Hoán Đổi Phu Quân - Một Chén Trà

Chương 8




Tội danh của Ngụy Quốc công không sao kể xiết, nên kết cục này xem ra là cũng là điều tất yếu.

Kiếp trước chuyện này cũng xảy ra.

Nhưng điều khiến ta không khỏi kinh ngạc chính là, kiếp trước vụ tịch thu tài sản của Ngụy Quốc công xảy ra vào bảy năm sau.

Người đưa Ngụy Quốc công vào ngục chính là Cố Cảnh Ngôn.

Khi đó, đích tỷ ta đã qua đời, và chỉ vài tháng sau khi phủ Ngụy Quốc công bị tịch thu, Cố Cảnh Ngôn cũng qua đời.

Ta nghĩ mãi không ra.

Tại sao vụ án của Ngụy Quốc công lại xảy ra sớm đến vậy?

Ta và đích tỷ cùng trọng sinh, ngoại trừ chuyện hôn nhân, mọi thứ khác dường như vẫn đi theo quỹ đạo của kiếp trước.

Kiếp này, số mệnh của đích tỷ đã thay đổi, nhưng còn Cố Cảnh Ngôn thì sao?

Cái c.h.ế.t của hắn liệu có liên quan gì đến việc phủ Ngụy Quốc công bị tịch thu hay không?

Trong lòng đầy phiền muộn, ta định đến tìm tỷ tỷ tâm sự, nhưng nàng gần đây bị nghén rất nặng, chắc không có sức để tiếp ta.

Cuối hạ, trời mưa nhiều, máu tanh bị nước mưa rửa trôi.

Cố Cảnh Ngôn ở trong cung liên tục mấy ngày liền.

Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, mưa gió cuồn cuộn, đêm nay chắc hắn cũng không về.

Sau canh hai, ngoài cửa bỗng có động tĩnh.

Cố Cảnh Ngôn đội mưa trở về, quản gia giương ô chạy theo sau.

Khi vào nhà, phần dưới chiếc áo gấm của hắn đã ướt sũng, tóc mai dán chặt vào mặt, cằm lún phún râu.

"Sao vẫn chưa ngủ?" Ánh mắt hắn đầy quan tâm.

"Trước đây ngủ một mình không sao, giờ không có chàng bên cạnh, ta lại thấy không quen."

Câu này ta nói thật thẳng thắn.

Hắn hơi ngẩn người, đôi mắt sâu thẳm dần nhuốm lên ánh lửa cháy bỏng, như thể chỉ một khắc nữa là có thể thiêu rụi mọi thứ.

Không kìm được nữa.

Ta lao tới, ôm chặt lấy hắn.

Trên người Cố Cảnh Ngôn thoang thoảng hương trầm dịu nhẹ, pha lẫn chút hơi thở của mưa.

Hơi thở nóng bỏng phả xuống trên đỉnh đầu ta: "Không trốn nữa à?"

Hắn ôm chặt lấy ta, đầu tựa vào vai, cười khẽ:

"Lần trước trêu đùa bổn vương xong liền chạy mất, nàng thật không có lương tâm, hại ta chỉ còn cách tắm nước lạnh."

Ta đẩy hắn ra, có chút tủi thân:

"Ngài cũng thật không có lương tâm, mấy ngày nay chỉ để người khác nhắn lại vài lời, khiến ta lo lắng không yên."

Ta lo rằng cái c.h.ế.t của hắn ở kiếp trước có liên quan đến phủ Ngụy Quốc công, sợ hắn gặp phải tai họa bất ngờ, cũng lo rằng hắn không thể thoát khỏi số phận đã định vào bảy năm sau.

Vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ.

Chính sự lo lắng đó đã giúp ta nhận ra tình cảm thực sự dành cho hắn.

Ánh mắt hắn lóe lên tia cuồng nhiệt, hắn hôn lên môi ta đầy mãnh liệt, vòng tay ôm chặt lấy ta, cả hai cuốn lấy nhau từ cửa đến giường.

Những sợi râu lún phún của hắn cọ qua cằm ta, khiến ta hơi ngứa.

Ta có chút căng thẳng, lúng túng nói: "Ta không đòi hỏi nhiều, ngài cũng đừng miễn cưỡng bản thân."

Hắn giúp ta tháo xuống những trâm cài trên tóc, cởi chiếc áo ngoài, cười đáp: "Không miễn cưỡng."

Ta chớp chớp mắt, lẽ nào kiếp này hắn đã khỏi bệnh?

Nhưng kết quả là hắn chỉ đắp chăn cho ta, rồi nằm xuống bên cạnh, giọng khàn khàn:

"Tiểu Tinh Tinh, đừng có quyến rũ ta."

"Ta đã thức đêm mấy hôm ở Bộ Hình, không còn sức nữa rồi."

Ta lại chớp mắt, vậy ra hắn vẫn như cũ sao?

Cố Cảnh Ngôn có vẻ bị ánh mắt của ta làm tổn thương, liền bật dậy, nghiêm túc hỏi:

"Ánh mắt đó là sao? Nàng đang nghi ngờ phu quân à?"

Ta chưa kịp trả lời, hắn đã lật chăn ta lên và chui vào bên trong.

"Ngài làm gì vậy?" Ta hoảng hốt.

Hắn tháo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, đặt sang một bên, yết hầu chuyển động, giọng nói trầm thấp:

"Thực hiện nghi lễ phu thê."

Tiếng hét của ta bị hắn ngăn lại, hơi thở dồn dập, những nụ hôn nóng bỏng phủ kín từ trên xuống. Hắn dùng răng cắn mở lớp áo trong của ta, lột trần ta như một quả vải còn tươi mọng vừa bóc vỏ.

Ánh trăng như dòng nước, nến đỏ lặng lẽ nhỏ từng giọt.

Đêm nay cũng giống như đêm động phòng, ánh trăng vô cùng tươi đẹp.

Ta theo từng nhịp điệu của hắn chìm nổi trong biển dục vọng, lúc thì như cơn bão ào ào quét tới, lúc lại nhẹ nhàng như cơn mưa phùn mùa xuân.

Ban đầu hắn còn dịu dàng, nhưng sau đó càng trở nên mãnh liệt. Mồ hôi trên ngực hắn nhỏ giọt xuống, chảy dọc theo cơ bắp, rồi rơi xuống những nơi thầm kín.

Ta không kìm được, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, khẽ van xin: "Ngài, nhẹ chút."

Hắn cười khẽ, cắn nhẹ vào tai ta: "Mới thế này mà đã không chịu nổi, sau này làm sao đây?"

Ta không biết phải khóc hay cười.

Đây chính là cái "hôm nay không còn sức" mà hắn nói.

Và đây cũng là cái gọi là "Nhiếp Chính Vương không được" mà đích tỷ từng nói.

Đều là lừa gạt!