Quân Lệnh Hoan lo lắng chờ đợi nhiều ngày, cũng không nghe thấy trong cung hạ lệnh chém đầu Đoạn Thập Tứ.
Ngược lại, ở Đông Xưởng có thêm một Đoạn xưởng công tân nhiệm, tuổi mới mười ba, nhưng đã là một thủ lĩnh có thể hiệu lệnh một đám tay sai ở Đông Xưởng.
Trong thời gian đó, Đông Xưởng không hề yên bình. Chủ tử mới còn quá trẻ không thể phục chúng, hơn nữa Đông Xưởng cũng không tốt lành gì, luôn có người muốn thách thức uy quyền của Xưởng công mới.
Tuy nhiên, đến cuối cùng tất cả đều kết thúc bi thảm, thi thể bị lôi ra từ cửa hông của Đông Xưởng.
Trên dưới trong triều, vốn không xem Đông Xưởng ra gì. Nhưng tác phong hành sự của Đoạn Thập Tứ luôn mạnh mẽ quyết đoán, vừa nhận được lệnh, lập tức làm ngay, giết chết bắt giữ làm đám triều thần không kịp trở tay, nhất thời cả triều đình chấn động, ai nấy cũng cảm thấy nguy hiểm.
Trong thành Trường An, mọi người đều bàn luận Đông Xưởng thay đổi. Khi nhắc đến Đoạn xưởng công tân nhiệm, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi, nói năng thận trọng.
Chỉ có Quân Lệnh Hoan là vui mừng.
Hóa ra ca ca đó tên là Đoạn Thập Tứ, ca ca đó không bị Hoàng thượng chém đầu!
Quân Lệnh Hoan hoàn toàn yên tâm.
Chẳng qua cô bé yên tâm thì yên tâm, nhưng vẫn nhớ rõ, ca ca đó vì cứu mình mà suýt chút bị Hoàng thượng chém đầu.
Về lý do tại sao không bị chém đầu ...
Có lẽ vì huynh ấy vô cùng lợi hại!
Nói tóm lại, Quân Lệnh Hoan cất giấu một bí mật nhỏ trong lòng, không nói cho ai biết.
Ai cũng nói trong Đông Xưởng toàn là kẻ xấu, nhưng ở đó có một đại ca ca rất rất tốt với cô bé.
Giống như trong vũng bùn dơ bẩn mà người nhà cảnh báo không được lại gần, nhặt được một viên trân châu, có một niềm vui thầm kín bất ngờ.
Quân Lệnh Hoan âm thầm giấu niềm vui này cho riêng mình.
Chẳng qua niềm vui này không thể chia sẻ với người nhà, nhưng lại có thể chia sẻ với ca ca rất tốt với mình đó.
Dù gì ca ca cũng từng dạy cô bé, phải biết ân trả nghĩa đền!
Ngày thường mẫu thân cũng không trói buộc cô bé nhiều lắm, phụ thân bận rộn chính sự, đại ca thì bận khoa cử, còn nhị ca quanh năm ở Ngọc Môn Quan, cả nhà không ai quản cô bé.
Thế nên, Quân Lệnh Hoan chăm chỉ vào cung hơn.
Mỗi lần vào cung, cô bé sẽ tán gẫu với Thục quý phi, lúc rời đi lại tìm cách lẻn đến cổng Đông Hoa. Cô bé đến đó rất nhiều lần, cũng sẽ có một hai lần gặp được Đoạn Thập Tứ, sau đó tìm vài cái cớ, nói vài câu với ca ca đó, nhét cho huynh ấy một ít đồ chơi, nhân tiện để huynh ấy đưa mình về nhà.
Sau nhiều lần như vậy, Đoạn Thập Tứ cũng quen thuộc với cô bé.
Vị Đại tiểu thư Quân gia này có vẻ rất hay lạc đường. Cung Minh Loan cách cổng Đông Hoa rất xa, nhưng lần nào cô bé cũng có thể đi sai đường, lạc đến cổng Đông Hoa.
Đoạn Thập Tứ cũng không phàn nàn gì, thỉnh thoảng mới chạm mặt, tốn một chút thời gian đưa cô bé về nhà, còn bị ép phải nhận mấy món đồ chơi lộn xộn.
Có lúc là riềm giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, có lúc là bánh ngọt từ trong cung, có lúc là món đồ chơi mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Đoạn Thập Tứ không có hứng thú với những thứ này, nhưng nếu hắn không nhận, cô bé đó sẽ lại có dáng vẻ thất vọng, nước mắt lưng tròng, chịu đựng rất là đau khổ.
Có lẽ việc nhận lễ vật cũng thuộc phạm vi trách nhiệm của hắn.
Thế nên thời gian lâu dần, Quân Lệnh Hoan cho hắn thứ gì, hắn liền nhận lấy thứ đó. Chẳng qua, hắn không nhìn đến những thứ đồ chơi đó, toàn bộ đều được để trong phòng chứa đồ của hắn.
Dần dần, hắn quen với hành vi lạc đường mỗi ngày của Quân Lệnh Hoan.
Sau đó nữa, trời đã sang đông.
Đông Xưởng đương nhiên không có ngày nghỉ, hễ có lệnh là phải làm ngay.
Đêm giao thừa năm nay, cung điện rực rỡ ánh đèn. Không khí cả thành Trường An náo nhiệt, đèn lồng đỏ phản chiếu tuyết trắng, rọi sáng cả Trường An.
Cổng lớn ngoài cổng Đông Hoa mở ra.
Một đoàn người biến mất trong màn đêm với tiếng pháo nổ đì đùng.
Đây là năm đầu tiên nhiếp chính của Tiết Yến, trong triều vẫn còn tàn dư của Hứa gia, nhưng chưa đủ chứng cứ để bắt bọn chúng.
Đông Xưởng nhận được tin, trong đêm nay, sẽ có vài đại thần dùng danh nghĩa mở tiệc đón Tết tụ tập riêng trong phủ để chia vàng bạc mà Hứa tướng để lại.
Tiết Yến hạ lệnh, nếu có thể bắt tại trận, chứng cứ đầy đủ, không cần giữ lại, có thể xử tử tại chỗ. Tịch thu hết khoản tiền trong tay bọn chúng, khám xét toàn phủ, cùng số vàng bạc trong phủ bọn họ lấp đầy quốc khố.
Đoạn Thập Tứ dĩ nhiên sẽ không chậm trễ.
Thế nên, trong đêm giao thừa ở thành Trường An, máu bắn lên đèn lồng đỏ, nhuộm đỏ cả tuyết trắng trong phủ các đại thần.
Theo thường lệ, tiền bạc được niêm phong trong rương, Đoạn Thập Tứ xách theo đầu người trong túi, thu binh trở về Đông Xưởng.
Lúc này vừa hay trong hoàng thành bắt đầu bắn pháo hoa.
Pháo hoa bên hồ Thái Dịch bắn lên cao, cả bầu trời thành Trường An được chiếu sáng. Dân chúng khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thò đầu ra khỏi nhà, nhìn lên trời cao.
Pháo hoa lần lượt trình diễn trên trời đêm, ánh sáng mờ ảo soi rọi thành Trường An, rải thêm một lớp phấn vàng lên niềm vui mừng năm mới.
Đoạn Thập Tứ không ngẩng đầu.
Tay hắn bê bết máu, có phần hơi nhớp nháp, cưỡi ngựa cũng không tiện, khiến hắn có chút khó chịu.
Hắn muốn nhanh chóng trở về rửa tay.
Vừa quay đầu ngựa, hoàng thành đã ở trong tầm mắt. Cửa lớn Đông Xưởng rộng mở, vừa nhìn đã biết đang lặng lẽ đợi hắn về.
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng trong tuyết trước cửa Đông Xưởng.
Cô bé mặc chiếc áo choàng đỏ, viền cổ điểm xuyết lông thỏ trắng, phủ lên má cô bé một lớp lông tơ mềm mại. Nhìn từ xa có thể thấy cô bé chạy khỏi yến tiệc trong cung, trâm hoa cài tóc hàng ngày, hôm nay đính đầy châu ngọc, nhìn như một đóa hoa phú quý nhỏ xinh.
...... đêm giao thừa, lại lạc đường tới đây nữa?
Đoạn Thập Tứ cầm dây cương, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Dường như thấy hắn đến, cô bé rất hưng phấn, lạch bạch chạy về phía hắn.
Ngày đông tuyết rơi dày, y phục khoác thêm áo choàng của cô bé khá rườm rà. Cô bé không giỏi vận động, nên vừa chạy vài bước đã ngã trên nền tuyết.
Lúc cô bé bực bội bò dậy, cả người dính đầy bông tuyết, Đoạn Thập Tứ đã cưỡi ngựa đến trước mặt cô bé, trở người nhảy xuống.
Hắn nghiêng người, nhặt lò sưởi tay nhỏ của Quân Lệnh Hoan lăn đến cạnh ủng của hắn, nhét nó lại vào tay cô bé.
Hắn vẫn không nói gì, cứ thế đứng trước mặt Quân Lệnh Hoan, một tay cầm chiếc túi vải nặng nề.
Quân Lệnh Hoan đã quen với vẻ ngoài lầm lì của hắn.
Mẫu thân từng nói, đừng lúc nào cũng nghe người khác nói, hãy xem người đó làm những gì.
Thập Tứ ca ca chưa từng nói nhiều với mình, nhưng rất tốt với mình.
Cô bé ngây thơ không biết người trước mặt chỉ là vũ khí tuân lệnh hành sự, mà vừa hay hắn nhận được lệnh thay chủ tử bảo vệ một đóa hoa mà thôi.
Cô bé chỉ nghĩ mình rất đặc biệt.
Hai má cô bé ửng hồng, ngại ngùng cười cười, một tay cầm lò sưởi tay, tay kia sờ soạng trong tay áo, lúc lâu sau mới mò ra được một phong bì đỏ.
Trong đây là tiền tiêu vặt mà cô bé dành dụm được bấy lâu.
Cô bé đưa phong bì đỏ đến trước mặt Đoạn Thập Tứ.
"Thập Tứ ca ca, muội đến tặng huynh bao lì xì nè!" cô bé nói "Năm mới vui vẻ nha!"
Khi Đoạn Thập Tứ cúi đầu nhìn cô bé, pháo hoa từ hồ Thái Dịch nổ ngay sau lưng hắn, soi rọi hai mắt sáng ngời của Quân Lệnh Hoan.
Hắn như bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra.
Bàn tay đó nhuốm máu bẩn thỉu. Mà cách một cái phong bì đỏ, bàn tay của cô bé trắng nõn mềm mại.
Đoạn Thập Tứ bất chợt không hiểu vì sao chỉ muốn giấu cái túi có đầu người phía sau.