Hoàng Kim Đồng

Chương 593: Cố Ý Đả Thương Người




Quả nhiên, khi Jeferson ngăn cản nghị luận ở phía dưới, mặc cho hắn ba hoa chích chòe thế nào, người Hoa ở phía dưới, không người nào chịu ra giá thêm nữa, nụ cười trên mặt của Jeferson, cũng trở nên cứng ngắc.

- Nói cái gì, lập tức phiên dịch ra cho ta nghe.

Jeferson cảm thấy không ổn, liền đưa miệng nói vào Microphone, hắn dùng Microphone mini, trao đổi với nhân viên đấu giá hội, ngày hôm qua Trang Duệ không có tham gia đấu giá, cho nên Jeferson không có để ý tới Trang Duệ.

- Lão đệ, lợi hại, lợi hại!

Hoàng Phủ Vân ngồi bên cạnh Trang Duệ, cũng không nghĩ tới đột nhiên Trang Duệ lại đứng lên phát biểu như vậy, sau khoảng ba phút rưỡi không có phản ứng, lúc này đại sảnh đấu giá an tĩnh lại, hắn mới dùng ngón tay cái giơ lên với Trang Duệ.

Sau khi biết Trang Duệ nói như vậy, vị đấu giá sư "Bao tay trắng" trên đài, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đám người Hoa dưới đài nhìn thấy, tâm tình trở nên vô cùng sảng khoái.

Vừa rồi nhất thời vô ý, cho nên bị tên quỷ tây phương này châm ngòi đấu gián lẫn nhau, hiện tại phục hồi tinh thần lại, đương nhiên biết rõ đều do tên quỷ tây phương này mà ra, hiện tại nhìn thấy Jeferson kinh ngạc, trong nội tâm đương nhiên vô cùng sảng khoái.

- Trang Duệ, Tranh này có giá trị nhiều tiền như vậy sao?

Tần Huyên Băng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu, Tần Huyên Băng biết rõ gần đây kinh tế của Trang Duê hơi căng thẳng, một trăm hai mươi vạn Euro, chính là một trăm hai mươi ba vạn đô la.

Trang Duệ nhỏ giọng trả lời một câu, tuy từ nơi hắn ngồi và đài đấu giá hơi xa, nhưng vẫn nằm trong phạm vi quan sát bằng linh khí, đương nhiên Trang Duệ sớm nhận ra bức tranh này là thật hay giả, nó đúng là bút tích thật của Lang Thế Ninh.

Tác phẩm của Lang Thế Ninh, dựa theo đẳng cấp cổ vật của Trung Quốc, tuyệt đối có thể đáng giá như bảo vật bảo hộ cấp hai, hiện tại trong bảo tàng của Trang Duệ thiếu những thứ như vậy, đối với những vật này không thể bỏ qua.

Cổ vật quốc gia cũng phân chia đẳng cấp, cũng yêu cầu tương đối nghiêm khắc, giống như tác phẩm của Lang Thế Ninh, hiện tại chỉ có thể được phân biệt vào hàng cổ vật bảo hộ cấp hai, nhưng giá trị sưu tập trên thị trường, lại không tính là thấp.

Hơn nữa tác phẩm của Lang Thế Ninh, tuy không thể sánh kịp với tác phẩm của Picasso, giá tối đa trên thị trường quốc tế là một trăm đến hai trăm vạn Euro, nhưng đặt ở trong nước, bán ra cái giá hai ngàn đến ba ngàn vạn nhân dân tệ là bình thường, Trang Duệ có thể dùng một trăm hai mươi vạn Euro mua được, lợi nhuân trong đó là rất lớn.

Lúc này Jeferson trên đài đã thu được lời phiên dịch, liền hiểu ý tứ lời nói của Trang Duệ, tuy Trang Duệ báo ra cái giá một trăm hai mươi vạn Euro, nhưng vẫn làm cho Jeferson tức giận, dù sao cái giá này và giá hắn mong muốn kém nhau rất nhiều.

- Một trăm hai mươi vạn Euro, còn có người nào cảm thấy hứng thú? Tôi dám cam đoan, đây là bức tranh vẽ phi tần đời nhà Thanh, có giá trị sưu tầm rất cao, lại qua một hai năm nữa, chắc chắn có thể bán được cái giá hơn ba trăm vạn Euro, cơ hội khó được, xin mọi người cân nhắc một chút.

Jeferson tiếp tục dùng cái lưỡi thối nát kích động những nhà sưu tập người Hoa trong đại sảnh, chỉ cần có người ra giá một lần, là có thể đánh vỡ cục diện bế tắc hiện nay, mà ý đồ của Jeferson cũng đạt được.

Nhưng Jeferson vẫn xem thương lực ảnh hưởng bằng lời nói của Trang Duệ, tuy người Châu Á thích nội đấu, nhưng người ở nơi này, đều là người có thân phận.

Hơn nữa dựa theo hành vi quy tắc của người Châu Á, sau khi nghe Trang Duệ nói xong, nếu lại nâng giá, chính là không cho Trang Duệ mặt mũi.

Tuy nhìn thấy Trang Duệ còn trẻ tuổi, nhưng người Trung Quốc có câu ngạn ngữ: chớ khinh người trẻ tuổi, không ai nghèo hèn mãi mãi, người có thể đi tới nơi này, không có một ai đơn giản, ai biết sau lưng Trang Duệ là thế lực thế nào? Làm người nên lưu một đường, đây mới là cách nghĩ của những lão hồ ly đang ngồi ở đây.

- Một trăm hai mươi vạn Euro lần hai, chỉ có một cơ hội cuối cùng, tất cả các vị tiên sinh phu nhân, cơ hội khó được, bỏ qua tác phẩm trân quý này, sau này không biết còn nữa hay không, xin các vị thận trọng cân nhắc một chút.

Trải qua ba phút, Jeferson rất không tình nguyện gõ cây búa lần thứ hai, hơn nữa cố gắng nói những lời cuối cùng, cổ động nhóm người Hoa ra giá.

Jeferson không phải là không muốn giơ tay ra giá, nhưng hắn không dám, đúng vậy, chính là không dám!

Tác phẩm của Lang Thế Ninh lần đầu tiên xuất hiện trên buổi đấu giá quốc tế, giá cả của nó tầm một trăm vạn đến hai trăm vạn Euro, đây chính là giá cả mà các chuyên gia quốc tế ước định.

Mà Trang Duệ ra giá, vừa đúng vào mấu chốt tâm lý thừa nhận của mọi người, không cao nhưng tuyệt đối không thấp, giống như một cái xương cá kẹt vào yết hầu của mọi người, không thể ra giá vè sượng mặt.

Loại tâm tình hiện tại của Jeferson lúc này, bởi vì trước đây hắn đã đàm phán tốt với chủ nhân của bức tranh, không giống như lúc đấu giá vật phẩm ngày hôm qua, trước khi chụp ảnh bán đấu giá, đã từng có hiệp nghị với chủ nhân món đồ này.

Nhưng bức tranh này lại khác, nếu như mình không có người nào nâng giá lên đến mức mình muốn, nhà bán đấu giá sẽ vì danh dự của mình, nhất định sẽ xuất tiền mua bức tranh này, khi đó việc vui sẽ càng lớn.

Cho nên Jeferson liên tục do dự, cuối cùng vẫn không dám ra giá, bởi vì hậu quả của chuyện này, hắn không gánh nỗi, vạn nhất lưu phách hoặc bị một nhà nào đó chụp được, chẳng khác nào hủy đi chiêu bài "Bao Tay Trắng" của hắn.

- Các tiên sinh các nữ sĩ, đây là một cơ hội cuối cùng, nếu không có ai ra giá cho tác phẩm của Lang Thế Ninh, thì nó sẽ thuộc sở hữu của số một trăm năm mươi sáu.

- Được rồi, ngài đã vì một bức tranh mà chậm trể nửa giờ, nhanh chóng kết thúc và chuyển sang vật khác đi.

Âm thanh của Jeferson chưa dứt, đã có một người mua không kiên nhẫn chen ngang, với tuổi của những người này, đa số đều là trung niên, nếu như đã hạ quyết định, thì cũng không ai bị lời nói của Jeferson đầu độc.

- Được, vậy chúc mừng người mua số một trăm năm mươi sáu, vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay, tác phẩm Thuần Huệ Quý Phi Bán Thân Tượng của họa sĩ cung đình Lang Thế Ninh, thuộc về ngài.

Sau khi nghe thấy âm thanh không kiên nhẫn ở phía dưới, Jeferson biết rõ cố gắng của mình đã uổng phí, hơn nữa thời gian quá lâu, nếu không tiếp tục thì sẽ rất khó nói, rơi vào đường cùng, hắn đành phải gõ chùy xuống, vật phẩm đấu giá đầu tiên của hôm nay, thuộc về Trang Duệ.

Tuy ngoài miệng Jeferson nói chúc mừng, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu vui vẻ, hắn vốn có ý định đem kiện vật phẩm này ra đấu giá đầu tiên để tạo sự chú ý, nhưng hiện tại, chú ý đã đi sai hướng, các phú hào người Hoa trong đại sảnh đấu giá, lực chú ý của họ tập trung vào Trang Duệ nhiều hơn là bản thân vật đấu giá.

- Chàng trai, chúc mừng a, đúng là tuổi trẻ thật tốt, ồ, nha đầu kia sao ta nhìn quen mặt như thế nhỉ?

Một vị phu nhân ngồi ở hàng phía trước Trang Duệ, quay đầu thiện ý cười với Trang Duệ một cái, nhưng thời điểm nhìn thấy Tần Huyên Băng, hơi nhíu mày, giống như đang tự hỏi mình đã gặp Tần Huyên Băng ở nơi nào đó?

Trang Duệ liền vội vàng gật đầu đáp lễ, hắn không sợ Tần Huyên Băng ghen, bởi vì với tuổi của vị phu nhân này, đã đủ để làm mẹ của hắn.

- Trương phu nhân, tôi họ Tần, cha tôi là Tần Hạo Nhiên.

Vị phu nhân kia không biết Tần Huyên Băng, nhưng Tần Huyên Băng lại biết nàng, lập tức lẽ phép đáp lại một câu.

- Nha, ta biết rồi, thì ra ngươi là tiểu công chúa của Tần gia a, thảo nào ta lại thấy quen mắt đến như thế a.

Trương phu nhân nghe vậy cười, nói tiếp:

- Vị này chắc là Trang tiên sinh a? Đoạn thời gian trước có nghe người ta nhắc tới đại danh, nhưng vẫn chưa gặp qua, không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy, không tệ, rất không tồi, những lời vừa rồi đúng là rất tốt.

- Không dám nhận, tính tình của tôi ngay thẳng, chỉ là không quen nhìn, bọn quỷ tây dương này cướp cổ vật của Trung Quốc, lại từ những món đó cướp tiền của người Châu Á, trong nội tâm của tôi không cách nào chịu được.

Trang Duệ cũng không nhận ra người trước mặt, nhưng nhìn khí độ nói chuyện, hẳn là một nhân vật có uy tín và danh dự, hơn nữa nhìn tuổi cũng không nhỏ, vội vàng nói vài câu khiêm tốn.

Nhưng từ trong lời nói của Trang Duệ, lại lộ ra nguyên hình, tâm tư khi Trang Duệ mua sắm bức tranh này rất lớn, nhưng hắn không muốn bị người ta cho rằng đang dùng tâm kế, cho nên làm ra bộ dáng đầy căm phẫn như vậy.

- Ân, chàng trai, đúng là xứng đôi với tiểu công chúa Tần gia nha.

Vị kia phu nhân này nhìn Trang Duệ cười cười, quay đầu lại , nàng chỉ nghe nói chàng trai trẻ này chính là con rể của Tần gia, hơn nữa còn đánh bạc một bao ngọc trên thuyền, đúng là rất khó chịu nổi, nhưng đó là nghe nói, chuyện của tiểu bối nàng không để trong lòng.

- Huyên Băng, vị phu nhân này là ai?

Sau khi nhìn thấy vị phu nhân này quay đầu trở lại, Trang Duệ nhỏ giọng nói vào tai Tần Huyên Băng, nói:

- Địa vị của nàng không nhỏ...

Tần Huyên Băng đem cái miệng nhỏ kề vào tai của Trang Duệ, nói:

- Đừng nhìn nàng là nữ nhân, nhưng nàng là phó hội trưởng tổng thương hội Hồng Kông Trung Quốc, là tổng giám đốc của Hồng Kông Đại Khánh Dầu Mỏ, tống giám đốc Hồng Kông Vĩnh Hưng xí nghiệp, chủ tịch ngân hàng đầu tư, chủ tịch hiệp hội xí nghiệp phát triển Hồng Kông. Tài sản của nàng, đều ở Hồng Kông, cũng có thể coi là siêu cấp phú hào, còn mạnh hơn gia tộc của em rất nhiều.

- Là nàng? Có phải anh của nàng ta là Trương Tông Hiến?

Trang Duệ nghe lời này của Tần Huyên Băng, sửng sờ một chút, mở miệng hỏi.

Tần Huyên Băng dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Đúng vậy, nàng và anh của nàng, đều là danh nhân Hồng Kông, thế nào, anh quen sao? Text được lấy tại Truyện FULL

- Không biết, nhưng nghe nói hai anh em bọn họ, đều là người thích sưu tập đồ cổ, có danh khí rất lớn.

Trang Duệ chưa từng gặp anh em Trương Vĩnh Trân, nhưng đã từng nghe qua tên họ, mà danh tiếng cũng rất lớn.

Trương Vĩnh Trân xuất thân thế gia đồ cổ, ông nội Trương Tiếp Như là một người vang danh một thời, cha là Trương Trọng Anh, vào thời Quốc Dân Đảng ở Thượng Hải, có danh khí nổi tiếng về đồ cổ, ngoài ra còn mở Tự Trân Trai, chuyên môn kinh doanh đồ cổ, mà những người thích gốm sứ cổ năm đó đều thường xuyện đi tham quan Tụ Trân Trai của hắn.

Thời điểm Đức thúc truyền thụ tri thức về đồ cổ cho Trang Duệ, không ít lần đề cập tới Tụ Trân Trai ở Thượng Hải, lại nói nếu mình lớn hơn vài tuổi, nhất định phải nhận lời mời làm chưởng quầy của Tụ Trân Trai.

Mà anh của Trương Vĩnh Trân, Trương Tông Hiến có thể nói là một danh gia đồ cổ cự phách trong và ngoài nước, thuở nhỏ được gia đình hun đúc, Trương Vĩnh Trân luôn có hứng thú với văn hóa nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc.

Trương Vĩnh Trân ở vào thập niên bảy mươi thế kỷ trước, đã cùng con của Hắc Anh Đông là Hắc Chấn Hoàn thành lập Hồng Kông Đại Khánh Dầu Mỏ, bán dầu mỏ cho Trung Quốc.

Là một người phụ nữ gan dạ sáng suốt không thua kém đấng mày râu, Trương Vĩnh Trân dẫn đầu và mở rộng nghiệp vụ bán dầu, thành lập một mạng lưới tiêu thụ dầu mỏ trên khắp Trung Quốc, đón lấy đầu tư trong nước như giao thông, thương mậu, bất động sản và các ngành sản xuất, đưa nàng lên vị trí doanh nhân thành công ở Trung Quốc và Hồng Kông, tài sản cũng vượt xa anh mình là Trương Tông Hiến.

Thành công trên sự nghiệp cũng không thể chôn vùi thanh danh tốt đẹp của Trương Vĩnh Trân, Trương Vĩnh Trân sưu tập đồ cổ, bởi vì trình độ và lực ảnh hưởng của anh trai là Trương Tông Hiến.

Mà vào tháng 11 năm 1999, Trương Tống Hiến đã triển lãm và tổ chức đấu giá cổ vật, Trương Vĩnh Trân cũng là người mua chủ yếu, nàng dùng một ngàn hai trăm mười hai vạn đô la Hồng Kông để mua Khang Hi Yên Chi Hồng Địa Pháp Lang Liên Hoa Văn Oản, dùng hai ngàn hai trăm bảy mươi lăm vạn đô la Hồng Kông mua Càn Long Đồng Thai Họa Pháp Lang Hoàng Địa Mẫu Đan Văn Bình.

Sau khi kết thúc đấu giá, Trương Tông Hiến gặp em mình ở nhà hàng, nói:

- Anh biết rõ em có tiền, nhưng em cũng mua quá nhiều, chừa một chút cho người khác mua chứ, người không biết sẽ cho rằng em đang giúp anh bán hàng đấy.

Mà vào năm 2002 Trung Quốc Hồng Kông tổ chức Tô Phú Bỉ đấu giá hội, Trương Vĩnh Trân tốn bốn ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông để mua Ung Chính Phấn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, rồi sau đó nói quyên tặng cho viện bảo tàng Thượng Hải, lần đấu giá đó, đối với Trương Vĩnh Trân mà nói có chút ngẫu nhiên.

Lúc ấy, Trương Vĩnh Trân đang ở trên máy bay trở về Trung Quốc Hồng Kông, khi cực kỳ nhàm chán thì nghe tin tức có đấu giá cổ vật, liếc thấy trên đó có Ung Chính Phẩn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, nhìn thấy thân bình hình bầu dục và có màu sắc xinh đẹp, tạo hình đường cong thập phần ưu mỹ.

Dưới thân bình còn họa mười tám cánh hoa đào màu hồng, mà đào tượng trưng cho trường thọ, mà "Bức" cùng âm với "Phúc", điều này đại biểu cho cát tường may mắn, mà nó lại là đồ sứ của Ung Chính và Càn Long ưa thích.

Những đồ sứ của Ung Chính còn truyền thế rất hiếm khi vẽ hoa đào, mà cái bình này, lại có hình bầu dục hiếm thấy, mà nhìn hoa đào màu hồng phấn mà bình lại hình bầu dục, chỉ sợ cái bình trước mắt này là một món duy nhất trên đời, cho nên có thể nói nó là tuyệt thế bảo bình.

Lúc ấy Trương Vĩnh Trân thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chụp cho được tinh phẩm này, tại buổi đấu giá Tô Phú Bỉ ở Hồng Kông, nàng nâng giá khỏi điểm là một ngàn tám trăm vạn đô la Hồng Kông, lên thẳng ba ngàn bảy trăm đô la Hồng Kông, không còn người nào nâng giá nữa, sau cùng cộng thêm tiền thuế, cái tuyệt thế bảo bình này có giá ba ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông.

Mà buổi đấu giá đó, cũng đã sáng tạo ra một cái giá cao nhất cho tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc trên thị trường quốc tế, cho nên cái tên của Trương Vĩnh Trân, đại biểu cho đại thủ bút trong giới sưu tầm cổ vật, càng làm cho những người xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch của mình mà hâm mộ.

Đối với đại nhân vật như thế, cho dù là Trang Duệ hiện tại, cũng cảm thấy nàng là một quả núi cao ngất ngưỡng, bởi vì bất kể là tiền tài hay địa vị, Trang Duệ còn chênh lệch với người ta một khoảng lớn.

- Có thể mời nàng quyên tặng hoặc xuất ra một ít cổ vật để trưng bày trong viện bảo tàng của mình hay không?

Bỗng nhiên trong đầu của Trang Duệ xuất hiện cái ý niệm này, dù hiện giờ trong tay của mình có không ít thứ tốt, nhưng so sánh với một thế gia cổ vật như Trương Vĩnh Trân, thì khác biệt như trời và đất, Trang Duệ không khỏi đem chủ ý đánh lên đầu đối phương.

Nếu đã mở bảo tàng tư nhân, Trang Duệ cũng muốn biến bảo tàng tư nhân của mình thành một bảo tàng có sức ảnh hưởng thật mạnh trong nước, nhưng chỉ dựa vào những cổ vật của mình, hiển nhiên là không thể nào.

Trang Duệ đã sớm chỉnh hợp một ít nhà sưu tập cổ vật tư nhân, nhưng thao tác cực kỳ phức tạp, hiện tại nó vẫn đang trong giai đoạn ý tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Vĩnh Trân, cách nghĩ này dần dần thành hình trong đầu của hắn.

Bây giờ Trang Duệ nghĩ như vậy, chỉ cần đối phương nguyện ý cầm cổ vật của bản thân ra triển lãm, quyền sở hữu vẫn là của đối phương, mình phải ký kết hợp đồng với nàng, sau khi triển lãm một hai năm, đem vật phẩm trả lại cho nguyên chủ, hơn nữa còn trả thêm một ít phí tổn.

Đương nhiên, nếu như đối phương có thể xuất ra nhiều đồ mà mình sưu tập ra triển lãm, Trang Duệ sẽ không để ý mà đem một phần thu nhập của bảo tàng cho đối phương, nhưng cổ phần của bảo tàng, lại liên quan tới cổ vật đang được cất giữ, cho nên cổ phần của bảo tàng rất khó phân phối.

Về phần tiền bảo tàng kiếm được, trong lòng Trang Duệ hiện tại không rõ ngọn nguồn, dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý là sẽ lỗ, bởi vì trước mắt, trừ bảo tàng tư nhân của Mã tiên sinh, có thể miễn cưỡng chi trả phí tổn hằng ngày của bảo tàng, còn lại thì hắn chưa từng nghe nói có bảo tàng tư nhân nào có lợi nhuận cả.

- Thực xin lỗi, tiên sinh.

Thời điểm Trang Duệ đang cúi đầu trầm tư, đấu giá đang tiếp tục tiến hành, một trung niên nhân đi đến bên người Trang Duệ, chen ngang suy nghĩ của hắn.

- Ngài là?

Trang Duệ có chút nhíu mày, vừa định suy nghĩ về vấn đề phát triển bảo tàng sau này, đã bị người ta cắt đứt, cho nên tâm tình có chút khó chịu.

- Tôi tên là George, là luật sư của buổi đấu giá này, lần này tôi đến đây là do nhà đấu giá ủy thác, tôi phải cảnh cáo Trang tiên sinh, xin ngài không nên ở trong phòng đấu giá nói ra khuynh hướng chính trị và những lời nói không được kiểm chứng, nếu như lại xảy ra chuyện như vừa rồi, chúng tôi sẽ mời ngài ra khỏi nơi này. Mặt khác, về phần chân tướng lịch sử, nó đã bị mai một theo thời gian, tiên sinh không có chứng cớ về những vật này, là bị cướp đoạt từ quốc gia của ngài ra ngoài a.