Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 132: Ngoại truyện 8 (tt): Bức Ánh




Bàn ăn bữa tối đầy thịnh soạn với đủ các món đậm sắc màu và hương vị.

Ông Ryu dùng đôi đũa sạch gắp cho Yuko một miếng sushi loại hosomaki vào chén. Giọng nói đầy quan tâm dành cho cháu gái từ tốn vang lên:

"Con ăn đi, ông nội dặn đầu bếp làm nhiều lắm. Ăn lấy sức, con đó, về sau cẩn thận một chút, không phải chuyện nào con cũng có thể giải quyết bằng chính mình được."

Yuko lễ phép nói lời cảm ơn, cô bẽn lẽn đáp:

"Con ổn mà, con biết mọi người lo cho con nhưng mà đã không sao rồi ạ."

Trước khi ăn tối, Shin có nói qua chuyện xảy ra ở công ty cho ông Ryu và quản gia Akira nghe. Vì vậy mà hai người họ rất lo cho Yuko, ông Ryu còn định bảo quản gia Akira gọi bác sĩ đến xem xét lại vết thương của cô.

Shin vừa dẻ thịt nướng ra đĩa cho Yuko vừa hướng đến ông Ryu mà nói:

"Đứa nhỏ này cứng đầu lắm, con còn không dám mắng, ông ngoại cũng đừng nói gì nữa."

"Ông già này với Akira không dám trách mắng gì hết. Cháu gái bảo bối khoẻ mạnh là hai lão già mừng rồi."

Ông Ryu vờ gằn giọng vừa cười với Yuko khiến cô thẹn thùng.

Yuko chu đáo múc cho ông Ryu một chén súp Tonjiru. Cô mỉm cười thật khẽ cất tiếng:

"Chẳng phải lát nữa ông nội với quản gia Akira cùng Shin có chuyện cần bàn hay sao. Mọi người mau ăn đi còn bàn chuyện sớm để ông được nghỉ sớm. Ăn xong, con sẽ đến phòng thờ để cắm hoa cho bà Ann, sau đó ở phòng khách ăn cupcake chờ mọi người."



Ông Ryu cười hiền nhận lấy chén súp.

Mọi người ăn với nhau và trò chuyện rất vui. Một lúc sau, ba người đàn ông rời đi bàn công việc, riêng Yuko vẫn ngồi ăn tiếp. Lâu rồi cô không ăn lại các món đầu bếp ở nhà chính nấu nên có chút nhớ hương vị. Với lại cả ngày nay cô chỉ ăn nhẹ, ở bệnh viện về còn mệt, Shin ép lắm cô mới ăn hết một chén cháo thịt nhỏ. Vì vậy, khi đã nghỉ ngơi xong thì có đói nên muốn ăn nhiều một chút.

Yuko ăn xong, cô ra vườn hái vài nhánh hoa nhài đủ cắm một bình to rồi mang lên phòng thờ quản gia Ann để cắm. Xong xuôi, cô đến phòng khách ăn cupcake và xem phim chờ Shin bàn việc với ông Ryu.

*Thư phòng của ông Ryu

Shin đã kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm nay, đặc biệt là người phụ nữ lao công bí ẩn kia cho ông Ryu nghe.

Sau khi xong, anh bắt đầu hỏi về thắc mắc của mình với ông:

"Ông ngoại à, chuyện năm đó ông biết rõ, vậy ông có biết được người phụ nữ đã bán Yuko cho cậu mợ không ?".

Dáng vẻ ông Ryu trầm ngâm, ông hướng đến quản gia Akira ở cạnh mà phân phó:

"Giúp tôi lấy sấp ảnh trong ngăn tủ đầu giường."

Quản gia Akira tức khắc nhận lệnh và rất nhanh trở lại. Ông ấy đưa phong thư chứ một sấp ảnh cho Shin. Trong lúc anh mở ra xem, ở bên cạnh, quản gia Akira ôn tồn diễn giải:

"Đây là những bức ảnh mà năm đó ông chủ cho người âm thầm đi theo vợ chồng cậu Ren về quê của Satomi. Từ lúc họ về quê cho đến khi vợ chồng cậu Ren bị tai, Satomi sảy thai và gặp được người đàn bà ấy - cũng chính là mẹ ruột của Yuko. Toàn bộ quá trình giao đứa bé đều được thám tử chụp lại. Trong đó có một bức ảnh thám tử chụp được gương mặt người đàn bà, thiếu gia nhìn xem có giống như người mà cậu gặp hay không."

Shin xem từng bức ảnh và cũng dừng lại ngay bức cận mặt của mẹ ruột Yuko. Bất giác, hai mắt anh căng ra đến tột độ như không tin nổi. Gương mặt trong bức ảnh và hình bóng người phụ nữ lao công kia chính là một. Chỉ có điều, bức ảnh là lúc trẻ còn bây giờ trông bà ấy đã tiều tuy hơn. Nhưng đôi mắt ấy thì không thể lầm được....



Trước biểu hiện của Shin, ông Ryu khẽ hít sâu một hơi và nhỏ tiếng hỏi:

"Thế là đúng rồi à ? Trái đất này quả thật rất tròn rất tròn."

"Con cũng thấy thế thưa ông ngoại."

Shin đặt sấp ảnh xuống, anh chỉ cầm đúng hai bức ảnh là cận mặt của người phụ nữ kia và ảnh trao Yuko cho cậu mợ.

Ông Ryu nâng tách trà lên môi nhấp nhẹ rồi tiếp tục cất tiếng:

"Ta đã có ý định sẽ đi tìm mẹ của Yuko từ lâu. Thật sự cũng có đi tìm nhưng lại không được bất kì thông tin nào.

Có lẽ, sau khi giao Yuko cho cậu mợ con, cô ta cũng mang tiền mà đi mất theo thoả thuận. Lúc nhìn bức ảnh chụp cận mặt, ta thật sự thương cho Yuko. Con bé rất đáng yêu nhưng lại được sinh ra bởi người mẹ vô trách nhiệm, sau lại trở thành bia đỡ đạn cho chính gia đình cậu mợ của con. Ta được thám tử kể lại rằng, khi giao Yuko cho vợ chồng Ren, mẹ con bé cực kì thoải mái như thoát được đống nợ. Nhìn bức ảnh, thứ lỗi cho suy nghĩ của ông về cô ta chính là phụ nữ không đàng hoàng và đầy tàn nhẫn. Bây giờ nghe con nói lại, ta nghĩ đó là nghiệp báo mà cô ta phải gánh vì những gì mình đã làm, kể cả việc bán Yuko đi."

Shin thở hắt một hơi, anh lạnh nhạt nói:

"Cũng cảm ơn bà ấy năm đó đã bán Yuko cho cậu mợ, con vì vậy mới gặp được cô ấy và có thể dành cho cô ấy toàn bộ yêu thương, che chở một đời. Thể nhưng, con không có ý định cho Yuko biết chuyện này ông ngoại à. Cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương, con không muốn cô ấy phải suy nghĩ và đau lòng bất kì chuyện gì nữa. Nếu cô ấy biết chuyện này, con nghĩ cô ấy sẽ tò mò mà tìm bà ấy để hỏi cho rõ. Con sẽ đích thân điều tra trước. Ông ngoại và quản gia Akira, xin hai người giữ kín chuyện này."

Ông Ryu vỗ vỗ vai anh:

"Được rồi, ta và Akira xem như không hay biết. Đứa cháu gái ngoan kia cũng là ta may mắn được ông trời ban cho. Con cứ sắp xếp mọi việc đi, nếu thích hợp hãy cho con bé biết, còn nếu quá tăm tối thì giấu đi. Ta nghĩ, người phụ nữ kia có rất nhiều bí mật. Nhất là, ta biết được từ thám tử rằng, cô ta là gái làng chơi."

Shin trầm ngâm gật đầu vì lượng thông tin đầy bất ngờ mình nhận được. Anh cẩn thận cất hai bức ảnh vào túi áo trong. Có lẽ, chính bản thân anh sẽ có cuộc gặp mặt với người đàn bà ấy sớm thôi.