Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 809




Ngay lúc Phù Kinh Dương nói tới đây, tôi cho rằng anh ta đang cảm động, thế là cả lòng đầy chờ mong nhìn anh ta, hy vọng anh ta có thể cùng tôi trở về, xông phá huyễn cảnh này, trở lại hiện thực.

Nhưng sau khi Phù Kinh Dương nói xong hai câu này thì sau đó giọng điệu lại hạ thấp dần xuống, im lặng một hồi lâu, mới nói với tôi: “Là tôi có lỗi với bọn họ, tôi không có cách nào đưa ra lựa chọn, tôi sống quá khổ sở rồi. Loại thời gian kia cả ngày lẫn đêm đều nhớ nhà, khát vọng nhìn thấy ánh nắng, loại suy nghĩ kia thống khổ không thôi khiến tôi sống không bằng chết.”

Lúc Phù Kinh Dương nói, đưa tay chỉ vào vực sâu xanh thẳm trước mặt anh ta, rồi nói với tôi: “Nhìn thấy không? Vùng nước này, chính là nơi tôi ra đời, bây giờ nó càng lúc càng đẹp, trên trời ánh nắng cũng càng thêm xinh đẹp, đây là cố hương của tôi, cũng là cố hương sinh tôi nuôi tôi.”

Theo sự tiến hóa sinh trưởng của tự nhiên, hải vực trong vô số nghìn năm trước, chắc chắn không được đẹp như vậy. Tôi nghe Phù Kinh Dương nói, trong lòng có hơi tuyệt vọng, mà Phượng Tố Thiên nhìn tôi thuyết phục sao cũng không được thì cũng vô cùng tức giận, thiếu chút nữa là đánh Phù Kinh Dương, nói với tôi nếu Phù Kinh Dương không quay về, chúng tôi sẽ mang theo anh ta trở về, thật sự là chưa hề thấy qua người cố chấp như vậy, cố hương này có gì tốt đẹp mà nhớ thương, giống như anh ta cũng không hề muốn nhớ cố hương của mình gì cả. Bây giờ thì trải qua tốt được bao nhiêu, dù sao cũng là trăm nghìn năm không thấy ánh nắng, có thể cùng theo người mình thích trải qua bên cạnh nhau, mỗi ngày đều có cảm giác vui vẻ sung sướng.

“Vậy nếu bảo anh rời bỏ Nữ Hi thì sao?” Phù Kinh Dương hỏi lại Phượng Tố Thiên.

“Cái này…” Phượng Tố Thiên lập tức á khẩu không trả lời được, sau đó lại bổ sung: “Đây là hai vật khác nhau, sao có thể so sánh?”

“Nhưng trong mắt của tôi, tôi có khát vọng rất lớn với ánh nắng, giống như anh và chủ nhân của anh không thể tách ra, giao nhân chúng tôi sinh ra ở trong biển, ở chỗ mặt trời mọc nơi đó chính là nhà của tôi, có đồng loại của tôi. Mà trong nghìn năm trước, chỉ có một mình tôi sống tiếp, cái gì cũng có thay đổi, thay đổi cũng rất nhanh, mà chỉ có ánh nắng là vĩnh hằng, bên trong ánh nắng, mãi mãi cũng có quá khứ của tôi, tất cả người thân của tôi đều sống bên trong ánh nắng ấy.”

Trên thế giới này, đại chiến xảy ra từ lúc sơ khai tới nay đều có nguồn gốc, bắt đầu đang không ngừng trình diễn ra, bắt đầu từng chủng tộc chiến tranh, sau đó lại là bộ lạc chiến đấu cùng nhau, đến cuối cùng lại trở về chinh chiến trong bộ tộc của mình. Vô số chủng tộc suy tàn, trên thế giới này đều bị đào thải, loại chuyện này xảy ra nhiều lắm, mà Phù Kinh Dương, mà giao tộc bọn họ chỉ còn có mình anh ta.

Tôi nghe xong Phù Kinh Dương nói tới đây, thì đi về phía anh ta, ngồi xuống bên cạnh của anh ta, cùng anh nhìn về phía mặt biển phía trước mặt anh ta, anh ta có khát vọng với ánh nắng, đơn giản cũng chính là nhớ về người thân của anh ta. Bàn Cổ Oán Linh lại không ngừng khiến cho suy nghĩ của anh ta mở rộng hơn, để anh thật sự lâm vào bên trong suy nghĩ của mình không có cách nào tự kiềm chế được.

“Tôi nghĩ, nếu như bọn họ thật sự còn sống bên trong ánh nắng, có khả năng họ cũng rất muốn gặp anh.” Tôi nói với Phù Kinh Dương.

Phù Kinh Dương nghe tôi nói vậy thì ánh mắt cũng biến thành màu xanh thắm, hốc mắt có hơi đỏ lên, muốn nói cái gì với tôi nhưng hầu kết lại như kẹt trong cổ họng, thật sự lại không nói ra được cái gì.

“Nhưng bây giờ anh nhìn thấy ánh nắng, người thân của anh cũng không có ở bên trong đó, đây chỉ do anh tưởng tượng ra, ánh sáng của anh ở bên ngoài, bên trong mê hồn trận này nếu như anh thật sự không nguyện ý vĩnh viễn trầm luân ở chỗ này, như vậy anh sẽ không còn biện pháp nào gặp lại ánh nắng chân chính. Cho dù là như vậy, anh cũng cam tâm ở chỗ giả tạo như này rồi bỏ qua vật chân chính mà anh mong muốn hay sao?”

“Tôi đương nhiên biết, đây là giả.” Phù Kinh Dương nói với tôi những lời này, giọng điệu có chút nghẹn ngoài: “Thế nhưng tôi lại mãi mãi không có cách nào đứng được dưới ánh nắng mặt trời, ngoại trừ cảnh tượng giả tưởng nhưng tôi làm cái gì cũng không được.”

“Tôi thay anh đi cầu xin Liễu Long Đình, anh ấy có Hỗn Độn Chung, Hỗn Độn Chung có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của anh, tôi sẽ giúp anh, nhất định sẽ khiến anh có thể có thể trở lại cuộc sống bình thường dưới ánh mặt trời.” Nghe thấy giọng điệu của tôi có chút gấp gáp, khóe môi của anh ta hơi nhếch lên nở một nụ cười, chuyển ánh mắt sang nhìn tôi, nói với tôi: “Nếu Liễu Long Đình không chịu giúp tôi thì sao?”

“Vậy tôi sẽ chia tay với anh ấy.” Tôi trực tiếp trả lời.

“Vậy cô cứ đi với tôi đi, cô là do Bàn Cổ Tinh khí biến thành, Bàn Cổ nuôi dưỡng tất cả ra, ánh mặt trời dưỡng ra, tính như vậy cô và mặt trời cũng coi như là chị em thân thiết, nếu cô và tôi cùng ở địa phủ thì tôi chỉ cần cô tốt là được.”

Nghe lời nói nửa thật nửa giả như vậy, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết dùng lời nào để thuyết phục lại anh ta, nhưng anh ta lại trắng trợn nói với tôi những lời mập mờ như vậy. Phượng Tố Thiên bên cạnh tôi lập tức không vui, cất bước đi về phía tôi, rồi kéo tôi từ bên cạnh Phù Kinh Dương đứng lên, mắng Phù Kinh Dương là người không biết tốt xấu, tôi là vì tốt cho anh ta nhưng anh ta vẫn còn cố ý treo khẩu vị của tôi.

“Nếu như anh nguyện ý đi cùng tôi ra khỏi ảo cảnh này, cho dù là một năm không cầu xin được Liễu Long Đình lấy Hỗn Độn Chung thì lại cầu hai năm. Hai năm không được thì tiếp là ba năm, sớm muộn gì cũng có ngày được, tôi sẽ cầu Hỗn Độn Chung bằng được cho anh, để Hỗn Độn Chung thoả mãn nguyện vọng của anh.”

“Cô đang nói nghiêm túc sao?” Phù Kinh Dương hỏi tôi.

Lúc Phù Kinh Dương nói với tôi lời này, tôi mới chú ý tới khí tức bên người anh ta có hơi không ổn định, mặc dù bây giờ chúng tôi đang ở trong huyễn cảnh, nhưng đây là ý thức của anh ta đang nói với chuyện với tôi, bây giờ tôi cũng đang nói chuyện với anh ta mà cũng là ý thức của tôi, mà thân thể của chúng tôi thì vẫn còn ở trong động.

“Đương nhiên là có thật, chỉ cần anh nguyện ý chờ tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ anh.”

Tôi cũng không tin, đến lúc đó tôi thật sự sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ với Liễu Long Đình, anh ấy còn không thuận theo tôi nữa sao.

Tôi cho rằng tôi đã nói tới mức này, Phù Kinh Dương sẽ cao hứng, chỉ là trên mặt của Phù Kinh Dương lại hiện lên nụ cười khổ với tôi, nói với tôi: “Ngược lại tôi thật sự nguyện ý chờ cô, cho dù là đợi thêm một nghìn năm thì tôi cũng nguyện ý chờ cô trợ giúp tôi, để tôi trông thấy ánh mặt trời, chỉ là tôi không có thời gian, một khi sai thì đó chính là vĩnh viễn không có cách nào quay đầu lại được.”

“Có ý tứ gì đây?” Tôi nhanh chóng hỏi Phù Kinh Dương.

Mà Phù Kinh Dương dường như không kịp nói với tôi cái gì, chỉ là đưa tay cầm lấy tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói với tôi một câu vô cùng ngắn gọn: “Mang tôi ra ngoài, tôi muốn chết dưới ánh mặt trời.”

Lúc anh ta nói tới đây, trạng thái thân thể của anh ta dường như càng ngày càng không ổn, dường như là tiếp xúc với người máy, trước mặt chúng tôi bắt đầu hơi vặn vẹo, một hồi lâu sau thì hai mắt hơi lồi ra, giống như nhận phải thống khổ tổn thương gì đó rất lớn.

“Phượng Tố Thiên!” Tôi nhanh chóng kêu Phượng Tố Thiên! Mà lúc này, mấy người chúng tôi cũng nhanh chóng quay lại mê hồn lộ đen đặc kia, một cái chớp mắt này chúng tôi đã quay về trở cũ, bây giờ chúng tôi vẫn còn trên mê hồn lộ, mà lúc này, một đợt ánh sáng to chiếu xuống, từ phía sau chúng tôi chiếu rọi ra, xông thẳng vào trong hang động mà tới, mà nguồn ánh sáng này cũng bắt nguồn từ phía người Phù Kinh Dương!

Lúc này trên người Phù Kinh Dương đã máu thịt be bét, một tia pháp lực cuối cùng của anh ta đã phóng thích về phía sau động Hoa Tư, toàn bộ thân thể của anh ta bắt đầu biến lại thành giao, nhanh chóng rơi xuống phía dưới đáy động!

Tôi nhanh chóng dùng pháp lực đỡ thân thể Phù Kinh Dương kéo lại trên lưng của Phượng Tố Thiên, lúc này anh ta gần như sắp hoàn toàn biến thành yêu, toàn thân bắt đầu mọc ra từng mảnh từng mảnh vảy cứng rắn, ngay cả trên mặt, cũng bắt đầu kết vảy, khí tức yếu ớt nhìn qua căn bản không còn bao nhiêu thời gian!

“Mặc dù tôi sa đọa, nhưng tôi vẫn biết sứ mệnh của tôi, Bàn Cổ Oán Linh biết tôi không nguyện ý giao dịch với hắn cho nên cũng không tính buông tha cho tôi, chỉ cần tôi có suy nghĩ về ảo cảnh này thì hắn sẽ để U Quân hút hết tất cả tinh khí của tôi, để tôi táng thân trong động Hoa Tư. Vừa rồi tôi cũng dùng hết phần lực lượng cuối cùng của mình, tạm thời trấn áp ở Địa Ngục Phong Đô còn có Côn Luân Sơn Hạ và Địa Ngục Chi Môn. Trong vòng mấy năm nay, Địa Ngục Chi Môn sẽ không lớn, Phong Đô trong Địa Ngục, Yêu túy cũng sẽ không chạy tới làm loạn. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm, còn lại chỉ đành dựa vào các người. Thời gian của tôi không còn nhiều lắm, xin hãy mang tôi ra ngoài, tôi không muốn chết ở trong chỗ âm u như này, tôi có nguyện vọng lớn nhất chính là có thể chết dưới ánh mặt trời.”

Lúc Phù Kinh Dương nói với tôi những lời này, khí tức đã vô cùng yếu ớt, tôi dùng hết sức lực mới nghe rõ ràng những gì anh ta nói, ngay lúc anh ta nói với tôi về thỉnh cầu này thì tôi đã lập tức đỡ thân thể của Phù Kinh Dương, từ từ bắt đầu tiến về phía từng tia sáng mặt trời, từ trong thân thể của anh ta cũng từ từ tiêu tán.

Đây chính là chết trong ánh mặt trời. Lúc này trong đầu của tôi hoàn toàn trống rỗng, kêu tên Phượng Tố Thiên, gọi anh ta nhanh chóng dẫn chúng tôi rời khỏi hang động!