Hoàng Kim Đồng

Chương 592: Chắn Đường




Làm giấy đăng ký và đại cương trưng bày đã được xử lý xong, những thứ này đã có sẵn trong tư liệu, chỉ cần Âu Dương Quân chào hỏi trước một tiếng, Vệ Minh sẽ làm xong.

Về phần chứng minh quyền sở hữu địa chủ, dùng danh nghĩa cổ đông lớn thứ hai hoàn toàn không thành vấn đề, về phần chứng minh kinh phí, Trang Duệ báo cho Vệ Minh tài khoản Euro của mình là được, về phần kinh phí khi hoạt động, mình chỉ cần xuất ra vài trăm vạn Euro, hoàn toàn không phải là ít.

Về phần chứng minh bằng cấp nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, Trang Duệ có chút đau đầu, cuối cùng vẫn do Vệ Minh nghĩ kế, tạm thời đi tới mấy bảo tàng ở Bắc Kinh chiêu mộ, chỉ cần đãi ngộ tốt một chút, thì vấn đề này sẽ được giải quyết.

Cuối cùng Trang Duệ đồng học đã giải quyết xong chuyện của mình, về phần lý lịch của giám đốc bảo tàng, trực tiếp cho hiệp hội ngọc thạch cho văn bản tài liệu, chứng minh Trang Duệ là chuyên gia xem xét ngọc thạch, cái danh giám đốc bảo tàng nằm trong tầm tay.

- Trang tổng, chúng ta lấy tên viện bảo tàng là gì, tên như thế nào?

Chuyện này đã bàn bạc không sai biệt lắm, cuối cùng Vệ Minh vẫn hỏi vấn đề này, có vị đại thần như Âu Dương Quân, về đề thủ tục không tính là lớn, nhưng viện bảo tàng vẫn phải có tên a.

- Tên?

Trang Duệ sững sờ một chút, hắn chỉ nghĩ những vấn đề chi tiết, tỉ mỉ, nhưng lại bỏ qua tên của viện bảo tàng, hơn nữa cái tên cũng là một vấn đề, bởi vì Trang Duệ sưu tầm rất nhiều chủng loại phức tạp, có gốm sứ, có cổ họa, có đồ đồng, có đao kiêm cổ, không biết nên dùng cái tên gì mới phải.

- Trung Quốc Tuyên Duệ Bác Cổ Vật Quán? Không được, cái tên như vậy không được a.

Cái tên mà Trang Duệ đặt xong, liền chối bỏ, nhà bảo tàng là cái gì? Đó là nơi mà mọi người tới tham quan chiêm ngưỡng, dùng cái tên như vậy, chẳng phải đang trù ẻo chính mình?

- Trang Duệ, không được thì gọi là Định Quang Bác Vật Quán đi, trên tay của anh không phải có thanh Định Quang Kiếm là quý trọng nhất sao?

Tần Huyên Băng ở bên cạnh nhìn thấy Trang Duệ vò đầu bứt tay, không khỏi đưa ra một cái tên.

- Định Quang? Trung Quốc Định Quang Bác Vật Quán?

Trong miệng Trang Duệ đọc lại, cảm giác rất thuận lợi, hắn đối với cái tên không quá chú ý, cho nên lập tức nói vào trong điện thoại:

- Vệ tổng, vậy gọi là Định Quang Bác Vật Quán đi, có thể thêm hai chữ Trung Quốc thì càng tốt, không được thì đừng miễn cưỡng, cứ gọi là Bắc Kinh Định Quán Bác Vật Quán đi.

- Được rồi, Trang tổng yên tâm, chuyện này ba đến năm ngày là có kết quả, nếu xong việc thì tôi sẽ điện thoại cho ngài.

Tuy Trang Duệ trên danh nghĩa trong công ty là trợ lý tổng giám đốc, là thuộc cấp của mình, nhưng Vệ Minh biết rõ Trang Duệ chính là ông chủ thứ hai của công ty, cho nên không dám vô lễ, cung kính làm việc, dù sao không phải hắn bận việc, có Âu Dương Quân mở đường, bản thân hắn chỉ bảo người chạy đi làm là được.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Vệ Minh xong, Trang Duệ muốn đánh điện cho giáo sư Bath, nhưng suy nghĩ một chút, việc này mình không cần quá sốt ruột, mình đầu cơ kiếm lợi, mình không thể mở miệng trước được, người khác cầu mình thì mình mới có thể báo giá cao được.

Sau khi làm xong những chuyện này, Trang Duệ và Tần Huyên Băng đi xuống nhà hàng dưới lầu để dùng một bữa tiệc lớn, Bành Phi thì không tốt như vậy, hắn phải ở trong phòng với Bạch sư, đồ ăn sẽ được Trang Duệ bảo người mang vào, đương nhiên, thức ăn cũng không tệ, nhưng mà, không bằng với việc đi xuống dùng cơm a.

...

- Trang lão đệ, tại sao lại muộn thế, khá tốt là đấu giá còn chưa bắt đầu, chúng ta nhanh vào thôi.

Chín giờ sáng ngày thứ hai, trang Duệ và Tần Huyên Băng cùng nhau đi tới buổi đấu giá hội giành riêng cho các tác phẩm nghiệ thuật ở Paris.

Hoàng Phủ Vân đã đứng đợi ở cửa vào nửa tiếng đồng hồ, nhìn thấy Trang Duệ, liền kéo hắn đi vào, thuận tay kín đáo đưa cho hắn một tấm thẻ, hắn đã sớm giúp Trang Duệ, mua một dãy số, nó có giá mười vạn Euro tiền thế chấp, đương nhiên, tiền thế chấp này sẽ được trả lại khi đấu giá kết thúc.

Bởi vì hôm qua chuyện mở nhà bảo tàng đã được quyết định, cho nên Trang Duệ rất hưng phấn, buổi tối uống với Tần Huyên Băng xong thì vận động một chút, cường độ và độ khó của động tác quá lớn, cho nên buổi sáng dậy muộn, nếu không phải Tần Huyên Băng muốn đi đấu giá hội, chỉ sợ Trang Duệ không muốn đi.

- Ân? Hoàng Phủ ca, anh đến đây từ lúc nào?

Trang Duệ nói xong lời này, nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phủ Vân không đúng, không khỏi mở miệng hỏi.

- Ai, lão đệ, ngày hôm qua nhìn thấy Càn Long Niên Chế, cho nên ta có cảm giác nó chính là bội đao của hoàng đế Càn Long, phải chụp cho bằng được.

Hoàng Phủ Vân lần này đi đấu giá hội, chính là vì người sưu tầm trong nước không muốn ra tay, không muốn bị thủ pháp lăng xê của đấu giá hội làm mờ mắt, bởi vì đấu giá trong hoàn cảnh như vậy thì giá rất cao, cho nên không có ý định tham gia.

Trang Duệ cười lắc đầu, hắn có thể hiểu cảm giác của người sưu tầm, lại nhớ đến cảm giác của chính mình, cho nên không nói thêm cái gì, chỉ hỏi:

- Bao nhiêu tiền mới mua được?

Hoàng Phủ Vân nhìn thấy Trang Duệ không trách hắn, trên mặt nhẹ nhỏm một chút, nói ra:

- Giá khởi điểm là sáu ngàn Euro, nhưng muốn chụp được cũng phải mất ít nhất hai mươi hai vạn Euro, cộng thêm thủ tục phí, hối đoái thành nhân dân tệ, tổng cộng tốn khoảng hai trăm sáu mươi vạn nhân dân tệ.

- Sưu tập đao kiếm cổ cũng không tính là thời thượng, cho dù ra tay đập lấy nó thì cũng không phải giá quá cao, tin tưởng những tên lăng xê quốc tế cũng nhìn ra, Hoàng Phủ huynh, không sao.

Trang Duệ an ủi Hoàng Phủ Vân một câu, hắn nói đúng, người sưu tầm đao kiếm rất ít, bình thường sẽ không có người nào cố ý nâng giá, bởi vì người sưu tầm rất ít, cho nên khi báo giá, không sợ bị phỏng tay.

Ba người nói chuyện, đi thông qua cửa nghiệm chứng để vào phòng đấu giá, tiến vào trong đại sảnh.

Hoàn toàn khác với những người nước ngoài mắt xanh tóc vàng ở bên ngoài, vừa đi vào đại sảnh, Trang Duệ đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt da vàng tóc đen, đánh giá khắp nơi, trong đại sảnh có hơn trăm người, nhưng trong đó có bảy tám chục người là Châu Á hoặc là người trong nước.

Nhưng đa số những người này đều có tuổi bốn mươi năm mươi, sau khi nhìn thấy Trang Duệ và Tần Huyên Băng, ánh mắt đều dò xét bọn họ một hồi, đây là đấu giá quốc tế, cho nên ít có người trẻ tuổi như Trang Duệ tham gia, trừ phi là một ít phú hào trong nước không muốn lộ diện nên ủy thác chạy tới đây tham gia đấu giá.

Về phần Hoàng Phủ Vân, những người này tương đối quen thuộc, mấy năm gần đây thường xuyên nhìn thấy thân ảnh của hắn khi tham gia các buổi đấu giá quốc tế, cho nên thỉnh thoảng có vài người đi tới chào hỏi với Hoàng Phủ Vân.

Đương nhiên, cũng có người kéo Hoàng Phủ Vân qua bên cạnh hỏi lai lịch của Trang Duệ, Hoàng Phủ Vân dùng lời nói hàm hồ đối đáp cho qua chuyện, Trang Duệ có mắt tóc húi cua, hoàn toàn khác với hình tượng mấy tháng trước, cũng không ai nhận ra hắn.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, tôi là Jeferson, người chủ trì buổi đấu giá hôm nay. Thật cao hứng khi mọi người có thể tới tham gia buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật ngày hôm nay, ngày hôm qua, chúng tôi đã bán ra mười tám món tác phẩm nghệ thuật trân quý, tôi nghĩ, buổi đấu giá hôm nay, nhất định sẽ thành công mỹ mãn.

Trang Duệ và mọi người ngồi xuống khoảng năm phút, thì có một đấu giá sư đi đến tước bàn đấu giá, thuần thục dùng tiếng Anh nói lời mở đầu, sau đó phía dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Kỳ thật tình huống cũng không phải như lời của Jeferson nói, bán ra mười tám món đồ cổ là không giả, nhưng mười lăm kiện đấu giá trong đó đã bị người ta an bài sắp xếp mang đi.

Nếu không, nếu không ngày hôm qua chỉ có ba món tác phẩm nghệ thuật thành giao, mà Jeferson cũng không phải là chúa, hắn là một người đấu giá sư quốc tế, cho nên hôm nay hắn phải chữa cháy.

Đấu giá sư hoặc xưng gọi là đấu giá sư đăng ký, chức nghiệp của hắn chính là chủ trì hoạt động của buổi đấu giá.

Mà một đấu giá sư có tố chất, trước khi đấu giá hắn phải tiến hành ưu hóa tổ hợp về vật đấu giá, như thế mới có thể định ra lộ tuyến báo giá tốt nhất, hơn nữa còn làm cho hào khí của buổi đấu giá tăng lên, làm cho người ta cạnh tranh càng ngày càng quyết liệt, như thế mới được giá cao.

Kỳ thật mọi người chỉ nhìn thấy công việc chủ trì buổi đấu giá của họ, giai đoạn đấu giá chỉ là quá trình sau cùng, trên thực tế công tác của đấu giá sư không chỉ có những thứ như vậy.

Đầu tiên, đấu giá sư phải tham dự sưu tập nhãn hiệu, ủy thác ký kết hợp đồng, đồng thời phải tìm hiểu kỹ càng về vật đấu giá, như vậy mới có thể hiểu rõ trong lòng, thời điểm đấu giá mới có thể làm cho người mua lý giải đầy đủ về vật đấu giá, cho nên mới quyết định ra giá, đấu giá sư phải tham dự chiêu thương, đây là phân đoạn phức tạp nhất của đấu giá sư, bởi vì trước khi đấu giá, người ta phải tuyên bố tin tức về buổi đấu giá trên các phương tiện thông tin, không phải người mua càng nhiều càng tốt, mà là vật phẩm đấu giá càng thích hợp càng tốt.

Cho nên, một đấu giá sư ưu tú phải có năng lực nắm chắc sự hài lòng, trước khi tiến vào buổi đấu giá, phải dự đoán trước các chủng loại nào sẽ đấu giá, sau đó tính ra giá trị lớn nhất của vật phẩm, thậm chí còn phải tinh tường người mua vật phẩm này là ai.

Thu nhập của đấu giá sư cao hay thấp phụ thuộc vào việc bán đấu giá, đương nhiên thu nhập của đấu giá sư cũng có quan hệ tới danh vọng của mình, bởi vậy đấu giá sư là người quyết định sự thành bại của buổi đấu giá, đề thăng giá trị của bản thân, dùng để hấp dẫn sự chú ý của khách đấu giá.

Ở trong nước, thu nhập cao nhất của đấu giá sư chỉ khoảng mười vạn nhân dân tệ, đấu giá sư của nước ngoài đạt được bốn đến bảy vạn Euro, đương nhiên, đó còn tùy thuộc vào chênh lệch của buổi đấu giá, thu nhập của đấu giá sư cũng sẽ cao hay thấp.

Cũng có một ít đấu giá sư có danh khí khá lớn, họ sẽ không ở cố định một nhà đấu giá nào, mà họ dùng thân phận tự do, chuyên môn chủ trì một ít buổi đấu giá đỉnh cấp.

Mà Jeferson, chính là một đáu giá sư đỉnh cấp trong thị trường đấu giá quốc tế, mà đấu giá sư tham gia vào buổi đấu giá này đều ẵm được một vạn Euro, sau buổi đấu giá Jeferson sẽ được trích phần trăm trong tổng giá trị của buổi đấu giá, đương nhiên, điều này phụ thuộc vào kỹ xảo chủ trì đấu giá có xuất sắc hay không.

Vinh dự cao nhất mà đấu giá sư đạt được chính là "Bao Tay Trắng", khi được trao tặng bao tay trắng, đấu giá sư đã đạt được vinh dự cao nhất, nó là tiêu chí khi đạt được hiệu suất thành giao một trăm phần trăm trong các buổi đấu giá.

Muốn có được bao tay trắng thì phải được mọi người tán thành, cho nên người đạt được bao tay trắng, đại biểu cho thân phận cao nhất trong nghề ngiệp, khi đó, thu nhập của người đó phi thường khả quan.

Jeferson đã ba lần đạt được bao tay trắng, hiện tại trong các buổi đấu giá quốc tế, không người nào không biết đến, cho nên những chủ nhân của lần đấu giá này, dưới tình huống tỉ lệ thành giao quá thấp ngày hôm qua, cố ý mời Jeferson đến chủ trì lần đấu giá này.

Buổi đấu giá ngày hôm qua, được xem là thất bại phi thường cay đắng, hai mươi bốn kiện vật phẩm, lưu phách sáu kiện, mà mười tám kiện còn lại, cũng chỉ có chủ vật phẩm đập đi hoặc là người được buổi đấu giá ủy thác đập đi, mà những người đứng ra tổ chức đấu giá phi thường bất mãn, cho nên đã đem vị đấu giá sư ngày hôm qua ra làm dê đền tội.

- Trong thị trường tác phẩm nghệ thuật quốc tế, địa vị rất quan trọng, những năm gần đây giá trị của Lai Thăng tăng rất nhanh, nếu không phải tôi không có tiền trong túi, thì nhất định ngày hôm nay tôi sẽ tông vào đuôi xe các tiên sinh các nữ sĩ để đoạt sinh ý.

Jeferson không hổ là đấu giá sư đỉnh cấp, sau khi mở màn, hắn không nóng lòng đi sâu vào chủ đề, mà đứng trên đài nói chuyện tào lao, trong lời nói thỉnh thoảng mang theo ý ẩn dụ và nụ cười, làm cho hào khí khẩn trương lúc trước tan biến đi rất nhiều.

- Tốt rồi, chắc hẳn các bằng hữu đã sốt ruột, chắc chắn các vị đang mắng thầm trong lòng là ta làm chậm trễ thời gian, sau đây tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá các tác phẩm nghệ thuật hôm nay a!

Đột nhiên Jeferson chuyển chủ đề, dẫn dắt sự chú ý của mọi người vào trong phòng đấu giá, vật phẩm đầu tiên trong ngày hôm nay, đã được một nhân viên công tác đeo bao tay trắng, đặt lên trước mặt bàn đấu giá, trên bàn có một quyển trục và có hai đoạn gỗ, tất cả mọi người có thể thấy được, đây chắc chắn là một bức cổ họa.

- Kiện vật phẩm đầu tiên của ngày hôm nay, là một bức tranh, nó là một bức tranh cung đình của họa sĩ Lang Thế Ninh, cũng xuất phát từ bộ sưu tập của gia tộc Freyr. Đây là một bức tranh cổ đại vẽ phi tử của đế vương, ở trong nó chứa đựng ý tứ hàm xúc ôn nhu và nữ tính của phương Đông, nó có tên là Thuần Huệ Quý Phi Bán Thân Tượng. Sau khi được các vị chuyện gia của Pháp xem xét, nó chính là tác phẩm của Lang Thế Ninh, tuyệt không giả dối, tác phẩm này được chứng minh là một trong ba tác phẩm còn lại của Lang Thế Ninh.

Lời này của Jeferson đã làm buổi đấu giá bạo động một hồi, người tới tham gia không nghĩ tới, Jeferson lại đem vật đấu giá thứ năm ra đầu tiên, sớm lấy ra như vậy, làm cho mọi người có chút trở tay không kịp.

Đấu giá hội, muốn diễn ra thì nó phải làm công tác tuyên truyền đầu tiên, thông báo các vật phẩm đấu giá, để phần đông người đấu giá căn cứ vào thông báo này, chú ý tới vật phẩm mà mình muốn đấu giá, nhưng Jeferson đánh vỡ quan niệm thông thường, làm trình tự hỗn loạn, làm cho những người muốn mua bức họa này khẩn trương lên.

- Nghe nói bức họa này vẽ các phi tử của hoàng đế Càn Long, không có phép kẻ vào quan sát, mà cả đời của hắn, cũng chỉ xem qua ba lượt. Mà bức tranh vẽ các phi tử thời cổ đại này, giá khởi điểm là mười vạn Euro, mỗi lần tăng giá không thấp hơn hai vạn Euro, chỉ cần một lần các vị ra giá, thì sẽ có được quyền lợi xem nó như hoàng đế, có thể đem bức họa vẽ các phi tử này bỏ vào túi riêng.

Xem ra Jeferson đã bỏ không ít công phu lên bức họa này, đem chuyện cũ của hoàng đế Càn Long nói ra, trong lời nói mang theo lực kích động rất mạnh, làm người dưới đài thấp giọng nghị luận với nhau.

Jeferson rất hài lòng với hiệu quả như vậy, sở dĩ hắn yêu cầu mang bức họa này ra đấu giá sớm như vậy, chính là đã cân nhắc tới sự truy cầu cuồng nhiệt của người Châu Á với các vị hoàng đế, tuy đây chỉ là một bức cổ họa, nhưng nữ nhân trong bức họa là nữ nhân của hoàng đế nha, đánh vào sự yêu thích đặc biệt của người quan tâm, ý tưởng này không tệ.

- Tốt rồi, hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khỏi điểm là mười vạn Euro, các vị bằng hữu, mời ra giá.

Trong lời nói của Jeferson, xem ra buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc ở Paris này chính thức bắt đầu.

Cũng giống như ngày đầu tiên, sau khi Jeferson hô giá trong vòng một phút, tẻ ngắt, cũng không có người dẫn đầu ra giá, có thể người tới tham gia đấu giá là người Hoa, nhưng chỉ số thông minh đều cực cao, sau khi được Hoàng Phủ Vân nhắc nhở, bọn họ đã trở nên lý trí rất nhiều.

Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt Jeferson vẫn mang theo nụ cười như cũ, chỉ là ngón út tay trái, hơi vểnh lên một chút, vừa vặn rơi vào người da trắng ngồi ở hàng phía trước.

- Ta ra mười vạn Euro.

Sau khi người da trắng này nhìn thấy Jeferson nhắc nhở, lập tức giơ tay báo giá.

- Tốt, vị tiên sinh số mười hai ra giá mười vạn Euro, ah, không nghĩ tới tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc lại có mị lực to lớn như thế, hẳn vị bằng hữu này là người Anh quốc, không ngờ lại có tình yêu nhiệt tình với tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc như thế. Còn có người nào ra giá hay không? Vật phẩm đấu giá hôm nay tương đối nhiều, nếu như không có, như vậy tôi xin chúc mừng vị bằng hữu người Anh quốc này, ngài đã được họa phẩm phi tử của hoàng đế Trung Quốc, tốt, lần thứ nhất...

Jeferson vừa nói chuyện, vừa vểnh cái búa lên, hắn định gõ ba chùy, không ai ngờ tới, Jeferson lại không nhìn phản ứng dưới khán đài, cứ gõ chùy khinh suất như vậy.

Biểu hiện của Jeferson, ở trong mắt của mọi người, hoàn toàn khác hẳn với những người đấu giá sư khác, vào lúc quyết định bán thì kỳ kèo kéo dài thời gian của vật phẩm này ra, ngụ ý muốn kèo bán được giá cao, nhưng Jeferson hoàn toàn trái lại, hắn nóng lòng muốn quyết định sớm, thời gian lưu lại cho mọi người, cũng không phải rất nhiều.

Mà câu cuối cùng của Jeferson, giống như bỏ qua mọi người, trực tiếp hô lên tác phẩm này được vị người Anh quốc đạt được, lại nói tới phi tử của hoàng đế, làm cho một ít người Hoa phía dưới xúc động dâng trào.

- Mười hai vạn Euro, tôi ra mười hai vạn Euro...

Nhìn xem Jeferson tiếp tục vung vẩy cái búa, giống như muốn gõ lần hai, rốt cuộc ở dưới đài đã có người đấu giá, mặc dù chỉ tăng thêm hai vạn, nhưng lại có thể nhìn thấy vẻ mặt thong dong của Jeferson, trái tim đang treo trên cổ họng của hắn, đã quay về vị trí cũ.

- Tôi nghĩ, có thể sử dụng giá mười hai vạn Euro, mua được một tác phẩm hơn ba trăm năm trước của Lang Thế Ninh, đúng là một việc rất tuyệt, còn có vị bằng hữu nào ra giá hay không?

Jeferson lại nhắc nhở mọi người trong tràng, bởi vì giá cả của bức họa này, vượt xa cái giá mười hai vạn Euro, tuy mọi người đều biết dụng ý của hắn, nhưng trong lòng lại rục rịch, ngay cả Trang Duệ cũng có một cổ dục vọng như thế.

Phải biết rằng, bút tích của Lang Thế Ninh còn tồn tại đến bây giờ rất ít, những tác phẩm được xác nhận, ở đây có một bức, vậy chỉ còn lại hai bức mà thôi, phân biệt cất chứa trong cố cung của Bắc Kinh và ở bảo tàng mỹ thuật Murs.

Mà giá cả tác phẩm của Lang Thế Ninh, có lẽ tầm một ngàn đến hai ngàn vạn Euro, mà mười hai vạn Euro chẳng qua chỉ là một trăm hai mươi vạn nhân dân tệ, đặt trong mắt mọi người, đó chính là củ cải trắng.

- Mười bốn vạn Euro!

Một người trẻ tuổi ngồi trước mặt Trang Duệ, giơ tấm bảng lên, nhưng hắn tăng giá không cao, vẫn có chỗ khắc chế.

- Mười sáu vạn Euro.

- Mười tám vạn Euro.

- Ta ra hai mươi hai vạn Euro.

- Hai mươi tám vạn, ta ra hai mươi tám vạn Euro.

Từ khi có một người nâng giá, xu thế tâm lý chung của người Châu Á, rốt cục giá cả cũng bạo phát, chỉ trong hai lần đấu giá, từ hai vạn Euro, đã biến thành bốn vạn và tám vạn Euro.

- Hai mươi tám vạn, người số một ra hai mươi tám vạn, ah, giá tiền này đã quá hạn, số bảy mươi tám ra ba mươi sáu vạn, hiện tại giá tiền là 36 vạn, còn có vị bằng hữu nào ra giá không?

Jeferson cảm giác được tình thế đang tiến vào trạng thái do mình khống chế, thành thạo đứng trên đài, tuy hắn không có nói nhiều, nhưng giá cả của bức họa này, đang từ tử tăng lên.

Hoàng Phủ Vân nhìn quanh buổi đấu giá này, đều là những người quen thuộc, nhất là trong các buổi đấu giá cổ vật Trung Quốc, mấy năm nay hắn tham gia không ít, cho nên đối với những người trong nước ưa thích đấu giá một ít đồ cổ nước mình, phần lớn đều biết rõ.

Từ khi bắt đầu buổi đấu giá, Hoàng Phủ Vân đã liên hệ với không ít người, chuẩn bị chống lại buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc của những người nước ngoài này, tối thiểu nhất không thể để cho người nước ngoài dùng thủ pháp lăng xê nâng giá lên cao.

Hoàng Phủ Vân xâu chuỗi rất hiệu quả, phải nói là rất không tệ, mà trong buổi đấu giá hôm qua, cũng chỉ bán được ba kiện, còn hơn mười kiện cổ vật còn lại đều được những người mắt xanh tóc vàng đập đi, mọi người đều nhìn trong mắt, trong lòng cũng hiểu rõ.

Nhưng sở dĩ hôm qua phát sinh tình huống như vậy, hoàn toàn là sự bất lực của đấu giá sư, nhưng cũng có quan hệ với những cổ vật của ngày hôm qua, bởi vì cổ vật ngày hôm qua không có nhiều hấp dẫn, như đao kiếm và các bức tượng điêu khắc, cùng các loại tạp nham khác, những thứ này không có bao nhiêu người sưu tập, cho nên mới lưu phách nhiều, hoàn toàn hợp tình lý.

Nhưng hôm nay Jeferson dễ dàng điều chỉnh, làm cho mọi người không kịp trở tay, hơn nữa từ giá cả của bức tranh Thuần Huệ Quý Phi Bán Thân Tượng, làm cho mọi người tức lộn ruột, dù cho hôm nay không có nhiều người hướng về bức tranh này, cũng bị cái giá này kích động, ra tay tranh đoạt.

- Bốn mươi ba vạn Euro.

- Năm mươi vạn Euro.

- Sáu mươi hai vạn, ta ra sáu mươi hai vạn Euro.

Cuộc chiến đấu bằng giá cả đang diễn ra, ngọn nguồn chính là vì bức tranh Thuần Huệ Quý Phi Bán Thân Tượng này có giá khởi điểm là mười vạn Euro, hiện tại giá cả đã tăng gấp sáu lần, hơn nữa nhìn xu thế này, không có người nào nguyện ý nhượng bộ, giá cả vẫn đang tiếp tục tăng lên.

- Mẹ kiếp, một tay của tên Jeferson này, không hổ là đấu giá sư bao tay trắng.

Hoàng Phủ Vân nhìn thấy những người vài ngày trước đưa ra lời hứa son sắt với mình là không xuất thủ, nhưng giờ phút này vẫn đỏ mặt tía tay tranh nhau, không khỏi thấp giọng mắng một câu.

- Hoàng Phủ huynh, như vậy không được a, tiếp tục như vậy, chỉ sợ giá sẽ khá cao.

Lông mày Trang Duệ cau lại, kỳ thật Trang Duệ vốn cũng muốn ra tay, nhưng có điều không đợi hắn suy nghĩ kỹ, giá tiền này đang ngồi hỏa tiễn, tăng lên rất nhanh.

- Bảy mươi tám vạn Euro, số một trăm hai mươi lăm ra giá bảy mươi tám vạn Euro, còn có bằng hữu nào ra giá không? Nếu như không có người ra giá, vậy xin chúc mừng người mua số một trăm hai mươi lăm, phải biết rằng, bức họa này đã trải qua ước định chuyên nghiệp của chúng ta, giá trị của nó phải ngoài một trăm vạn Euro nha. Nguồn tại http://Truyện FULL

Thời điểm có người thét lên bảy mươi tám vạn Euro, trong sảnh đấu giá trở nên yên tĩnh lại, nhưng Jeferson cũng không nóng nảy, loại hiện tượng này thật là bình thường, chỉ cần có người gọi giá lần thứ nhất, lập tức sẽ như vậy, tất cả mọi người sẽ ra tay, nếu như không có người nào ra giá, ở phía dưới sẽ ngồi không mà nhìn sai? Cho nên Jeferson lại tiếp tục dùng ngôn ngữ dụ hoặc mọi người, hắn nói đúng là sự thật, tác phẩm của Lang Thế Ninh, giá ước định thấp nhất là một trăm hai mươi vạn Euro.

- Tám mươi vạn Euro.

- Tốt, người số một ra giá tám mươi vạn Euro, vì bằng hữu nào ra giá tiếp không?

Nghe thấy có người nâng giá, trong lòng Jeferson vui vẻ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hoàn thành nhiệm vụ của buổi đấu giá này thì không thành vấn đề.

Bởi vì nhiệm vụ của Jeferson được nhà đấu giá đưa ra là một trăm vạn Euro, chỉ cần vượt qua giá tiền này, thì hắn sẽ được trích phần trăm, hiện tại Jeferson tự tin, mình hoàn toàn có thể đánh cái giá hai trăm vạn Euro cho bức tranh này.

Dựa theo thông thường mà nói, một kiện vật phẩm đấu giá có giá khởi điểm là mười vạn Euro, giá cao nhất của nó chỉ là năm mươi vạn Euro, Jeferson đàn áp tất cả mọi chỉ trích, yêu cầu giá khởi điểm là mười vạn Euro, hắn đang thừa nhận một áp lực rất lớn.

Nhưng từ những tình huống hiện giờ, tâm tình của Jeferson hoàn toàn buông lỏng, hắn đã thành công khống chế cục diện, vấn đề kế tiếp chính là, hắn có thể chốt giá cuối cùng là bao nhiêu mà thôi.

- Ta ra giá một trăm hai mươi vạn Euro, từ giá trị của bức họa này, giá tiền này đúng là rất công đạo, nếu như có người ra giá thêm, ta rất hoài nghi người nọ có phải là người do hội đấu giá an bài hay không?

- Vật này vào năm đó bị Freyr nước Pháp cướp đi, triều Thanh vô năng cho nên để cho những hậu nhân chúng ta trả tiền để mua chúng, ta có thể mua bức họa này về, nhưng lại không thể để cho những người có dụng tâm kín đáo xảo trá được. Ta không muốn những tên quỷ tây dương này vào hơn trăm năm trước dùng đại pháo mở cửa đại môn của chúng ta, cướp đi cổ vật của chúng ta, hiện tại lại dùng đồ bị cướp đi đó, để cướp đoạt tài phú của chúng!

Đột nhiên, một người dùng âm thanh hữu lực, giống như một tiếng sấm nổ vang, trừ lúc báo giá dùng tiếng Anh để nói ra, những lời còn lại, đều dùng Hán ngữ để nói, những âm thanh này, quanh quẩn thật lâu trong sảnh đấu giá.

Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng chưa từng có người nào ở hiện trường, nói ra những lời như vậy, những lời này lại làm cho những người Hoa ở đây khiếp sợ, không khỏi nhao nhao đứng dậy, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Người vừa nói chính là Trang Duệ, lúc này Trang Duệ bình tĩnh giơ tay đứng lên, lại ngồi trở lại, trên mặt không có biểu lộ nào, không có phẫn nộ cũng không có cao hứng.

- Người trẻ tuổi kia là ao?

- Không biết, đúng là trẻ tuổi a, ngồi cùng một chỗ với Hoàng Phủ Vân, chút nữa nghe ngóng vậy.

- Ta nhìn vóc người có chút quen mặt, giống như đã gặp nhau ở đâu đó.

- Hắc, người Trung Quốc một không trở lại, ngài có thể gặp ai?

- Có thể ra giá một trăm hai mươi vạn Euro, người có thể ra giá một trăm hai mươi vạn Euro, chắc chắn có chút địa vị, bức tranh này ta không ra giá nữa.

- Ta cũng không ra giá, người một nhà đoạt với người một nhà, có ý gì?

- Đúng, không công tiện nghi cho bọn người nước ngoài, tranh này ta không ra giá nữa.

Trang Duệ lên tiếng nhắc nhở, cho nên trong tràng ầm ỹ một hồi, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, cũng có không ít người nghe ngóng lai lịch của Trang Duệ, nhưng Trang Duệ rất ít khi xuất hiện trong buổi đấu giá, cho nên không ai nhận ra hắn.

Nhưng dù không có người nào nhận ra Trang Duệ, nhưng không có nghĩa là lời của Trang Duệ không chính xác, bởi vì bức họa này theo như lời của Trang Duệ, giá trị cao nhất cũng chỉ một trăm hai mươi vạn Euro, nếu như mình lại nâng giá, chẳng phải không công giúp đỡ cho nhà đấu giá sao?

Giá này là hợp lý cho bức tranh, hơn nữa người có tài lực hùng hậu, sau khi nghe lời này của Trang Duệ, cũng không tăng giá nữa, nếu mình lại nâng giá, chắc chắn sẽ bị mọi người phỉ nhổ.

Đương nhiên, cũng có một ít người hoài nghi động cơ trong lời nói của Trang Duệ, có thể cho rằng hắn nói thế để không ai ra giá thêm nữa, nhưng mà, họ đang hận tại sao mình không nghĩ ra phương pháp này? Hiện tại đành phải câm lặng.

Trong lúc nhất thời, những người Hoa trong đây muốn mua, dưới tình huống không trao đổi với nhau, lại đạt thành ăn ý, cũng không có người nào tiếp tục ra giá cho bức tranh Thuần Huệ Quý Phi Bán Thân Tượng.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, xin yên tĩnh, xin an tĩnh một chút, vị số một trăm năm mươi sáu ra giá một trăm hai mươi vạn Euro, xin hỏi còn có người nào tăng giá hay không, lặp lại một lần, người mua số một trăm năm sáu ra giá một trăm hai mươi vạn Euro, xin hỏi còn có người nào ra giá nữa hay không?

Jeferson đứng trên bàn đấu giá nghe thấy Trang Duệ ra giá, nhưng sau đó lại nói tiếng Trung, hắn nghe không hiểu, nhưng lời nói của Trang Duệ lại làm ra oanh động, trong lòng của Jeferson có cảm giác không ổn, hắn biết chắc những lời vừa rồi của Trang Duệ không phải là lời hữu ích gì.