Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Lâm Tuế Xuân vỗ vai cô, đối phương lùi lại một bước, ngước lên, khóe mắt ửng hồng.
Cậu nói: “Tôi đưa cậu về ký túc xá nhé?”
Chúc An lắc đầu khe khẽ: “Không, em quay lại xem nốt tiệc tối đã.” Cô vẫy tay với Lâm Tuế Xuân, cúi chào cậu, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Nhưng chỉ vừa mới quay đi, nước mắt cô đã vội vã lăn dài.
Thật ra, Chúc An cũng không cảm thấy tiếc nuối, cô đã tưởng tượng kết quả này rất nhiều lần trong đầu, nhưng tới khi mọi chuyện thật sự diễn ra, cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Lâm Tuế Xuân đứng phía sau dõi theo bóng cô xa dần, mãi tới khi không nhìn thấy nữa mới rời đi.
Tề Sâm lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, trong lòng nghẹn uất, nỗi tức giận cuộn trào như muốn bùng nổ.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không làm gì, chỉ chăm chú nhìn Lâm Tuế Xuân dần rời xa khỏi tầm mắt của hắn.
Chu Ngang xin phép ở nhà vài ngày, những kẻ bắt nạt cậu ta đều bị trừng phạt, mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ.
Lúc Lâm Tuế Xuân đi tới hỏi thăm tình hình, Giang Ý tháo cặp mắt kính tròn xuống, đưa nước cho cậu, nói: “Chu Ngang cũng không phạm lỗi gì lớn, nghe nói người yêu của một kẻ trong đám đó tơ tưởng lung tung đến cậu ta, thế nên vì tình nghĩa anh em, bọn chúng mới đánh cậu ta.”
Lâm Tuế Xuân gật đầu, Giang Ý gác tay lên vai cậu, hỏi: “Tuế Tuế à, cậu định thi Đại học nào?”
Lâm Tuế Xuân mấp máy môi, không trả lời.
Giang Ý chọc khuôn mặt cậu: “Sao? Không muốn nói cho tôi biết à, tôi sẽ không nói cho người khác đâu.”
Do dự một hồi, Lâm Tuế Xuân mới nói: “Có lẽ là trường ở thành phố C, cũng có thể ở thành phố khác.”
Giang Ý ngẩn người, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, tuy vậy, ý cười trên mặt hắn đã nhạt bớt: “Vì sao vậy, Đại học S không phải rất tốt sao, hơn nữa thành phố S cũng chẳng thua kém thành phố C.”
Lâm Tuế Xuân lắc đầu, không nói.
Giang Ý nhìn sườn mặt của cậu, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, đôi mắt tối lại.
Đến khi cậu tan học, Thích Cố liền căn giờ chạy tới. Thấy Giang Ý cũng ở đây, hắn không thèm khách sáo, coi như Giang Ý không tồn tại, chỉ hỏi Lâm Tuế Xuân: “Tuế Tuế, cậu muốn ăn gì? Tôi dẫn cậu đi.”
“Gì cũng được.”
Lâm Tuế Xuân bước tới trước mặt Giang Ý, còn chưa kịp nói gì, đối phương đã hiền lành lên tiếng: “Không sao, cậu cứ đi ăn cùng Thích Cố đi, tôi tới canteen với người khác cũng được.”
Thích Cố đang xem di động, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Vậy sau này cậu đừng chờ Tuế Tuế nữa, từ giờ tôi muốn ăn cơm cùng Tuế Tuế.”
Lâm Tuế Xuân liếc hắn, Thích Cố ra vẻ vô tội.
Giang Ý vẫy tay với Lâm Tuế Xuân. Khi đi ngang qua Thích Cố để tới canteen, hắn nghiêng mặt cười khẩy một tiếng, nhỏ đến mức chỉ mình Thích Cố nghe thấy, ánh mắt hiện rõ sự ghét bỏ và khinh thường.
Thích Cố tức đến mức bật cười, hắn nhìn Lâm Tuế Xuân, cố ý nói lớn: “Tuế Tuế, sau này cậu kết bạn với ai thì cẩn thận vào. Cậu quá ngây thơ nên mới bị kẻ ác độc nào đó lừa gạt đấy.”
Lâm Tuế Xuân liếc hắn: “Cậu đang nói mình sao?”
“Hả?” Thích Cố bị cậu hỏi ngược lại, không kịp phản ứng, vừa định giải thích thì Lâm Tuế Xuân đã đi xa ba, bốn mét.
Thích Cố dẫn cậu tới hàng pizza mới mở bên ngoài trường. Khi nhân viên phục vụ mang Coca ướp lạnh và pizza lên, Thích Cố liền ân cần lấy một miếng để vào đĩa của Lâm Tuế Xuân.
Hắn đặt Coca trước mặt Lâm Tuế Xuân, cậu ngước lên nhìn hắn rồi cúi đầu dùng dao nĩa cắt pizza, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Thích Cố chỉ chống cằm nhìn cậu đã cảm thấy ngon miệng, bắt đầu hỏi chuyện: “Đợi thi Đại học xong, tôi sẽ dẫn cậu tới thành phố B chơi. Thành phố B có nhiều thứ để chơi lắm, dù sao đó cũng là nơi hội tụ tinh hoa văn hóa mấy ngàn năm. Hơn nữa phong cảnh ở đó cũng đẹp đến mức khó tả, nhất định sẽ khiến cậu được mở rộng tầm mắt. Nhà tôi cũng có sản nghiệp ở đó, cậu muốn đi đâu chơi cũng được, tôi có thể tìm người sắp xếp.”
Lâm Tuế Xuân cắn pizza, khẽ cau màu.
Thích Cố vẫn tiếp tục hào hứng nói một hồi về kế hoạch du lịch sau khi tốt nghiệp. Cuối cùng, khi nghe Thích Cố hỏi ý kiến mình, Lâm Tuế Xuân mới bỏ dao dĩa xuống, lấy khăn giấy lau miệng.
“Thích Cố.” Lâm Tuế Xuân nhìn thẳng vào hắn: “Không phải chúng ta đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ không liên lạc nữa sao?”
Nụ cười trên mặt Thích Cố cứng đờ, hắn rũ mắt, nói với vẻ đáng thương: “Lẽ nào đến bạn bè cũng không thể làm sao?”
“Cậu nghĩ sao?”
Lâm Tuế Xuân hỏi ngược lại. Thích Cố im lặng một hồi rồi ngước lên, nói: “Tuế Tuế…”
Đột nhiên hắn không tiếp tục nói nữa. Có một nữ sinh xinh đẹp đeo khuyên tai, mặc váy dài màu xanh lá cây xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cả cửa hàng chỉ có mình cô và Thích Cố không mặc đồng phục, xứng đôi đến bất ngờ.
Đám học sinh ngồi bàn bên cạnh cũng chú ý tới chuyện này. Hai nhân vật phong vân ngồi cạnh nhau, mọi người lập tức ngừng động tác, ngó nghiêng chuẩn bị nghe lén.
Thích Cố tức giận: “Sao lại là cô?”
“Sao? Không chào đón tôi à?” Chu Vân cong môi cười, cả người toát lên vẻ dịu dàng.
Cô nhìn sang Lâm Tuế Xuân, cười nói: “Đã lâu không gặp nhỉ, Tuế Tuế.”
Lâm Tuế Xuân gật đầu, sau đó đứng lên, nói: “Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.”
Cậu bước đi vô cùng sảng khoái, Thích Cố chọc chọc pizza trên đĩa, trong lòng buồn bực.
Chu Vân nhìn quanh, hạ giọng hỏi: “Cậu và Tuế Tuế là như thế nào?” Nói xong, cô khẽ cười: “Năm đó cậu cũng thật là, lúc làm bạn trai tôi thì miễn miễn cưỡng cưỡng, tôi còn tưởng do mình không có đủ quyến rũ, không lọt vào mắt xanh của cậu. Nào ngờ sau đó cậu lại thích một người con trai, dứt khoát quẳng tôi đi luôn.”
Thích Cố ném dao dĩa lên bàn, nói: “Tôi cũng no rồi, đi trước.”
Hắn không hề để ý đến phản ứng ý của cô, lập tức rời đi.
Chu Vân cũng không để tâm, lắc đầu cười, gọi một ly nước trái cây.
Thích Cố sợ Lâm Tuế Xuân đói, mua hamburger và cánh gà mang tới phòng học cho cậu. Gần đây Lâm Tuế Xuân không thường xuyên trở về phòng ngủ, cậu tranh thủ hầu hết thời gian để luyện đề.
Thích Cố trộm đứng ngoài cửa ngắm dáng vẻ ngay ngắn, tay cầm bút viết cực kỳ chăm chú của cậu.
Hắn không nhịn được mỉm cười, rón rén đến bên cạnh, đặt đồ ăn lên bàn, nói: “Tuế Tuế, cậu muốn thi vào Đại học, tôi chắc chắn sẽ không cản trở cậu. Những việc kia đợi sau khi thi xong chúng ta bàn lại nhé?”
Lâm Tuế Xuân vẫn cúi đầu làm bài. Thích Cố ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra nghịch, bình thản như chẳng có chuyện gì. Cảnh tượng này duy trì tới khi có người lục tục bước vào trong lớp.
Lúc này Thích Cố mới đứng dậy, hạ giọng nói: “Tuế Tuế, lát nữa cậu ăn mấy cái này đi, đói bụng sẽ không có tinh thần nghe giảng đâu.”
Đợi hai, ba giây không thấy Lâm Tuế Xuân để ý tới mình, Thích Cố mới đi ra ngoài. Nhưng vừa đi được hai bước, cậu đã kéo hắn lại.
Thích Cố dừng bước, còn chưa kịp vui vẻ quay đầu thì đã nghe Lâm Tuế Xuân nói: “Cậu đừng như vậy, chúng ta không có khả năng đâu.”
Giọng điệu của cậu vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Nụ cười của Thích Cố lập tức biến mất, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn không nói gì, bước ra khỏi lớp học.