Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 133: Ngoại Truyện 9: Kể Lại Chuyện Xưa




Shin đang nói chuyện với một người phụ nữ ở quán cà phê...

Hai bức ảnh được đưa đến trước mặt người phụ nữ kèm theo là lời nói lạnh nhạt:

"Bà nhìn xem có quen hay không ?"

Đôi tay đầy những vết hằn của thời gian run run cầm lấy hai bức ảnh lên nhìn. Thoáng chốc đôi mắt tím có sự biến đổi kinh ngạc. Giọng bà ấy ngập ngừng đầy lo sợ:

"Ngài làm sao có được những bức ảnh này ?"

"Tôi muốn là có thôi !"

Shin âm trầm nói ra một câu.

Người phụ nữ thoáng chớp mắt, đáy lòng bà ta nặng trĩu dè dặt hỏi:

"Ngài muốn biết chuyện gì ?"

Như thể cá đã mắc câu, khoé môi Shin cong lên một đường lạnh lẽo. Không chần chừ, anh vào thẳng vấn đề:

"Chắc hẳn bà đã nhận ra Yuko rồi. Tôi chỉ muốn biết mọi chuyện năm đó. Hi vọng bà sẽ chân thật nói hết."

Tiếng thở dài đầy sầu não của người phụ nữ khẽ phát ra. Hai bàn tay đan vào nhau, lời nói có phần yếu ớt:

"Tên tôi là Sayuri, tôi lớn lên trong một gia đình không mấy hạnh phúc, có thể gọi là sống trong môi trường ngập tệ nạn. Mẹ của tôi cấu kết với tú bà lừa những cô gái làm gái làng chơi, bà ta cũng cờ bạc. Ba tôi là người đàn ông rượu chè bê bết, ông ta ăn cướp, đỏ đen, giết người thuê. Khi tôi nhận thức, tôi cũng dần bị lối sống đó ảnh hưởng. Thật ra, tôi đã cố gắng cho bản thân một chút hi vọng trốn thoát, thế nhưng trời cao lại không tán thành.

Có lẽ, kiếp trước tôi sống quá độc ác cho nên kiếp này mới sa đoạ thế. Khi tôi còn nhỏ, tôi được ba mẹ chỉ dạy cướp giật, lừa gạt người ta. Nếu có tiền nhiều sẽ đưa cho họ và được cho một ít. Có những người tốt cố gắng nói với tôi đừng làm những chuyện như thế vì đó là xấu xa. Thế nhưng, cuộc sống quá nghèo, nơi tôi sống và lớn lên lại đầy rẫy những cạm bẫy, tôi cố thoát cũng chẳng thoát được."



Nói đoạn, bà Sayuri lại ngưng, đôi mắt vô định hướng về xa xăm nơi bầu trời quang đãng. Sự cô đơn và tủi nhục bao trùm lấy bà khi nhớ đến những chuyện xưa cũ. Phải mất hơn một, hai phút bà ấy mới bình tĩnh tiếp tục kế lại:

"Đỉnh điểm khiến tôi trở thành người đàn bà sa đoạ, lăng loàn chính là bị mẹ ruột coi như món hàng bán cho tú bà. Ba mẹ tôi nợ nần chồng chất, nhất là ở sòng bạc và các quán làng chơi. Vì vậy, năm tôi 15 tuổi, họ đã bàn bạc và để mẹ đưa tôi đến chỗ tú bà. Điều tôi biết lúc đó chính là trả nợ, tôi cũng biết cuộc đời này của mình vứt đi rồi. Ở chỗ tú bà, chỉ cần là con gái từ 15 tuổi đều bị bắt tiếp khách lấy tiền cho bà ta, vừa trả nợ nữa. Nếu làm tốt, gặp được khách thượng hạng thì có nhiều tiền và dư dả một chút, còn không sẽ mãi mãi ở lại đó làm không công để trả nợ. Một đứa trẻ 15 tuổi thì biết cái gì về quan hệ thể xác chứ, tôi cứ như con rối mặc họ dày vò. Nơi đó là hoạt động bí mật, có người làm ăn lớn bảo kê nên tú bà cứ tung hoành. Tôi hận nhưng cũng đã quá chán với cuộc sống phải bị dày vò thể xác. Cho nên tôi chọn đánh đổi tất cả để có thể có nhiều tiền nhất.

Shin trầm ngâm nâng tách cà phê đưa lên môi uống một ngụm. Phong thái nhàn nhã nhưng rất chăm chú nghe lời kể từ bà Sayuri.

"Tôi bắt đầu tha hoá, bản thân lớn lên trổ mã có xinh đẹp hơn nhiều nên được rất nhiều ông lớn làng chơi chú ý.

Một ngày tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến 18 tuổi tôi đã trả đủ nợ cho tú bà. Nhưng vì bà ta làm khó tôi, tôi đã tự mình khử bà ta và chiếm lấy vị trí đứng đầu quán bar đó. Tôi cho bà ta uống thuốc lắc đến sốc thuốc mà chết đi. Lúc đó tôi cũng sợ hãi nhưng nghĩ đến những gì bản thân đã chịu thì tôi cảm thấy bà ta xứng đáng. Kể từ đó tôi đã trở thành ác quỷ..."

Đôi mắt tím hướng đến Shin, cánh môi nhợt nhạt nở nụ cười yếu ớt:

"Bây giờ đến đoạn ngài muốn biết nhất đây."

"Lúc làm tú bà, tôi được lòng một gã đàn ông có tiếng trong giang hồ. Chúng tôi qua lại với nhau và rồi tôi mang thai. Điều tôi không ngờ, gã lại cắm sừng tôi. Lúc báo tin, gã còn nghi ngờ tôi bắt gã đổ vỏ, tuyệt tình vứt bỏ tôi dù tôi vì gã bỏ ra tiền của có được giúp gã lấp liếm chuyện xấu. Gã là một tên tồi, có tiếng nhưng rất biết tính toán với phụ nữ, tôi lại bị gã mê muội mà dâng hết cho.. Thời điểm đó quán bar bị truy lùng do có cảnh sát chìm, vì vậy tôi mang theo cái thai trốn đi. Bản thân không có gì, bỗng dưng mất hết, tôi quay về nhà thì bị chính ba mẹ ruột hắt hủi. Tôi dùng cuộc đời giúp họ trả nợ thế nhưng họ lại ruồng bỏ khi tôi khó khăn. Khi đó lòng tôi hận tất cả, kể cả đứa bé trong bụng. Tôi đã thiêu sống ba mẹ ruột để thỏả cơn giận dữ..."

Shin có phần cả kinh vì những điều vừa nghe thấy... Anh có thể tưởng tượng được mọi thống hận của bà Sayuri khi đó...Đều nói thù hận che lắp tất cả, con người đến bị bức đến đường cùng sẽ làm ra rất nhiều việc trái lương tâm...

Nét mặt khổ sở nhìn hai bức ảnh, bà Sayuri cứ thế nhẹ nhàng mà kể:

"Sau đó tôi bỏ trốn vì bị truy bắt, cái thai chưa lớn thì tôi đi ăn cướp của người ta để lấy tiền, dùng mọi thủ đoạn để có được tiền. Ngày ngày ngủ bờ ngủ bụi ở gầm cầu hoặc sạp chợ. Vậy mà cũng giữ được cái thai đến lúc sinh.

Tôi nghĩ bản thân quá mệt mỏi, không nuôi được còn bận thêm con, có con sẽ vướng víu nên lúc sinh tôi chẳng quan tâm đến nó. Rồi có người đề nghị bán, tôi không chần chừ bán đi vì tôi cần tiền để chạy trốn cảnh sát và chủ nợ. Khi đó, tôi cũng chỉ nhớ được mặt đôi vợ chồng còn đứa con tôi không quan tâm. Đưa con cho họ rồi tôi đi mất luôn. Về sau tôi lại sa vào buôn chất cấm, thậm chí tiếp tay với lũ buôn người bán thận và làm vô số việc xấu xa.

Mãi cho đến lúc không còn giá trị gì, đám người đó cũng vứt tôi đi."



"Tôi vẫn còn những món nợ chưa trả nhưng lại phát hiện có nhiều bệnh trong người. Tôi rất mệt và nhìn lại mọi thứ, tôi thấy tôi xứng đáng bị hành hạ bởi những căn bệnh. Tôi đã sống một cuộc đời vô nghĩa và tội lỗi, tôi phải trả giá. Hai gã đàn ông gây sự trước cổng công ty là một trong những đám người mà tôi từng cấu kết để vận chuyển ma túý. Bọn họ tìm được tôi, muốn tôi cùng tham gia vào một phi vụ rồi cùng chia hoa hồng. Nhưng tôi biết chúng nó không ngu tới nỗi chia cho tôi, nó dùng tôi làm bia đỡ đạn. Những chuyện này tôi đã quen, lúc trước may mắn thoát được. Bây giờ tôi chỉ muốn lặng lẽ sống qua mỗi ngày, bệnh tật mặc kệ, sống ngày nào, tôi đều mong rằng những người bị tôi làm hại sẽ có cuộc đời tốt hơn ở một nơi khác. Tội lỗi tôi đã gây ra, tôi sẽ trả từ bây giờ cho đến khi địa ngục bắt tôi đi."

Lời kể chấm dứt, bà Sayuri lại nói với Shin:

"Tôi biết ngài thương yêu Yuko, thấy con bé hạnh phúc tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi biết, ngài sẽ không cho phép tôi tiếp xúc với con bé, tôi sẽ thực hiện. Tôi là kẻ xấu xa, tôi không muốn đứa nhỏ đó bị những điều không hay của tôi vấy bẩn. Nếu ngài không yên tâm, tôi sẽ nghỉ làm để tránh gặp phải Yuko."

Shin lấy bức ảnh chụp gia đình cậu mợ đưa cho bà Sayuri xem. Anh chỉ vào đó, âm trầm cất tiếng:

"Bà bán con đi và không quan tâm đến. Bà có biết, Yuko từ nhỏ đã chịu thiệt thòi rất nhiều hay không? Dù mang tiếng là nhị tiểu thư nhưng mấy ai biết được sự hiện diện của cô ấy chứ. Đôi vợ chồng này, vì lợi riêng và vì con gái ruột của họ mà hành xử với Yuko không mấy tốt đẹp. Cũng may, ông ngoại của tôi năm đó cho người theo dõi nên biết được tất cả về thân phận của Yuko. Ông thương cô ấy như cháu ruột, cho người quản gia kề cận mình chăm sóc cô ấy để tránh xa những tai hại do chính đôi vợ chồng mà bà bán cô ấy cho họ. Cũng cảm ơn bà, tôi đã gặp

Yuko và muốn yêu thương, che chở cô ấy từ nhỏ. Nếu như không có ai hiểu được cô ấy, ba mẹ lại bỏ rơi cô ấy tự lập, họ chỉ lo cho đứa con gái ruột của mình. Bà nghĩ xem, Yuko liệu có còn rạng rỡ như bà đã thấy hay không ?

Sống với cậu mợ tôi, cô ấy như chú chim bị nhốt lồng. Họ có những âm mưu xấu xa và dơ bẩn muốn để Yuko gánh lấy giúp. May là có tôi, có ông ngoại tôi cùng mọi người bảo vệ, nếu không bà cũng chẳng thể gặp được cô ấy. Yuko đã từng rất tuyệt vọng khi biết bản thân không phải là huyết thống của gia tộc Yamamoto."

Trong kí ức trước kia, mỗi khi nhớ lại, trái tim Shin đau âm ỉ. Thời điểm đó, Yuko cứ như xác không hồn, tự ôm lấy chính mình trong những sự thật tàn nhẫn. Anh ở cạnh nhưng vẫn để cô chịu tổn thương đến độ suýt mất mạng.

Khi đó mọi chuyện chưa rõ ràng, anh không thể đường đường chính bảo vệ tiểu hoàng hôn được. Thật sự rất lâu, anh mới có thể đưa Yuko thoát khỏi những sợ hãi, tuyệt vọng ấy. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, anh nhất định không để cô chịu thêm bất cứ đau khổ nào.

Những thông tin từ Shin khiến cho bà Sayuri kinh ngạc, cặp mắt thoáng chốc ửng đỏ. Bà ấy nghẹn ngào:

"Là tôi không tốt, tuổi trẻ ngông cuồng, sa đoạ nên đẩy con bé vào hoàn cảnh tàn nhẫn. Thật sự cảm ơn ngài đã yêu thương và bảo vệ cho Yuko. Không cần ngài nói, tôi tự khắc không đến gần con bé. Đề Yuko biết mình có người mẹ ruột tồi tệ như tôi quả là không hay. Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ nghỉ việc. Con bé Yuko này rất lương thiện chứng tỏ được nuôi dạy rất tốt, phải nói là khiến cho người ta thấy ấm áp lắm, tôi không thể vấy bẩn nó được. Hi vọng ngài sẽ luôn yêu thương con bé nhé, người mẹ tồi này chỉ có thể âm thầm chúc phúc."

Shin lấy những bức ảnh cho vào trong túi giấy. Anh không lạnh không nhạt mà nói:

"Tôi sẽ cho người đưa bà đến một nơi khác làm việc. Tha lỗi cho tôi, Yuko đã quá bất hạnh, tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kì tổn thương nào nữa. Hoàn cảnh của bà vẫn còn phức tạp lắm, tôi muốn bảo vệ Yuko tránh khỏi những tạp nham kia. Bà cũng giữ mạng cẩn thận, làm điều sai trái đến giờ vẫn còn sống thì ông trời vẫn dung túng bà rồi. Đừng để bị đám người xấu kia lợi dụng nữa. Bà là mẹ của Yuko thì là mẹ vợ của tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp bà an toàn. Bà nghĩ cho kĩ còn tên tội phạm nào vẫn nhởn nhơ thì báo cho tôi, tôi sẽ trình lên cảnh sát tóm trọn hết. Đây cũng là lúc bà thể hiện sự hoàn lương tốt nhất. Tôi biết, những đường dây thi hành trái pháp luật rất phức tạp nhưng tôi cần sự an toàn cho vợ tôi, kể cả cho bà. Vì vậy, có bao nhiêu hãy nhớ và báo lại cho tôi. Cảm ơn đã sinh ra cô ấy, đã để định mệnh khiến bà bán cô ấy cho cậu mợ tôi, tôi mới có thể gặp, bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho cô ấy."

Bà Sayuri nhắm mắt gật đầu. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, chấp nhận thuận theo dàn xếp của Shin. Đáy lòng dâng lên sóng cuộn, dù bà muốn ôm Yuko mà nói mọi chuyện, nhưng bản thân bà đầy tội lỗi, cô con gái nhỏ thuần khiết như vậy bà không nên vấy bẩn. Bà sẽ lặng lẽ cầu mong cho đứa con gái bé bỏng này an yên và hạnh phúc.