Hoạn Quan Quyền Thế Thật Ra Là Trung Thần Lương Tướng

Chương 4




Đoạn Thập Tứ năm đó không giấu cái túi đi, Đoạn Thập Tứ hiện giờ cũng thản nhiên cầm cái túi nhỏ đầy máu.

Chỉ là năm đó Quân Lệnh Hoan không biết trong túi có gì, nhưng bây giờ, Quân Lệnh Hoan có thể mơ hồ đoán được Đoạn Thập Tứ đang cầm thứ gì.

Nàng sắp mười lăm rồi, vẫn biết máu người là như thế nào.

Nàng ổn định tiếng thở hổn hển do chạy nhanh gây ra, liếc mắt nhìn xuống thấy túi vải nhỏ máu trên tay Đoạn Thập Tứ.

Tiểu cô nương chưa trải sự đời, nhất định cũng biết sợ.

Tuy nhiên, người cầm thứ này lại là đại ca ca mà nàng ngưỡng mộ và tin tưởng từ nhỏ, đại ca ca này rất tốt với nàng nên Quân Lệnh Hoan tự nhủ, không cần sợ.

Chẳng qua nàng nhanh chóng dời ánh mắt khỏi vật thể dính máu.

Nàng ngẩng đầu nhìn Đoạn Thập Tứ.

Đoạn Thập Tứ đang lẳng lặng nhìn nàng.

Quân Lệnh Hoan bám theo hắn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên là biết Đoạn Thập Tứ đang chờ nàng nói trước.

Nàng hít sâu một hơi, hai tay đan nhau siết chặt.

"Mồng Bảy tháng sau, huynh có thời gian không?" nàng hỏi.

Đoạn Thập Tứ nói thẳng "Vẫn còn chưa biết."

Hắn thật sự không biết. Các mệnh lệnh mà Đông Xưởng nhận được luôn rất khẩn cấp, thậm chí ngày mai, hắn cũng không chắc trong cung sẽ có lệnh khẩn hay không.

Quân Lệnh Hoan nghe vậy, có chút thất vọng 'ồ' một tiếng.

Đoạn Thập Tứ dĩ nhiên không biết lần này Quân Lệnh Hoan tới tìm mình là vì chuyện gì.

Hai ngày trước, Quân Lệnh Hoan đi thỉnh an Quân phu nhân, đúng lúc nghe thấy Quân phu nhân đang trò chuyện với Quân Hoài Lang trong phòng.

"Mẫu thân, người tìm những cuộn tranh này về để làm gì vậy?" nàng nghe Quân Hoài Lang hỏi.

Quân phu nhân hạ giọng nói.

"Mẹ không có chuyện gì làm, nên thay Lệnh Hoan xem thử một vài người." bà nói.

Chỉ nghe Quân Hoài Lang khẽ cười "Bây giờ Lệnh Hoan mới bao lớn, mẫu thân gấp gì chứ?"

Quân phu nhân đẩy y một cái.

"Lệnh Hoan sắp đến tuổi cập kê rồi, sớm gì nữa chứ?" bà nói "Hồi mẹ con ở tầm tuổi này đã gả cho cha con rồi."

Quân Hoài Lang nói "Vẫn còn sớm lắm."

Quân phu nhân nói "Lệnh Hoan ngoan ngoãn, không giống người tự mình làm chủ như con. Mẹ nghĩ, nếu để con bé lớn rồi mới lo thì gấp quá, chi bằng mẹ thay con bé xem trước, nếu thích hợp, thì để Lệnh Hoan làm quen trước, cũng chẳng sao cả."

Cách nghĩ của bà cũng rất thoáng. Chuyện dựng vợ gả chồng, xưa nay là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nào có chỗ cho con cái tự quyết định?

Quân phu nhân lo lắng, muốn để Lệnh Hoan làm quen trước, để ngày sau cũng đỡ phải gả cho người không quen.

Quân Hoài Lang nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý.

"Cũng đúng ..." y lẩm bẩm.

Quân phu nhân cười nói "Mẹ xem kỹ rồi. Ở đây có hai vị công tử cũng rất được, mẹ sẽ chọn ra một người. Mồng Bảy tháng sau, vừa hay là Thất Tịch, con và Tiết Yến nếu có đi xem hoa đăng, thì dắt Lệnh Hoan theo, gặp mặt tiểu công tử này một chút ..."

Lệnh Hoan ở ngoài cửa không biết tại sao lại không thấy vui lắm.

Nàng không muốn cùng tiểu công tử không quen biết xem hoa đăng, dù nàng chưa từng gặp tiểu công tử đó, dù tiểu công tử mà mẫu thân chọn, nhất định là người xuất sắc, ưu tú nhất.

Phong tục nhân gian của Đại Ung tuy không quá khép kín, nhưng nam nữ vẫn thụ thụ bất thân. Nam thanh nữ tú cùng xem hoa đăng, nói thế nào cũng là chuyện có ý nghĩa đặc biệt.

Lệnh Hoan tạm thời không thể nói rõ ý nghĩa đặc biệt này là gì, nhưng nàng biết khi nghe thấy điều này, nàng liền nghĩ đến Đoạn Thập Tứ ca ca.

Nàng muốn hỏi Đoạn Thập Tứ ca ca, mồng Bảy tháng sau có thể cùng nàng đi xem hoa đăng không.

Nàng nghĩ vậy, cũng đã làm vậy.

Nhưng Đoạn Thập Tứ ca ca nói huynh ấy cũng không biết mình có rảnh không.

Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn ừm một tiếng, cố gắng che giấu thất vọng trên mặt.

"Không sao!" nàng nói "Vậy ... vậy vài ngày nữa muội sẽ quay lại hỏi huynh sau!"

Nàng tưởng mình đã giấu tốt sự thất vọng trên mặt, nhưng Đoạn Thập Tứ vẫn thấy rõ.

Lông mày hắn bất giác hơi cau lại, có chút thôi thúc khiến hắn cau mày.

Vì vậy, hắn chưa từng nói nhiều lên tiếng hỏi "Có chuyện gì?"

Một tiểu cô nương mười mấy tuổi, có thể có chuyện quan trọng gì? Trong thế giới của nàng, cùng với ai đó đi xem hoa đăng, là chuyện vô cùng lớn rồi.

Nhưng Quân Lệnh Hoan cũng biết Đoạn Thập Tứ không giống nàng, huynh ấy có rất nhiều chuyện quan trọng khác.

Nàng lắc đầu "Không có gì."

Vẫn đang nói dối.

Cảm xúc mà nàng cố gắng che giấu trên mặt đối với Đoạn Thập Tứ giống như tờ giấy trắng, chỉ cần thoáng qua là có thể nhìn thấu được.

Nhưng hắn trước nay không có thói quen chất vấn chủ tử.

Cho nên, hắn không nói chuyện, cũng không vạch trần nàng, chỉ gật đầu, biểu thị đã nghe thấy.

Quân Lệnh Hoan mím môi.

Hôm nay, nàng cùng người tỷ muội của mình ra ngoài đi dạo, dạo mệt rồi bèn tìm một trà lâu nghỉ chân.

Khi ngồi trên lầu của trà lâu, nàng nhìn thấy Đoạn Thập Tứ vừa mới thu binh, nhớ tới lời mẫu thân nói với đại ca hôm đó, nàng một mình chạy ra ngoài, đuổi theo đến tận cổng Đông Xưởng.

Nàng chạy rất mệt, trên đường còn bị trẹo chân, dù Đoạn Thập Tứ từ chối nàng là có lý, nhưng nàng vẫn có hơi ấm ức.

Giọng nàng có chút ủ rũ.

"Vậy ... vậy muội về đây, Thập Tứ ca ca." nàng nói.

Đoạn Thập Tứ gật đầu, ánh mắt nhìn Quân Lệnh Hoan xoay người, nhấc làn váy chậm rì rì bước đi.

Lúc đến thì giống như con chim nhỏ líu ríu, lúc này giống như bị ướt mưa, cúi đầu ủ rũ.

Đoạn Thập Tứ không hiểu lắm, nhưng ánh mắt của hắn không thể thu lại.

Ngày thường tiểu cô nương này bám lấy hắn, luôn vui vẻ đến, rồi vui vẻ đi, hiếm khi trông không vui rõ ràng như vậy.

Đoạn Thập Tứ bị nàng bám theo lâu ngày, thấy trạng thái này của nàng, đột nhiên trong lòng có hơi khó chịu, giống như có thứ gì đó tắc nghẽn.

--- có lẽ là vì, làm tiểu cô nương này luôn giữ được trạng thái vui vẻ, cũng nằm trong phạm vi chức trách của hắn.

Bên cạnh, Triệu dịch trưởng lắm lời cười nói "Mồng Bảy tháng sau, không phải là Thất Tịch sao?"

Đoạn Thập Tứ dĩ nhiên biết.

Phiên tử còn lại giật mình, nụ cười lập tức trở nên mờ ám và tám chuyện "Ây dô, Quân đại tiểu thư đến tìm Xưởng công của chúng ta, không phải là muốn 'hẹn hò sau hoàng hôn' đó chứ ..."

Nói được một nửa, phiên tử mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội lấy tay che miệng.

Hẹn hò sau hoàng hôn gì chứ, trong Đông Xưởng bọn họ có những ai, chuyện này làm sao có thể!

Dù ngày thường bọn gọi Xưởng công, nhưng ai nấy đều biết tên đầy đủ chức vị của chủ tử bọn họ là 'Chưởng ấn thái giám của Đông Tập Sự Xưởng'. Thái giám nghĩ là gì, nghĩa là thứ giống như nam nhân bình thường đã chịu một đao.

Phiên tử đó không dám nói, dịch trưởng bên cạnh liền trừng mắt.

Dù Đoạn Thập Tứ lạnh lùng lầm lì, nhưng không phải hắn không biết biểu hiện giấu kín này của bọn họ là có ý gì.

Thân thể của hắn ra sao, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng đồng thời, hắn cũng ý thức rất rõ vai trò của mình trước mặt chủ tử.

Hắn là công cụ, là vũ khí, sẽ không có ai nảy sinh tâm tư với vũ khí.

Hắn cũng chưa từng nghĩ về điều đó.

Đoạn Thập Tứ khẽ liếc nhìn bọn họ một cái, giơ tay đưa cái đầu đang cầm cho phiên tử đó, xoay người đi thẳng vào cổng lớn Đông Xưởng.

Đám phiên tử đều biết đây là thói quen của Đoạn xưởng công. Mỗi lần ra ngoài giết người, việc đầu tiên làm khi trở về là rửa tay.

Nhưng cũng chỉ có bản thân Đoạn xưởng công biết, hắn hiện tại có chút không vui.

Có vài chuyện, tự biết trong lòng là một chuyện, bị người khác nhắc nhở lại là chuyện khác.