Tỷ tỷ đã đồng ý.
Nhưng phụ thân lại nói: "Phủ Thừa tướng không giữ kẻ bị chồng bỏ. Nếu con hòa ly, chi bằng tìm chỗ c.h.ế.t, tránh làm ô nhục danh tiếng phủ Thừa tướng."
Nói rằng tỷ tỷ bị Cố Cảnh Ngôn lạnh nhạt mà u uất qua đời, chi bằng nói rằng nàng vốn yếu đuối, nhạy cảm, bị phụ thân ép đến mức không còn đường lui.
Tỷ tỷ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ở lại phủ Nhiếp Chính Vương.
Dù vậy, Cố Cảnh Ngôn vẫn giữ thể diện cho nàng, chưa bao giờ khắt khe hay bạc đãi nàng dù chỉ một chút.
Nghĩ lại, ta vừa thương đích tỷ, vừa thương Cố Cảnh Ngôn.
Ta đang nằm trong lòng hắn, cảm nhận rõ ràng nhịp đập từ lồng ngực.
Lông mi của Cố Cảnh Ngôn rất dài, như cánh quạ đen phủ lên đôi mắt phượng tuyệt đẹp, nhịp thở đều đặn, hắn đã ngủ say rồi.
Ta nhẹ nhàng vòng tay ôm hắn, thì thầm:
"Việc cơ thể ngài có khiếm khuyết không phải lỗi của ngài, trong mắt ta, ngài vẫn hoàn mỹ vô song."
"Chỉ cần ngài không chê ta, ta nguyện ở bên ngài cả đời."
Nói xong, ta cũng chìm vào giấc ngủ.
Từ sau đó, ánh mắt Cố Cảnh Ngôn nhìn ta càng thêm kỳ lạ.
Đích tỷ sai người đưa tin báo rằng nàng đã mang thai.
Kiếp trước, điều hối tiếc lớn nhất của nàng là không có con. Kiếp này cuối cùng nàng đã toại nguyện.
Ta mừng rỡ vô cùng, háo hức chạy đến thư phòng để chia sẻ tin vui với Cố Cảnh Ngôn.
Nhưng ngay khi sắp mở lời, ta mới đột nhiên nhận ra không nên đề cập đến chuyện này trước mặt hắn.
Nhắc đến chuyện con cái chỉ khiến hắn buồn lòng.
Cố Cảnh Ngôn tựa vào ghế gỗ lê, trông có vẻ đang rất thoải mái. Thấy ta đến, hắn đặt chén trà sang một bên, mỉm cười hỏi:
"Có chuyện gì khiến nàng vui thế?"
Ta khoanh tay sau lưng, chậm rãi tiến lại gần:
"Ta đã xem qua tất cả sổ sách trong phủ, mọi khoản đều đã rõ ràng. Sau này quản lý nội vụ chắc không thành vấn đề nữa!"
"Thẩm Uyển Tinh đúng là thông minh."
Hắn giang tay ra, ánh mắt lấp lánh: "Lại đây, để ta thưởng cho nàng."
Dù sao cũng đã bị hắn ôm nhiều lần rồi, nên ta chẳng ngại ngần ngồi lên đùi hắn, hỏi hắn sẽ thưởng gì cho ta.
Không ngờ, hắn đột nhiên ôm chặt ta vào lòng và cúi xuống hôn lên môi ta.
Lúc đó đầu óc ta trống rỗng, không biết phải làm gì, tay chân luống cuống, chỉ biết mở to mắt nhìn khuôn mặt gần sát ngay trước mắt.
Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt, lông mi khẽ run, hơi thở trở nên gấp gáp.
Tim ta đập thình thịch, không hề nghĩ đến việc đẩy hắn ra, nhưng cũng không biết cách đáp lại, chỉ đành cố nín thở.
Rồi ta cảm thấy có thứ gì đó cấn vào lưng, cứ nghĩ đó là ngọc bội hay đồ vật gì của hắn.
Ta khó chịu, vặn vẹo người trong lòng hắn, theo bản năng đưa tay xuống nắm lấy và lẩm bẩm: "Cái gì thế, cấn vào ta."
Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở mắt, gương mặt đỏ bừng.
Khi ta hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cả ta lẫn hắn đều cứng đờ.
Sau một lúc nhìn nhau, ta cuống cuồng bò ra khỏi người hắn, vội vã chạy ra ngoài.
Khi chạy đến cửa, ta đâm sầm vào cung nữ đang mang trà và điểm tâm vào, khiến đĩa điểm tâm vỡ tan tành trên sàn.
Cung nữ quỳ xuống, liên tục xin tha: "Vương phi thứ tội."
Ta chẳng buồn để ý, chỉ lo chạy thẳng về phòng, mặt nóng bừng.
Chẳng lẽ đích tỷ đã... lừa ta sao?
Không thể nào!
Hay là ta đã cảm nhận sai?
Nhưng ta lại quá xấu hổ, chẳng thể mở miệng hỏi ai chuyện này, nhất thời không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào.
Mấy ngày sau đó, ta cố ý tránh mặt Cố Cảnh Ngôn, ban ngày dắt Tiểu Thúy ra phố dạo chơi.
Cố Cảnh Ngôn từng nói phủ không thiếu tiền, nhưng ta vẫn muốn tiết kiệm cho hắn. Mỗi lần mua đồ, ta đều so sánh giá cả, kì kèo mặc cả khắp nơi.
Dù mua không nhiều, xe ngựa vẫn luôn chật ních hàng hóa.
Ban đêm, ta chui vào chăn thật sớm, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của Cố Cảnh Ngôn là lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hắn gần đây bận rộn, có hôm đến canh ba mới về.
Hôm ấy, trong lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng hắn thay đồ ngủ rồi chuẩn bị lên giường, tim ta đập thình thịch vì căng thẳng.
Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nằm xuống, rồi nói:
"Ngày mai bên ngoài sẽ khá loạn, đừng ra ngoài dạo phố nữa."
"Ừm, được."
Cố Cảnh Ngôn hôn lên trán ta, không làm gì thêm.
Sáng hôm sau, phủ Ngụy Quốc công bị tịch thu tài sản.
Ngụy Quốc công là cữu cữu ruột của Hoàng đế đương triều, ca ca ruột của Thái hậu, bốn đời đều là Quốc công, quyền lực vô song.
Phủ Nhiếp Chính Vương chỉ cách phủ Ngụy Quốc công một con phố, ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, hòa lẫn với tiếng kêu la thảm thiết.
Đây chính là vụ án Ngụy Quốc công gây chấn động triều đình sao.