Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 131: Ngoại Truyện 8: Nghi Ngờ




Khi Shin và trợ lí Vương đến bệnh viện nơi Yuko được đưa đi cấp cứu thì thấy người phụ nữ lao công và người bảo vệ.

Shin bây giờ lo lắng cho Yuko rất nhiều nên anh không khỏi tức giận mà gầm lên:

"Tại sao lại có chuyện ẩu đả trước cổng công tu ? Tôi thuê các người bảo vệ để khiến cho người khác bị thương à?"

Trước cơn nóng giận của Shin, ai cũng toát mồ hôi. Người bảo vệ cố gắng bình tĩnh sau đó nói lại với anh tường tận:

"Mong tổng giám đốc thứ lỗi, sự việc xảy ra bất ngờ khiến chúng tôi không kịp trở tay. Thật ra, chuyện này không liên quan đến thiếu phu nhân, nhưng lòng thương người khiến cô ấy bị thương. Có hai kẻ gây chuyện với người lao công này, thiếu phu nhân thấy bất bình nên ra tay cứu giúp bà ấy. Vì thế dẫn đến tai nạn."

Shin đưa đôi mắt âm trầm nhìn về người phụ nữ kia, anh thấy bà ta có vẻ lo lắng và sợ hãi. Anh gằn giọng:

"Bà lo giải quyết cho êm đẹp mọi chuyện, nếu ảnh hưởng đến công ty thì đừng trách. Vợ tôi có chuyện gì, tôi sẽ tính lên bà và những kẻ gây chuyện kia."

Người phụ nữ vốn lo lắng cho Yuko rất nhiều. Từ lúc đưa cô đến bệnh viện, tâm trạng bà ấy không yên một giây nào. Đôi mắt già nua cứ dán vào cửa phòng cấp cứu, lòng không ngừng cầu nguyện.

Bà ấy đưa mắt nhìn Shin rồi lại nhớ đến lời của mọi người nói. Vậy có lẽ đây là chồng của Yuko. Bà chưa từng thấy anh nhưng lại gặp Yuko nhiều lần nên mới không nhìn ra. Hóá ra, đứa bé này lại tìm được một người chồng thương yêu mình hết lòng như vậy....

Người phụ nữ đưa ánh mắt có phần ân hận nhìn Shin, hai bàn tay day vào nhau rồi cất tiếng:

"Là lỗi của tôi thưa tổng giám đốc. Tôi có gặp mặt thiếu phu nhân vài lần, cô ấy giúp đỡ tôi rất nhiều nên khi nãy gặp chuyện, cô ấy cũng không ngại xả thân cứu tôi. Thật xin lỗi, nếu thiếu phu nhân có mệnh hệ gì tôi cũng chẳng sống nổi."

Shin nghe bà ấy nói, anh đưa đôi mắt lạnh như băng dò xét từ trên xuống dưới người phụ nữ. Điều khiến anh bận tâm chính là cặp mắt mang màu tím kia....Tại sao lại tương đồng với Yuko như vậy? Có một số người có đôi mắt tím, anh cũng gặp qua không ít cả trên báo mạng lẫn ngoài đời, bằng chứng chính là mợ hai của anh cũng mang đôi mắt tím. Nhưng tất cả đều không giống với Yuko, thế mà người phụ nữ này lại có màu mắt tương đồng với

Yuko...Chuyện này là thế nào ?

Shin chìm trong những nghi hoặc của mình, anh lại nhớ đến có lần Yuko nói rằng cô thấy một người phụ nữ có đôi mắt giống mình. Thế nhưng anh không để tâm lắm, vì lòng anh chỉ có riêng cô mới có đôi mắt tím đẹp đến thuần khiết nhất, không ai có thể thay thế. Chẳng lẽ người phụ nữ mà Yuko nhắc chính là người đang đứng trước mặt anh...

Mọi sự nghi hoặc vây lấy Shin nhưng anh không có tâm trạng để xử lí bây giờ. Điều anh cần chính là thông báo từ bác sĩ về tình trạng của Yuko.

Shin không nói gì với bà ấy, anh chỉ quan tâm đến phòng cấp cứu.

Thời gian trôi qua một lúc nữa, bác sĩ cùng y tá từ phòng cấp cứu đi ra. Shin ngay tức khắc đi đến gấp gáp hỏi về Yuko:

"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi ?"

Vị bác sĩ trung niên đẩy gọng kính nhìn chàng trai anh tuấn nhưng lại tràn đầy vẻ lo lắng trên mặt. Ông không nhanh không chậm trả lời:

"Bệnh nhân đã ổn, cũng may vết thương không quá nặng. Chúng tôi đã kiểm tra và sơ cứu, may lại rồi. Về sau nên cẩn thận đừng giận nhau rồi choảng nhau như thế, vợ chồng trẻ, đời còn dài nên nhường nhịn nhau nhé."

Trợ lí Vương ở bên cạnh nghe bác sĩ nói thế liền lên tiếng phản bác:

"Bác sĩ, tổng giám đốc của tôi thiếu điều chỉ muốn dâng toàn bộ tính mạng cho vợ ngài ấy. Cái chuyện sứt đầu mẻ trán kia không có đâu, cô ấy giúp người nên bị thương. Tổng giám đốc của tôi cũng vừa được báo tin thì chạy đến đây ngay."

Bác sĩ cười cười vỗ vỗ vai Shin sau đó rời đi, trước đó ông cũng nói mọi người đến phòng hồi sức chờ Yuko được chuyển xuống.

Shin lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Anh lần nữa đánh mắt tới người phụ nữ kia. Giọng không nóng không lạnh vang lên:



"Về sau bà nên cẩn thận, đừng tiếp xúc nhiều với vợ tôi. Bản chất cô ấy rất thương người, phần thiệt luôn lấy thân mình ra nhận giúp người khác. Có lẽ cô ấy quý bà nhưng bà nên cân nhắc tránh xa ra để không dẫn đến sự việc như hôm nay nữa."

Người phụ nữ cúi mặt, bà cũng thở phào một hơi vì Yuko đã an toàn. Bà cất tiếng như thỉnh cầu:

"Tôi đã hiểu thưa tổng giám đốc. Tôi có thể thăm cô ấy không, tôi muốn gửi lời cảm ơn cũng như xin lỗi vì làm liên luy cô ấy."

Trước yêu cầu này, Shin im lặng ngẫm nghĩ một chút sau đó mới gật đầu rồi cất bước đi trước.

*Phòng hồi sức

Yuko từ cơn mê tỉnh lại, đôi mắt từ từ mở ra. Hàng mi khẽ chớp, cô thấy mọi người đang đứng hai bên giường bệnh.

Cánh môi hồng nhẹ mấp máy gọi:

"Shin"

"Anh đây, em làm anh sợ muốn chết bé ơi !"

Shin nhỏ giọng đáp lời cô, anh cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng và thủ thỉ.

Yuko mỉm cười, cô đảo mắt đến người phụ nữ lao công rồi lại nói:

"Dì không sao, thật là tốt."

Người phụ nữ ấy ngượng ngùng, bà không màng đến mọi người mà cầm lấy tay cô. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

"Xin lỗi, cô cứ gặp tôi là lại xảy ra chuyện. Cảm ơn cô đã giúp tôi."

Yuko lắc đầu, cô đáp:

"Không có gì ạ, con ổn !"

Shin có chút không hài lòng, anh lạnh nhạt nhìn người phụ nữ kia khiến bà ấy hơi hoảng mà buông tay Yuko ra.

Hành động này làm Yuko bất mãn, cô nũng nịu trừng mắt nói với anh:

"Đừng có làm ra cái bộ dáng doạ người thế. Em tự giúp dì ấy, anh không được làm khó người ta."

Thấy vợ ganh Shin liền biết thân phận mà trở lại bộ dáng không lạnh không nhạt. Anh dỗ cô:

"Được rồi, theo ý em !"

Nói rồi Shin phân phó cho trợ lí Vương đưa bảo vệ và người phụ nữ lao công về. Mọi người thấy Yuko ổn cũng yên tâm phần nào. Còn bản thân anh sẽ ở lại với Yuko chờ bác sĩ kiểm tra và kê thuốc rồi đưa cô về. Xem như hôm nay anh ở nhà, chuyện công ty giao cho trợ lí Vương xử lí, anh bận chăm vợ nhỏ.

Yuko luyến tiếc vì không thể nói chuyện nhiều hơn với người phụ nữ kia. Cô chỉ đành chờ khi nào đi làm lại sẽ cùng bà ấy trò chuyện nhiều hơn. Chẳng biết sao cô lại có cảm giác rất quý bà ấy, cứ như vô cùng thân thuộc với mình vậy.

Shin nói với Yuko chờ anh vì có thông báo từ bác sĩ để lấy thuốc. Lúc ra khỏi phòng bệnh, anh gọi cho trợ lí Vương:

"Thế nào rồi ?"



"Lúc lái xe đưa họ về, tôi có hỏi qua bà ấy. Có vẻ một vài chuyện bà ấy không thể tiết lộ nên lảng tránh. Có lẽ tôi giống ngài, đôi mắt của bà ấy phải nói tương đồng với thiếu phu nhân. Màu mắt tím cực kì đặc biệt. Ngoài thiếu phu nhân, tôi đã gặp vài người cũng có màu mắt tím nhưng với bà ấy, tôi cảm thấy giống nhất."

Nghe trợ lí Vương nói vậy, Shin có chút suy tư. Anh im lặng một lúc mới nói tiếp:

"Được rồi, anh giúp tôi giải quyết chuyện công ty, khách hàng sáng nay xem xét một chút và thương lượng, nếu không cứ bỏ qua đi. Yuko vừa có chuyện, tôi phải chăm sóc cô ấy. Đứa nhỏ này, tấm lòng lương thiện, không phân thật giả, có chuyện bất bình chẳng màng bản thân cứu người. Thật là khiến lòng tôi không yên !"

Trợ lí Vương ở bên kia cười to một tiếng rồi đáp:

"Cứ để mọi việc cho tôi, ngài lo cho thiếu phu nhân đi."

Cuộc gọi kết thúc, Shin lại gọi cho một người...

"Gì đó "trời cao" của ông ngoại ?"

Hoá ra là Shin gọi cho ông Ryu.

Anh lễ phép chào ông một tiếng và thưa chuyện:

"Chiều nay con ghé thăm ông ngoại với hỏi một số chuyện nhé. Ông ngoại không rảnh cũng phải rảnh cho con, con cần xác thực."

Lời nói như lệnh trời đưa xuống làm cho ông Ryu bên kia "hừ" một tiếng. Ông vờ gằn giọng đáp:

"Lên đầu ông già này mà ngồi này. Chiều nay tôi rảnh, đưa cháu gái ngoan của tôi tới luôn, nhớ chưa cái thằng quý tử kia ?"

Shin bật cười, anh thích nhất là trêu ghẹo ông ngoại. Đều nói người lớn tuổi luôn muốn có con cháu quây quần, càng lớn tiếng chứng minh họ càng khoẻ mạnh. Bấy lâu nay bận rộn, anh với Yuko không có thời gian ghé thăm ông ngoại và quản gia Akira, đôi lúc gọi điện thoại hỏi thăm rồi trêu chọc ông để ông mắng. Anh biết, ông vẫn còn khoe lắm. Sẵn tiện hôm nay xảy ra việc của Yuko cùng với người phụ nữ bí ẩn kia, anh đến thăm và hỏi ông ngoại luôn. Ông ngoại biết tất cả chuyện năm đó....

Shin vui vẻ nói với ông Ryu:

"Dạ, quý tử đã nhớ rồi, chiều con đưa Yuko sang ăn cơm với ông ngoại và quản gia Akira luôn. Nhớ cho người chuẩn bị sushi và cupcake cho bé cưng nhà con nha."

"Cháu gái bảo bối ghé thăm, ông già này tự biết chuẩn bị những gì con bé thích. Cậu lo mà đưa con bé đến, không có con bé, cậu đi về, ông già này không tiếp."

"Cháu ngoại ra rìa rồi. Chán ông ngoại lắm cơ !"

Không chờ ông Ryu đáp, Shin nhanh chóng tắt máy rồi đi lấy thuốc cho Yuko.

Ở nhà chính Yamamoto, ông Ryu sau cuộc nói chuyện với Shin liền mắng thầm vài tiếng.

"Oắt con, ông già này bị nó quay mòng mòng."

Quản gia Akira ở cạnh rót cho ông Ryu một tách trà và nói:

"Để tôi cho người chuẩn bị đồ ăn, lâu lắm rồi cậu Shin mới đưa tiểu thư Yuko về nhà. Dạo này tôi nghe nói họ bận lắm."

Ông Ryu nhàn nhã nâng tách trà lên uống. Ông trả lời:

"Ừ, Yuko thích cupcake, nói đầu bếp chuẩn bị phần cho con bé mang về. Shin đột nhiên gọi cho tôi, còn bảo tôi phải ở nhà tiếp nó. Xem ra có chuyện gì đó quan trọng lắm."