Hoàn Xuân

Chương 29




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tề Sâm nhận được điện thoại khi đang đua xe trên quốc lộ Bàn Sơn.

Lòng hắn không vui, mặt mày cũng lạnh lùng khó chịu. Màn hình hiển thị một đàn em hay ton hót đang gọi tới. Hắn không nghe máy, đối phương lại gọi đến mấy lần. Cuối cùng, Tề Sâm bực bội dừng xe, nghe máy.

“Alo.”

“Anh Sâm, hôm nay Lâm Tuế Xuân đánh nhau với bọn Khố Tử. Em không muốn làm phiền anh đâu nhưng việc này vô duyên vô cớ quá, tự nhiên Lâm Tuế Xuân ra tay với bọn nó. Nghe nói mấy thằng trong bọn bị gãy cả xương sườn. Lần này Lâm Tuế Xuân hơi quá đáng!”

Tề Sâm xoa mũi, cực kỳ bực bội, nghe một đống bô lô ba la truyền đến từ đầu bên kia thì lạnh nhạt cắt lời: “Lâm Tuế Xuân có bị thương không?”

“Việc này… hình như có một chút. Đánh nhau bị thương cũng là chuyện bình thường mà. Hơn nữa, anh Sâm, bọn em vẫn luôn nghe theo lời dặn của anh, nhẹ tay với Lâm Tuế Xuân, không dám dùng nhiều sức lực.”

“Được rồi, mai tao sẽ xử lý.”

Dứt lời, Tề Sâm cúp máy, ném di động sang ghế phó lái. Hắn nắm chặt vô lăng, chỉ cảm thấy phiền não trong lòng càng chồng chất.

Nhất là khi nhớ lại cảnh tượng Lâm Tuế Xuân bị thương lúc trước, người nọ mặt mày tái nhợt song vẫn cắn răng không rên một tiếng nào.

Hắn rời mắt khỏi màn hình điện thoại, im lặng lái xe một lát thì đổi hướng vòng xuống núi.

Lúc này, Giang Ý đang giúp Lâm Tuế Xuân đỡ Chu Ngang xuống phòng y tế. Trường tổ chức sự kiện, để phòng trường hợp có người gặp sự cố ngoài ý muốn nên phòng y tế vẫn không đóng cửa.

Chu Ngang đã ngủ. Bác sĩ vẫn đứng bên giường bôi thuốc, băng bó vết thương trên đầu và chân cho cậu ta.

Giang Ý chăm chú nhìn Lâm Tuế Xuân. Khóe miệng đối phương có vết rách nhỏ, xung quanh xanh tím một vòng. Hắn đi lấy thuốc, bảo Lâm Tuế Xuân ngồi xuống rồi nhẹ nhàng chấm lên khóe miệng cậu.

“Ngoài miệng ra, cậu còn đau chỗ nào không?” Giang Ý hỏi.

“Không.”

Bôi thuốc xong, Giang Ý rót cho cậu một cốc nước ấm, nói: “Cậu nói tôi nghe, đang yên đang lành tại sao lại đánh nhau? Báo với thầy cô không phải sẽ tốt hơn à? Hơn nữa, cậu nói với tôi, tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết ổn thỏa cơ mà.”

Ngừng một lát, hắn đảo mắt về phía Chu Ngang, thản nhiên quan sát trong giây lát rồi mới quay lại, nở nụ cười, ra vẻ tò mò: “Cậu ta là ai? Sao tôi chưa từng thấy cạnh cậu có anh bạn này?”

Lâm Tuế Xuân cầm cốc uống một ngụm nước, đáp: “Bạn cùng bàn với tôi hồi Tiểu học, ngồi cạnh tôi suốt năm năm. Cậu ta thay đổi hơi nhiều, tôi không nhận ra.”

“À.”

Giang Ý gật đầu, lại nhìn Chu Ngang, bừng tỉnh: “Tôi cứ bảo sao nhìn cậu ta quen mắt thế, cậu ta cũng ở trong Hội học sinh đúng không?” Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Tuế Xuân, giải thích: “Trước kia tôi đã tiếp xúc với cậu ta vài lần.”

Lâm Tuế Xuân rũ mắt “ừ” một tiếng.

Giang Ý liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói: “Cậu không đi xem dạ hội à? Dù sao cũng là lần cuối cùng của cấp 3 mà.”

“Không.” Lâm Tuế Xuân đáp: “Tôi không thích.”

Giang Ý nhìn thẳng vào mắt cậu, cười nói: “Vừa rồi gọi điện cho cậu mãi mà không được, tôi lo quá, cứ sợ cậu đã xảy ra chuyện gì.”

Lâm Tuế Xuân cũng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhíu nhíu mày. Sờ túi áo đồng phục một lượt nhưng không thấy điện thoại đâu, cậu đứng dậy, nói: “Hình như tôi để quên điện thoại ở khu giảng đường rồi.”

Thấy Lâm Tuế Xuân nhìn Chu Ngang bằng ánh mắt không yên lòng, Giang Ý cười, vỗ vai cậu: “Không có việc gì thì cậu đi tìm điện thoại đi. Lát nữa tôi sẽ tìm người hỏi xem nhà cậu ta ở chỗ nào rồi đưa cậu ta về luôn. Hơn nữa, tôi cũng sẽ báo với thầy cô về việc cậu ta bị bạo lực trong trường, cậu không cần lo lắng.”

Lâm Tuế Xuân nhìn hắn, nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ, cậu đi đi.”

Lâm Tuế Xuân gật đầu, đi ra ngoài.

Giang Ý ngồi trên ghế nhìn Chu Ngang, sắc mặt dần tối lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

Ngoài sân trường, một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên. Chúc An vừa xuống sân khấu, đám chị em thân thiết của cô đã nhanh chóng nhào lên: “Mày múa đẹp quá, chắc chắn đã làm cả trường sáng mắt, bét ra cũng phải được hạng hai đấy.”

Chúc An xấu hổ mỉm cười. Đám chị em thân thiết lôi kéo tay cô: “Đi, chúng ta đi tìm nam thần của mày, lớp 12-5 đúng không?”

Chúc An đỏ mặt, né tránh động tác lôi kéo của đối phương: “Mày đừng đi, tao đi một mình là được.”

Dứt lời, cô lập tức chạy ra ngoài.

Sau khi hỏi đường vài đàn chị, cuối cùng Chúc An cũng tìm thấy chỗ ngồi của lớp người kia. Cô thấp thỏm bước vào, kết quả lại không gặp được.

Chúc An hỏi đàn chị bên cạnh. Đối phương cười sâu xa, trêu chọc: “Đến tỏ tình à?”

Cả mặt lẫn tai Chúc An đều đỏ bừng, đàn chị không đùa cô nữa, nói thẳng: “Tuế Xuân không đến đây, hình như vẫn ở phòng học hoặc đã về ký túc xá. Cậu ta lúc nào cũng né tránh các hoạt động tập thể mà.”

“Cảm ơn chị.” Chúc An chân thành nói lời cảm ơn, đàn chị vung tay lên, đáp: “Có gì đâu.”

Chúc An chạy khỏi hội trường, do dự trong chốc lát, vẫn quyết định đến khu giảng đường để thử vận may.

Lâm Tuế Xuân tìm kiếm một vòng, cuối cùng phát hiện di động của mình bị rơi ở chỗ đánh nhau. Cậu nhặt nó lên, phủi phủi, nhét vào trong túi rồi đi xuống dưới lầu. Lúc vừa ra khỏi khu giảng đường, cậu gặp Chúc An đang chạy tới.

Thấy Lâm Tuế Xuân, người kia dừng bước, quay lưng về phía cậu để ổn định nhịp thở của mình.

Lâm Tuế Xuân cảm thấy hơi buồn cười, lại phát hiện Chúc An mặc Hán phục, bèn hỏi: “Cậu đi múa à?”

“Ừ.” Chúc An xoay người, hai má ửng hồng trông càng xinh đẹp. Cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Lớp bọn tôi biểu diễn tiết mục múa cổ điển, vì vừa múa xong nên tôi mới thở gấp thôi.”

“Tiếc quá, tôi bỏ lỡ mất rồi.” Lâm Tuế Xuân nói.

Chúc An đột ngột ngẩng đầu. Hai người nhìn vào mắt nhau. Trong khoảnh khắc ấy, Chúc An cảm thấy như có một dòng điện đang chạy xuyên qua cơ thể mình. Cô bối rối lia mắt sang chỗ khác, bắt gặp bầu trời lấp lánh ánh sao.

Bốn bề lặng yên không tiếng động.

Chúc An muốn nói gì đó để cảm giác xấu hổ vơi đi, nhưng lòng nghĩ “sao hôm nay đẹp quá” mà mở miệng lại là “trăng hôm nay đẹp ghê.”

Vừa dứt lời, Chúc An liền cảm thấy luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, xấu hổ đến cực điểm.

“Tôi, tôi không có ý này, không, tôi…” Mặt Chúc An đỏ rực, cô bối rối định giải thích qua loa, nhưng ngẫm lại, chẳng phải cô tới đây vì mục đích này hay sao?

Cuối cùng, Chúc An đã lấy lại được bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Lâm Tuế Xuân, nói: “Được rồi, đúng là em có ý này.”

“Thực ra em đã thích anh từ rất lâu rồi. Có lẽ anh sẽ không nhớ rõ những lần tiếp xúc giữa chúng ta đâu. Em thấy anh lần đầu vào năm lớp 10, khi đó em chưa quen với hoàn cảnh mới, trầm tính ngây ngô, chẳng biết phải ngồi chuyến xe nào để đến trường. Lúc ấy anh đứng cạnh em, hỏi em muốn đi đâu, còn để em ngồi cạnh anh, theo anh về trường học.”

Nói đến đây, mắt Chúc An đã bắt đầu long lanh ánh nước. Cô cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào, nhìn Lâm Tuế Xuân, chậm rãi nói: “Em biết không nên nói những chuyện này vào lúc anh chuẩn bị thi Đại học, nhưng em sợ nếu mình im lặng thì cả đời sẽ chẳng có cơ hội nói ra. Đàn anh, không sao cả, anh từ chối em cũng được, em sẽ không trách gì anh, em sẽ kiên cường.”

Lâm Tuế Xuân nhìn Chúc An, giật môi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Không sao không sao.”

Rốt cuộc lệ nóng cũng trào ra từ đôi mắt xinh đẹp của Chúc An. Cô giơ tay gạt lệ, nhìn Lâm Tuế Xuân, nghẹn ngào hỏi: “Em có thể ôm anh một cái không? Chỉ một lúc thôi, sau này em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, cũng sẽ không dây dưa không dứt với anh.”

Lâm Tuế Xuân do dự trong giây lát, đáp: “Được.”

Tề Sâm tới khu giảng đường để tìm người. Lúc đến lầu hai, hắn bỗng nghe thấy tiếng người khóc lóc thì thầm bên dưới. Tùy tiện liếc mắt qua, hắn thấy hai người đang ôm nhau, vì tưởng là đôi tình nhân thân mật nên cũng không để ý lắm. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị quay đi, một trong hai người bỗng lộ mặt.

Nam sinh có mái tóc ngắn màu đen, đường nét thanh tú, biểu cảm nhạt nhòa. Cậu đang ôm một nữ sinh mềm mại và thanh mảnh. Điều đáng nói ở đây là vẻ mặt cậu không lạnh lùng, chịu đựng như khi ở bên hắn, trái lại còn hết sức điềm đạm, ôn hòa.

Mặt Tề Sâm hoàn toàn đen lại, hắn siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ lên vì tức giận và ấm ức.