*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Buổi tối, Thích Cố gọi điện tới, Lâm Tuế Xuân nằm trên giường, không nhận điện thoại. Cậu nghe thấy tiếng chuông đổ liên tục, mãi mới chịu ngừng, lúc này phòng ngủ mới yên tĩnh trở lại. Lâm Tuế Xuân cuộn tròn trong chăn, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thích Cố đến gõ cửa phòng ngủ, Lâm Tuế Xuân mở cửa cho hắn.
Thích Cố giơ túi trong tay lên, nói: “Tôi mang bữa sáng đến cho cậu.”
Lâm Tuế Xuân gãi đầu, không trả lời, nhìn lướt qua hắn rồi xoay người đi rửa mặt.
Thích Cố mấp máy môi, bước vào phòng.
Trên bàn có bánh bao và cháo, Thích Cố cẩn thận quan sát cậu, hỏi: “Cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
“Cái gì?”
Thích Cố chống cằm: “Thì chuyện từ tuần trước ấy, tôi đã tỏ tình với cậu mà, sao cậu không có phản ứng gì thế? Cậu nói xem, sau này chúng ta có thể cùng học Đại học, ở chung thành phố, sau đó có thể ra nước ngoài kết hôn, rất tốt phải không.”
Lâm Tuế Xuân cắn tiểu long bao (*), rũ mắt nói: “Tôi sẽ không suy xét gì cả, tôi không thích con trai.”
(*) Tiểu long bao:
“Có thể thay đổi mà.”
Thích Cố đáp lại một câu theo bản năng, sau đó hắn kịp nhận ra, cúi đầu, dịu dàng nói tiếp: “Không sao, bây giờ cậu không cần lo lắng nhiều làm gì, chờ sau khi thi Đại học xong chúng ta lại bàn tiếp.”
Thích Cố vẫn ngồi tại chỗ, nhìn tiểu long bao và sủi cảo hấp trên bàn nhưng chẳng có tâm trạng ăn. Hắn đứng dậy thu dọn qua, khi đang chuẩn bị ném đồ vào thùng rác, động tác của hắn bất chợt ngừng lại.
Hắn biết rất rõ tính tiết kiệm của Lâm Tuế Xuân, đặc biệt là với bút, trừ khi bị hỏng cậu mới vứt đi. Hơn nữa… Thích Cố nhìn cây bút máy kia, đó là cây bút hắn cùng đi mua với Lâm Tuế Xuân, nó vẫn còn nguyên vẹn không hỏng hóc gì nhưng lại bị vô tình ném vào sọt rác.
Dường như chỉ trong nháy mắt Thích Cố đã hiểu ra, vẻ mặt lạnh dần.
Kết thúc buổi học, Lâm Tuế Xuân ở lại lớp hoàn thành nốt bài tập còn dang dở.
Thấy Thích Cố cứ quấn lấy mình, cậu cũng chẳng có tâm trạng quay về.
Tối nay sẽ diễn ra đêm tiệc ngày 4 tháng 5, mọi người đều tập trung tại hội trường.
Lâm Tuế Xuân không đi cùng mọi người, cậu chầm chậm bước sau cùng, xung quanh chỉ có vài người.
Khi đang đi xuống cầu thang, cậu chợt nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, cùng với đó còn có tiếng người chửi mắng nhục mạ. Lâm Tuế Xuân dừng bước, quay đầu nhìn về phía hành lang.
Dưới ánh đèn sáng rọi trên hàng lang, có mấy kẻ đang đứng cách cậu tầm hai mét, dưới chân bọn họ là một người đang cuộn tròn.
Một kẻ trong số đó chú ý tới cậu, lập tức gọi to: “Ai đấy, có phải anh Lâm không? Em chào anh Lâm!”
Những người khác cũng nhìn về phía cậu, tươi cười chào hỏi.
“Em chào anh Lâm! Bọn em đang xử lý một thằng tay chân không ngoan ngoãn thôi, không có gì đâu ạ.”
“Đúng đúng, chẳng phải buổi tiệc sắp diễn ra rồi sao? Anh Lâm không sợ đến trễ à?”
Lâm Tuế Xuân nhìn người đang nằm rạp trên đất, người đó giơ hai tay che mặt, cậu không thể thấy rõ khuôn mặt cậu ta. Thật ra cậu đã từng chứng kiến chuyện này vài lần ở trường, đều là đám người của Tề Sâm ra tay dọn dẹp một vài kẻ này kia.
Nhưng lần này dường như có điều gì đó mách bảo cậu đừng đi.
Tại nơi tầm mắt cậu không thấy được, có kẻ giơ chân, hung hăng nghiến lên tay của người trên mặt đất, Chu Ngang nhíu mày, môi run rẩy nhưng không thể phát ra tiếng. Mặt cậu ta đầy các mảng xanh tím, trán sưng lên, cả người đầy dấu vết bị dẫm đạp.
Lâm Tuế Xuân ngừng lại vài giây, điện thoại bỗng đổ chuông.
Lần này cậu có cầm theo điện thoại vì Giang Ý bảo mang đi để tiện liên lạc.
Trên màn hình vừa hay cũng hiện lên hai chữ Giang Ý, cậu ấn nhận, điện thoại được kết nối, người ở phía bên kia lên tiếng.
“Tuế Tuế, thầy Hiệu trưởng đã phát biểu xong, sao cậu vẫn chưa tới? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”
“Được, tôi tới ngay đây.”
Lâm Tuế Xuân vừa nói vừa đi về phía cầu thang.
Cậu vừa cất bước, Chu Ngang đột nhiên ra sức giãy dụa, đám người kia không kịp để ý, để cậu ta trốn thoát. Nhưng chỉ chạy được vài bước, cậu ta đã bị một người đá vào lưng, hung hăng ấn xuống đất.
Tiếng va đập mạnh mẽ vang lên giữa hàng lang như tiếng sấm.
Lâm Tuế Xuân quay đầu lại, nghe thấy người kia khàn khàn cất giọng: “Lâm Tuế Xuân, tôi là Chu Ngang! Trước kia là anh em tốt của cậu! Cậu không nhận ra tôi sao?”
Lâm Tuế Xuân dừng bước.
Trên sân khấu, ban giám hiệu lần lượt đi lên phát biểu. Khi buổi biểu diễn nghệ thuật chính thức bắt đầu, hai học sinh mới bước lên đảm nhận nhiệm vụ dẫn chương trình.
Trong đó có một người mặc váy dài trắng, phong thái tao nhã, là Chu Vân.
Cô vừa bước lên sân khấu, bên dưới liền trở nên xôn xao, tiếng vỗ tay cổ vũ rào rào khắp nơi.
Giang Ý ngồi ở vị trí của lớp mình, nghiêm túc nhìn các tiết mục biểu diễn.
Hắn nắm chặt di động, chỉ nghe thấy một loạt tiếng động ồn ào, sau đó đầu bên kia trực tiếp ngắt máy. Không rõ vì sao, lòng hắn bỗng thoáng hoảng hốt, một lát sau mới bình tĩnh lại được.
Hắn cầm di động, gọi lại.
Nhưng lần này không ai nhấc máy.
Ngồi một lúc với tâm trạng bất an, Giang Ý đứng lên, đi ra ngoài.
“Tiểu An An, cậu mặc Hán phục đẹp quá!”
Chúc An ngượng ngùng mỉm cười với đối phương, cô mặc một bộ Hán phục màu trắng thoát tục, phía trên điểm xuyết màu hồng, má dặm chút phấn, rất có phong thái giai nhân thanh nhã.
“Đợi lát nữa múa xong, cậu tới tỏ tình với nam thần nhà mình đi?”
Mặt Chúc An đỏ ửng, cô ôm mặt nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
Bạn thân chọc khuôn mặt cô: “Dù sao cậu cũng thích thầm người ta hai năm rồi, sao không tỏ tình luôn đi!”
Chúc An không nói gì, bạn thân ghé sát lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Haiz, cậu đó, cậu thật sự không nghĩ tới chuyện tỏ tình với người ta đấy à, giờ cậu xinh đẹp đến mức tớ còn rung động đây này, cậu mau đi nói đi! Cho dù không thể ở bên nhau cũng không sao, còn hơn phải giấu trong lòng cả đời.”
Chúc An khẽ kéo ống tay áo, mím môi như đang suy nghĩ gì đó.
Giang Ý chạy tới phòng học nhưng không tìm thấy Lâm Tuế Xuân. Hắn vừa gọi điện thoại, vừa chạy khắp khu giảng đường, đối phương vẫn không nhấc máy. Giang Ý nhíu mày: “Sao không nghe máy? Sao cậu lại không nghe máy chứ?”
“Lẽ nào đã về ký túc xá rồi sao?”
Giang Ý bước xuống cầu thang, ra khỏi khu phòng học. Ngay lúc đang định chạy về khu ký túc xá, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Hắn đổi hướng, nhanh chóng chạy tới.
“Tuế Tuế!”
Nhưng vừa tới gần, hắn đã phải cau mày.
Lâm Tuế Xuân đang đỡ một người, người kia cúi đầu, đặt sức nặng toàn thân lên vai Lâm Tuế Xuân.
Mặt Lâm Tuế Xuân rất lạnh, khóe miệng chảy máu, ánh mắt hiện lên sự hung tợn.
“Tuế Tuế, cậu bị thương, làm sao vậy?” Giang Ý lo lắng hỏi.
Lâm Tuế Xuân im lặng lắc đầu.
Chu Ngang nghe thấy tiếng nói chuyện, chịu đựng cơn đau dữ dội, ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới, vừa lúc chạm mặt Giang Ý. Miệng ngập mùi rỉ sắt, cậu ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi chứ không thể phát ra âm thanh.
Giang Ý quay đầu nhìn sang nơi khác, nhưng trong lòng dậy lên bão tố.