cối um tùm. Nhoáng cái, Lý Học Phàm đã mất tăm mất dạng, không gian vắng lặng, im như tờ. Mẹ Lý thả điện thoại trên tay xuống. Lặng lẽ bám theo. Cha Lý không hài lòng, hừ hừ tỏ vẻ khó chịu. Mẹ Lý không đáp lời.

Lý Học Phàm ngồi trên lưng Quả Trứng, mắt chăm chăm nhìn mảng thực vật dưới đất. Hy vọng tìm được nấm, mộc nhĩ….các thứ tương tự, đại loại như vậy. Bổ sung thêm thực phẩm dự trữ. Bỗng hắn bị một quả gì đập vào đầu, choáng váng, mất cân bằng, cả người ngã nhào về phía sau, hai chân chổng lên trời, cắm mặt lao xuống đất.

Không có thời gian than đau, Lý Học Phàm lồm cồm bò dậy, quay đầu nhìn thủ phạm. Một quả trông như bí đỏ ngày xưa nhưng kích thước gấp vài chục lần. Da xanh, xù xì, nhăn nhúm, xấu xí hơn da cóc. Mất hết cảm tình, tay còn chẳng muốn đụng tới nhưng mùi bí nồng đậm, phảng phất khiến Lý Học Phàm mơ về giống cây mới, mang về quy hoạch trong vườn, bổ sung thêm lương thực.

Lý Học Phàm rút dao găm ở thắt lưng. Quả Trứng giơ tay ngăn lại: “để em.” Tay bên phải biến thành một lưỡi dao sắc bén. Tưởng cắt cuống bí một cách ngọt xớt. Không ngờ, dao đụng vào cuống bí, lập tức b·ị b·ắn ngược trở ra. Lý Học Phàm và Quả Trứng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Quả Trứng lầm bầm tức giận: “đã xấu còn xa.” Vung tay thật mạnh, chém một phát, quả bí rơi xuống, Lý Học Phàm ôm tay đỡ lấy, loạng choạng bước chân. Lúc quả treo trên cao, nhìn không to lắm. Khi hạ xuống mới biết, quả bí nặng không phải cỡ vừa. Chắc chắn hơn số cân của Lý Học Phàm.

Quả bí đỏ quá mức đột biến. Lại không tìm được con gì để làm chuột bạch. Nhìn quả bí không bị con gì t·ấn c·ông, Lý Học Phàm không dám làm bừa, mang về chế biến thành thức ăn cho cha mẹ. Hắn phải nghĩ cách kiểm nghiệm chất lượng.