Trong điều lệ thành lập nhà bảo tàng ở Bắc Kinh, trong đó yêu cầu giám đốc bảo tàng, phải đưa ra yêu cầu chính xác, chính là giám đốc phải có bằng cấp chính quy, cùng hai năm kinh nghiệm trong việc quản lý nhà bảo tàng.
- Mẹ kiếp, thành lập nhà bảo tàng tư nhân cần phải có kinh nghiệm?
Thời điểm nhìn đến đây, Trang Duệ nhíu mày, rất không thoải mái mắng một câu.
Nếu như hắn muốn chuẩn bị mở nhà bảo tàng, thì Trang Duệ tuyệt đối muốn làm giám đốc, nhưng quy định cần phải có hai năm kinh nghiệm quản lý, nó đã làm khó Trang Duệ, chẳng lẽ hắn phải đi thuê người làm giám đốc?
Vẫn luôn ngồi cạnh Trang Duệ, Tần Huyên Băng cũng đang nghiên cứu những điều lệ này, nhẹ nhàng đẩy nhẹ Trang Duệ, mở miệng nói:
- Trang Duệ, anh gấp cái gì chứ? Nhìn xuống dưới đi...
- Ân? Hoặc là người có sở trường trong lĩnh vực liên quan, cũng có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc bảo tàng, cái này không khác nhau lắm.
Chuyện này thì dễ hơn rất nhiều, Trang Duệ trong nghề ngọc thạch, hiện tại lăn lộn ở Bắc Kinh có được danh hiệu Phỉ Thúy Vương, hơn nữa còn nhậm chức trong hiệp hội ngọc thạch quốc gia, có lẽ cũng được coi là có năng khiếu trong lĩnh vực có liên quan a?
- Địa chỉ, chọn nơi nào?
Sau khi giải quyết xong vấn đề này, Trang Duệ lại vò đầu, không thể nghi ngờ, muốn mở bảo tàng của mình, lại có khả năng hấp dẫn du khách đến thăm, địa chỉ phải đặt ở Bắc Kinh, lưu lượng người tới đấy, các thành phố khác ở Trung Quốc không thể sánh bằng.
Nhưng giá đất ở Bắc Kinh quá đắt, đừng nói là Trang Duệ hiện giờ không đủ tiền, cho dù trên tay nhiều hơn năm ba ngàn vạn, cũng không đủ mua một khu đất đủ diện tích mở bảo tàng, trừ khi hắn chạy đến bên ngoài ngoại ô, nhưng ở đó làm gì có người nào có hứng mà đi tham quan.
Trang Duệ muốn mở bảo tàng, cũng không phải ý nghĩ nhất thời, mà lúc trước hắn đã có nghĩ đến rồi, hắn không muốn những cổ vật quốc bảo nằm mốc meo dưới hầm, không bằng lấy ra cho người trong nước cảm thụ những cổ vật văn hóa của quốc gia.
Cho nên đã muốn làm, Trang Duệ cũng không muốn đi thuê phòng, hắn muốn đi một bước chắc một bước, hắn muốn mua một khu đất, sao đó là vấn đề bảo an và đề phòng, sau đó bắt đầu tăng cường thêm.
Nhưng trong nhất thời nửa khắc, Trang Duệ đi đâu tìm đất đây, nếu nói tới lĩnh vực đầu cơ bất động sản và phòng óc, Trang Duệ dốt đặc cán mai a.
Nếu không thể tìm được đất thì không thể mở bảo tàng được, chẳng lẽ đi thuê sân bãi của khách sạn, nếu làm thế, chẳng lẽ phải đem cổ vật trưng bày ở những nơi như thế? Cho nên tìm nơi đặt bảo tàng rất trọng yếu.
- A? Đúng rồi, tại sao mình lại quên chứ?
Bỗng nhiên Trang Duệ vỗ đùi, bởi vì trong đầu của hắn đã nghĩ tới Âu Dương Quân.
- Mẹ kiếp, ai lại nhớ thương ta đây?
Âu Dương Quân ở cách đó mấy vạn dặm và đang lái xe đưa vợ về, rất thần kỳ hắt hơi một cái, ngay sau đó điện thoại reo lên.
- Tứ ca, anh không bận việc chứ? Có chút chuyện cần tìm anh hỗ trợ.
Trang Duệ sợ Âu Dương Quân tắt điện thoại, cho nên đi thẳng vào vấn đề, người Bắc Kinh rất sĩ diện, nếu không phải là người thân thích, chỉ sợ Âu Dương Quân đã tắt điện thoại.
- Chuyện gì? Nói đi, hắt xè! Tiểu tử ngươi vừa mới nhớ đến ta phải không?
Âu Dương Quân đóng cửa sổ xe lại, hắn sợ mình bị cảm, lây bệnh cho cô vợ đang mang thai của mình.
- Tứ ca, chúng ta có cao ốc cần bán hoặc cho thuê đúng không, có phải đã xây dựng tốt rồi? Lần trước em có tới nhìn, ở nơi đó thiết bị lắp đặt không tệ a?
Trang Duệ nói những lời này làm Âu Dương Quân nghe mà không hiểu thấu, bởi vì tên đệ đệ này đối với các hạng mục bất động sản, từ trước tới nay tránh còn không kịp, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía tây? Lại chủ động hỏi chuyện công trình?
Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng Âu Dương Quân vẫn trả lời:
- Đã xây tốt rồi, hiện tại đang rao bán, lão đệ, ta nói cho đệ biết, những cao ốc này ta dám bảo đảm, toàn bộ Bắc Kinh này, không có nhà nào tốt hơn chúng ta đâu, còn có một khu biệt thự, chỗ này...
- Dừng, dừng, Tứ ca, em biết rõ lợi nhuận của chúng ta đại phát, ngài cũng có công lao rất lớn, cho nên những chuyện này, ngài cứ lấy phần nhiều hơn, em lấy ít hơn, điểm này em rất rõ, vô công bất thụ lộc a...
Trang Duệ nghe Âu Dương Quân nói khoác trong điện thoại, liền mở miệng chen ngang lời của hắn, làm gián đoạn câu chuyện của hắn, cũng thầm cảm thán Từ đại minh tinh đúng là quản chồng quá lợi hại, không cho hắn ra ngoài lêu lổng, ngay cả nòi chuyện cũng không dám nói nhiều, cho nên khi bắt được câu chuyện, dù đánh rắm một cái thật lớn, cũng bị Âu Dương Quân nói tới hai tiếng đồng hồ.
- Hắc, tiểu tử, chuyện gì? Từ lúc nào ngươi học được cách khiêm nhường thế?
Âu Dương Quân nghe Trang Duệ nói như vậy, lập tức cảnh giác, cho tới bây giờ chỉ có người ngại mình ít tiền, chứ chưa có người nào ngại mình nhiều tiền, Trang Duệ nói như thế, chắc chắn là có chuyện cần nhờ.
- Hắc hắc, Tứ ca, có chút việc tìm anh, trong mấy gian phòng đó, có thể để lại cho em mấy căn?
Trang Duệ nói lời này làm cho Âu Dương Quân cảm thấy kỳ quái, cho xe chạy chậm lại và đỗ ở ven đường, nói ra:
- Mấy gian phòng đó phải chờ tới cuối năm nay mới có thể giao dịch được, chú gấp cái gì? Lại nói, chú là đại cổ đông thứ hai, đừng nói mấy gian, cho dù năm mười gian, cũng tùy chú chọn.
Hôm nay Âu Dương Quân cảm thấy hơi lạ, cảm thấy Trang Duệ có chút không đúng, vừa hỏi quá trình thành lập bảo tàng, giờ lại hỏi đến việc gian phòng, trong đầu sáng lên, nói tiếp:
- Ai, anh nói tiểu tử ngươi, không phải định dùng mấy gian phòng này làm nhà bảo tàng đấy chứ? Anh cho chú biết, nghĩ cũng đừng nghĩ, bản thiết kế đã xếp đặt tốt, không có khả năng vì chú mà cải biến đâu.
- Tứ ca, sao lại nói như thế, em không có hồ đồ đến mức thành lập bảo tàng ở trên lầu đâu.
Trang Duệ thấy tiểu tâm tử của mình bị Âu Dương Quân phát hiện, dứt khoát nói thẳng:
- Tứ ca, phòng để ở em không muốn, nhưng khu đất của chúng ta lớn như vậy, ở bên ngoài cư xá, em muốn xây một nhà bảo tàng, còn có thể kéo nhân khí cho cư xá chúng ta đấy.
Trang Duệ từng bị Âu Dương Quân lôi kéo đến công trình xem qua, có nửa tầng lầu chiếm diện tích không nhỏ, tổng cộng có ba tầng, kiến trúc gần hai vạn mét vuông, hơn nữa còn lắp đặt thiết bị vàng son lộng lẫy, hơn nữa dựa theo sa bàn tỉ lệ thu nhỏ những căn phòng bán hoặc cho thuê, nhìn rất khí thế.
Trang Duệ cảm thấy rất buồn bực, một tầng lầu tu kiến tốt như vậy bỏ không làm gì? Tìm một cô nàng hướng dẫn khách nhân còn có thể hiểu được, nhưng lại xây dựng một nơi bán hàng cho khách nhân lớn như vậy, lắp đặt thiết bị đẹp như vậy, Trang Duệ đã phê bình rất kín đáo.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể thu hẹp kết cấu khu vực bán hàng lại, cải biến thành một nhà bảo tàng tư nhân thì dư xài, tuy còn kém các bảo tàng quốc gia có diện tích hai mươi ba vạn mét vuông, nhưng trong bảo tàng tư nhân, hai vạn mét vuông là rất lớn rồi, chắc hẳn là có thể biến thành nhà bảo tàng tư nhân lớn nhất nước.
Tuy hiện tại Trang Duệ sưu tầm tương đối ít, nhưng đồ vật trên tay của hắn, toàn bộ đều là tinh phẩm, hơn nữa sau này từ từ tăng lên, Trang Duệ cũng có ý định biến nó thành bảo tàng tư nhân lớn nhất nước, hơn nữa hắn còn chuẩn bị xem hai chữ "Trung Quốc", hoặc là không làm, nếu đã làm, phải làm tốt nhất. truyện được lấy tại Đọc Truyện
- Khu vực bên cạnh vị trí bán hàng? Chỗ đó sau này là khu vực vui chơi, còn muốn xây một bể bơi, chỗ đó cho đệ xây dựng bảo tàng?
Âu Dương Quân bị Trang Duệ nói đến mức đầu óc mơ hồ, một khối diện tích lớn như vậy đã có quy hoạch rõ ràng, trong trí nhớ của Âu Dương Quân làm gì còn khu nào trống.
- Tứ ca, đệ không nói khu vực bên cạnh khu bán hàng, mà là nửa tầng lầu.
- Cái gì, đệ muốn nửa tầng lầu?
Âu Dương Quân nghe được rất rõ ràng, âm thanh hỏi lại rất cao, tay phải vỗ lên vô lăng một cái, may mắn là hắn đã dừng xe lại bên đường, nếu như hắn vẫn chạy trên đường lớn, nói không chừng vì Trang Duệ chọc giận mà mất cái mạng.
- Tiểu tử, nghĩ cũng đừng nghĩ, chỗ đó đã có quy hoạch, chú đừng có đánh chủ ý lên đó...
Nửa tầng lầu kia đã có trong kế hoạch của Âu Dương Quân, hắn chuẩn bị làm xong những căn phòng được bán và cho thuê, sau đó sẽ cải tạo nơi đó thành một hội sở cao cấp, cung cấp cho nhóm chủ doanh nghiệp lớn hưởng dụng, bằng không đầu hắn nóng lên, phát nhiệt, tự dưng lại để trống một khu vực gần hai vạn mét vuông trong tình cảnh tấc đất tấc vàng chứ?
Nhưng Âu Dương Quân không ngờ tới, hội sở của mình còn chưa xây xong, đã bị Trang Duệ nhìn chằm chằm vào. Khi đang nói chuyện thì bị Từ Tình chen ngang, nào là đại ân không thể không giúp, hiện giờ thì tốt rồi, Âu Dương Quân tức giận mà không có chỗ phát tiết.
- Đúng là dễ nói chuyện, có huynh đệ nào dễ nói chuyện như vậy không...
- Chuyện liên quan tới sinh ý, nữ nhân đừng xen vào.
- Chuyện này không sai biệt lắm.
Từ Tình cười nói, bàn tay của Âu Dương Quân không thành thật sờ lên bụng của đại minh tinh, đã bị một cái tát vỗ lên bàn tay.
- Tứ ca, nơi đó thật sự không được sao?
Trong khi hai vợ chống Âu Dương Quân liếc mắt đưa tình, Trang Duệ ở đầu dây điện thoại bên kia, khó khăn lắm mới nghĩ ra một địa chỉ, không ngờ lại bị Âu Dương Quân cự tuyệt.
- Lão đệ, không phải anh không cho chú dùng, mà hai anh em chúng ta còn nói đến tiền làm gì, nhưng chỗ đó anh muốn lưu lại làm hội sở, đều đã có quy hoạch, chú không nên làm khó anh chứ?
Âu Dương Quân rất khó nhẫn nại giải thích cho Trang Duệ như lúc này, tất cả đều nhìn mặt mũi của vợ cả.
- Tứ ca, anh không nên xây hội sở nha, nơi đó để cho em dùng, em đang phát huy thế mạnh của văn hóa dân tộc, đến lúc đó, cư xá sẽ được thơm lây.
Trang Duệ cũng không cần biết rõ hội sở hay không hội sở, nhưng hắn cố ý hung hăng càn quấy, đem cả hai nơi gộp thành một, bởi vì Bắc Kinh hiện giờ làm gì còn đất trống, đều được sử dụng cả rồi, Trang Duệ đã không còn tìm được nơi nào thích hợp hơn so với nơi này cả.
- Ai, anh nói tiểu tử ngươi, tại sao dầu muối đều không chịu thế, bằng không anh mua cho chú một miếng đất, cho chú xây bảo tàng a.
Âu Dương Quân có chút ảo não, lúc hắn nói chuyện ôn hòa hơn rất nhiều, trong lời nói lúc này còn có ý cầu xin Trang Duệ.
- Tứ ca, không phải em không thông tình lý, nhưng em đang cần bảo tàng gấp a, em nói cho mà biết, mọi chuyện là như thế này.
Trang Duệ nghe thấy Âu Dương Quân ảo não, thích thú nói về chuyện mình trao đổi cổ vật với bảo tàng mỹ thuật Murs, hơn nữa cường điệu về cổ vật mà mình muốn đổi, đều là vật năm đó liên quân tám nước cướp đi, mà hành vi của mình là làm vẻ vang cho đất nước.
Trang Duệ biết rõ, đừng nhìn Âu Dương Quân hơn bốn mươi tuổi, mà thực chất bên trong của hắn kế thừa sứ mạng dân tộc của lão gia tử, mình nói rõ chuyện này, Âu Dương Quân không nhảy lên mới là lạ.
Từ nhỏ Âu Dương Quân lớn lên ở Bắc Kinh, từ tiểu học cho đến cấp ba, mùa xuân hàng năm trường học đều tổ chức tiến vào di chỉ của Viên Minh Viên, khi còn bé Âu Dương Quân cũng không ít lần dậm chân mắng liên quân tám nước là bọn gian ác, cho nên khi nghe Trang Duệ nói rõ lý do, đã làm cho Âu Dương Quân lớn tiếng nói ra:
- Mẹ kiếp, bọn quỷ tây dương có điểm gì tốt, lão đệ, chú mà không chém thật ác và mang nhiều đồ trở về thì đúng là có lỗi, được rồi, chỗ đó anh cho chú.
- Tứ ca, anh nói chuyện phải chắc chắn a, công việc này đã làm cho anh khó xử, cho nên cổ phần trong mười công ty của em, tính toán thành ba mươi phần trăm đi, chờ em về sẽ trao cho anh.
Khu vực gần hai vạn mét vuông, cho dù một vạn một mét vuông, vậy cũng có giá trị gần hai ức, Trang Duệ cũng không công chiếm tiện nghi như vậy, hơn nữa đem chỗ đó biến thành bất động sản của mình, sau này sẽ thuận tiện hơn không ít.
- Cái gì? Tiểu tử ngươi tài đại khí thô, chuyện như vậy mà cũng được?
Trang Duệ có bốn mươi phần trăm cổ phần trong công ty, nếu đưa lên sàn giao dịch chứng khoáng cũng phải có giá nhiều hơn hai mươi ba ức, Trang Duệ chỉ nói mấy câu là xuất ra gần năm ức, thủ bút này không thể xem là nhỏ, Âu Dương Quân vốn cho rằng mình bị Trang Duệ cắt một miếng thịt, nhưng không ngờ hắn lại sảng khoái như thế.
- Ai, Tứ ca, đem nơi đó cải biến thành nhà bảo tàng, còn phải phiền toái Tứ ca nhiều, tốt nhất là nên làm xong trong mấy ngày nay, giúp em hoàn thành mấy thủ tục xin thành lập bảo tàng nhé.
Trang Duệ biết rõ những thứ thủ tục cần phải phê duyệt, nếu như mình chạy tới chạy lui, không mất năm ba tháng, thì đừng có nghĩ nữa, nếu như để Âu Dương Quân làm thay, thì không cần chờ lâu như vậy a.
- Việc này đệ nên đi tìm Vệ Minh, đem tư liệu giao cho hắn, anh sẽ chào hỏi dùm cho, nhưng phải nói trước, tạm thời cần phải ưu tiên bán phòng ốc, anh lại cho Vệ Minh cải tạo lầu hai và lầu ba, dù sao em chỉ cần một danh nghĩa, chậm nhất là ba tháng, cho nên cứ từ từ.
Âu Dương Quân nghe lời nói của Trang Duệ, suy nghĩ một lúc, gật đầu nhận lời, việc này của Trang Duệ cũng không phải lớn, chỉ cần làm thủ tục xin thành lập bảo tàng tư nhân là được, chỉ cần hắn có đủ điều kiện, mình chỉ cần chào hỏi giúp một tiếng mà thôi.
- Cảm ơn Tứ ca!
Trang Duệ nghe vậy đại hỉ, có bảo tàng này, chuyện còn lại dễ xử lý hơn nhiều.
- A? Không đúng!
Sau khi Trang Duệ cúp điện thoại, cảm giác có điểm là lạ, mảnh đất đó mình là cổ đông lớn thứ hai, tiêu thụ chỗ phóng ốc đó, cũng không cần dựa theo giá thị trường nha? Nếu dựa theo giá ban đầu, thì mình đâu cần phải trả nhiều như vậy, vừa rồi mình có quá mức hào phóng không?
Nhưng mà lời đã nói ra, Trang Duệ không thích đổi ý, cười một tiếng, chỉ có thể thừa nhận thôi, kỳ thật trong lòng của hắn không quan tâm, nhiều tiền hơn nữa, cũng chỉ là con số trong ngân hàng mà thôi.
Xem như giải quyết xong, Trang Duệ tìm một tờ giấy trắng, bắt đầu tính toán thân gia còn lại của mình, phải biết rằng, dựa theo quy định xin thành lập bảo tàng tư nhân, cần phải có danh mục mục lục.
Nếu như muốn có hai chữ "Trung Quốc" trên tên của bảo tàng, vậy thì mục lục càng trọng yếu, bời vì cần phải có đại lượng cổ vật cấp quốc bảo mới được.
Sau khi liệt kê trên giấy một lúc, Trang Duệ mới phát hiện, cổ vật của mình bây giờ đã không ít.
Dựa theo quy định phân chia tiêu chuẩn cổ vật cấp quốc bảo, thì lần đánh bạc tranh chữ với Lang Thế Ninh ở Hồng Kông và mấy món đồ sứ, có lẽ đều được liệt hài hàng cổ vật quốc gia bảo hộ cấp hai.
Mà kiện gốm đen trẻ con văn hóa Long Sơn, cùng với thanh Định Quang Kiếm vừa tới tay không lâu, lại mua một cái đỉnh có ba chân ở Tế Nam, đào được mấy món đồ sứ ở Bình Châu, tuyệt đối đều là bảo vật quốc gia bảo hộ cấp một.
Trang Duệ suy nghĩ một chút, dứt khoát đem món đồ sứ Thanh Hoa Quỷ Cốc Tử đó trở về, cộng thêm Bạch Ngọc Hổ của bảo tàng mỹ thuật Murs, tất cả đều được liệt kê vào, lúc trình báo cổ vật, số lượng vật phẩm quốc gia bảo hộ cấp một càng nhiều, thì càng có chỗ tốt khi phê duyệt.
Mà những món đao kiếm cổ của Hoàng Phủ Vân, cũng được Trang Duệ đưa vào, đây chính là chuyện tốt, một diện tích gần hai vạn mét vuông, hoàn toàn đủ chỗ cho Trang Duệ triển lãm.
Nhưng mà trước đó, chắc chắn Trang Duệ sẽ không đem toàn bộ ra triển lãm, bởi vì hắn phải giữ lại, trưng bày có hạn độ, từ từ đem thêm những cổ vật ra ngoài, La Mã không phải dựa vào một hai ngày mà xây thành, mà nhà bảo tàng, cũng phải từ từ mà phong phú.
Hơn nữa đợi cho đến khi bảo tàng khai trương, cũng có thể thu thập cổ vật về lưu trữ, những thứ này đều có quyền sở hữu, hay là quy về chính chủ, chỉ cần Trang Duệ ký tên lên hiệp nghị, sau đó bày ra trong viện bảo tàng triển lãm mà thôi, đương nhiên, Trang Duệ cũng phải thu một ít tiền để trang trải phí tổn.
Nhà bảo tàng đã được giải quyết, vấn đề hiện tại chính là số lượng cổ vật triển lãm, Hoàng Phủ Vân có đao kiếm cổ, cũng cất chứa một ít cổ vật trong nước và nước ngoài, tổng cộng hơn ba trăm món.
Lại tính cả vài chục món đồ cổ trong tay Trang Duệ, tuy số lượng thì có vẻ ít một chút, nhưng chất lượng lại không thấp, bảo vật quốc gia bảo hộ cấp một cũng hơn mười kiện, hơn nữa Trang Duệ chuẩn bị trưng bày mấy tấm phác họa của Picasso, xin hai chữ "Trung Quốc" trong tên bảo tàng, cũng không phải là khó khăn.
Hơn nữa ở trong đó, có vài món có địa vị khá lớn, như Định Quang Kiếm, và một ít thứ đồ đồng còn chưa thuộc về Trang Duệ như Tượng Tôn, đây chính là quốc bảo a, dù là một ít bảo tàng nổi tiếng quốc tế, cũng không thể có được những cổ vật như thế.
Sau khi sửa sang tốt danh sách cổ vật, Trang Duệ bấm điện thoại gọi cho Vệ Minh, sau đó fax tấm danh mục này cho hắn, sau đó nói vài tiếng với Vệ Minh.
Bởi vì trình tự xin mở bảo tàng tư nhân, cần phải có giấy đăng ký, chương trình của nhà bào tàng, đại cương trưng bày, chứng minh quyền sở hữu sân bãi, chứng minh kinh phí hoạt động,và chủ yếu là chứng minh bằng cấp nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp để làm giám đốc bảo tàng, còn có sơ yếu lý lịch... Rất nhiều thứ cần phải làm.