Ngày hôm sau, đến tận khi mặt trời lên cao ta mới thức dậy, còn Cố Cảnh Ngôn đã vào cung từ sớm. Trước khi đi, hắn đã dặn nhà bếp chuẩn bị cho ta một bát thuốc bồi bổ, đắng đến khó tả.
Cơ thể ta đau nhức, mệt mỏi, nhưng đầu óc lại trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ta chợt nghĩ đến những điều mà trước đây mình đã bỏ qua.
Đêm động phòng, Cố Cảnh Ngôn vừa vén khăn trùm lên đã hỏi: "Là nàng sao?"
Rõ ràng ngay từ lúc đó, hắn đã biết ta là Thẩm Uyển Tinh. Nhưng kiếp này hắn chưa từng gặp ta bao giờ.
Lại còn việc phủ Ngụy Quốc công sụp đổ sớm hơn bảy năm so với kiếp trước.
Ngụy Quốc công là đối thủ lớn nhất của Cố Cảnh Ngôn, sự việc xảy ra sớm như vậy đối với hắn chỉ có lợi.
Ngoài ra, ở kiếp trước, hắn chỉ cưới mỗi đích tỷ ta, không nạp thêm thiếp thất nào. Là một người đàn ông bình thường, nếu không có chuyện gì uẩn khúc, tại sao lại nói với đích tỷ rằng hắn có bệnh?
Đợi hắn xử lý xong vụ án Ngụy Quốc công, cuối cùng cũng có chút thảnh thơi. Vào một đêm đầy sao, chúng ta ngồi nhâm nhi rượu trước khóm hoa hải đường.
Rõ ràng tâm trí của Cố Cảnh Ngôn chẳng đặt ở rượu, bàn tay hắn bắt đầu không yên phận mà lượn lờ trên người ta.
"Đừng giận nữa, lần đó là ta không đúng, ta không muốn phải ngủ lại thư phòng nữa."
Ta túm lấy cằm hắn, trừng mắt nhìn:
"Cố Cảnh Ngôn, chàng đúng là một tên lừa đảo, che giấu quá giỏi."
Hắn làm ra vẻ ấm ức: "Rõ ràng là Vương phi nói sau lưng, bảo ta không làm được, làm mất hết danh tiếng của ta."
Hắn còn cọ cọ vào mặt ta: "Huống chi, Vương phi chẳng phải cũng che giấu rất nhiều sao?"
Đúng vậy.
Ta hừ lạnh một tiếng: "Vậy chúng ta cùng nhau nói ra sự thật."
"Được."
"Kiếp trước, ta đã gả cho Trương Nhượng."
"Kiếp trước, ta đã bỏ lỡ nàng."
"…"
"…"
Cả hai cùng mở lời, cùng thẳng thắn.
Thì ra hắn cũng đã trọng sinh.
Nhưng điều hắn nói ra là lời tình tứ, còn điều ta nói ra thì có phần kỳ quặc.
Môi hắn khẽ giật, nhưng vẫn đầy hy vọng hỏi: "Kiếp này, tại sao nàng lại chọn ta?"
"Đương nhiên là để loại trừ Trương Nhượng, thế nên ta mới gả cho chàng."
Hắn nghẹn lời.
Ta cũng có điều muốn hỏi hắn: "Kiếp trước chàng và tỷ tỷ là phu thê, vậy kiếp này chàng có còn nhớ nhung nàng không?"
"Vô căn cứ, thật hoang đường!" Cố Cảnh Ngôn kích động phủ nhận, nhưng trên mặt hắn thoáng qua chút lúng túng, "Kiếp trước ta với nàng ấy căn bản là... là..."
Ta nhấp một ngụm trà: "Chàng là Nhiếp Chính Vương, chuyện hôn nhân hoàn toàn có thể tự mình quyết định. Chiếu chỉ ban hôn xuống mà chàng không từ chối, chứng tỏ chàng vẫn bằng lòng cưới tỷ tỷ ta."
Cố Cảnh Ngôn nhìn ta một cách sâu lắng, đột nhiên bật cười, khiến ta bất giác cảm thấy tim đập loạn nhịp.
"Hóa ra, tiểu Tinh Tinh của ta đang ghen."
Hắn vòng tay qua vai ta, chậm rãi nói:
"Ta chưa bao giờ để tâm đến chuyện tình ái, cũng không hiểu tình yêu là gì, vì vậy không chủ động trong chuyện hôn nhân."
"Nghĩ rằng đời này ai rồi cũng phải lập gia đình, đã không có người mình thích thì cưới ai cũng vậy thôi."
"Huống hồ kiếp trước ta có lỗi với Thẩm Sơ Nguyệt, kiếp này nếu cưới nàng ấy, ta sẽ đối xử tốt như một cách đền bù."
"Nhưng không ngờ, khi vén khăn trùm lên, người ta thấy lại là nàng."
Khi nhắc đến tình hình lúc đó, ánh mắt của Cố Cảnh Ngôn lóe lên những tia sáng rực rỡ.
"Lúc ấy ta đang nghĩ: Đây chẳng phải phu nhân của tân khoa Trạng nguyên Trương Nhượng ở Hàn Lâm Viện kiếp trước sao? Sao lại trở thành Vương phi của bổn vương rồi?"
Ta đấm vào ngực hắn, tức giận nói: "Đáng ghét! Sao không vạch trần ta ngay lúc đó?"
"Bổn vương ban đầu nghi ngờ đây là một âm mưu, nhưng khi thấy nàng đang lén ăn đậu phộng, ta lại nghĩ: À, một kẻ ham ăn như thế thì có thể có âm mưu gì được chứ?"
"Sau đó, khi nghe nàng và Tiểu Thúy trò chuyện, ta đã biết rằng nàng và Thẩm Sơ Nguyệt đã cả gan đổi vị trí, liền đoán hai ngươi cũng trọng sinh."
"Thẩm Sơ Nguyệt muốn tìm một người đối tốt với nàng ấy, nàng ấy là một cô nương tử tốt, nhưng bổn vương chỉ có lòng biết ơn với nàng, chứ không có tình cảm."
Ta nắm lấy tay hắn, nóng lòng hỏi: "Còn ta thì sao? Chàng đối với ta thì thế nào?"
Dù đã biết rõ câu trả lời, nhưng ta vẫn muốn nghe hắn nói thẳng ra.
Có lẽ vì rượu đã làm say lòng người, sau vài chén, trên khuôn mặt Cố Cảnh Ngôn hiện lên chút đỏ ửng, dưới ánh trăng càng thêm quyến rũ và thu hút.
"Nhìn nàng nhảy nhót khắp Vương phủ như một chú thỏ con vui vẻ, nhìn nàng ăn uống no nê thì chẳng còn lo nghĩ điều gì, nhìn nàng không câu nệ tiểu tiết mà cắn dưa hấu, nhìn nàng vắt chân ngồi trách mắng Tiểu Thúy..."
"Nàng đáng yêu như vậy, tâm trạng của ta cũng trở nên tốt hơn."