Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 810




Phượng Tố Thiên cũng nghiêm túc, vỗ cánh cấp tốc bay về hướng ngoài động.

Bởi vì toàn bộ tinh khí trong cơ thể của Phù Kinh Dương đã tiêu hao hết sạch, cộng thêm việc anh ta đã dùng hết tính mạng của bản thân, hóa thành một lá bùa trấn áp cuối cùng của Địa Ngục, trấn áp Địa Ngục Phong Đô và cánh cổng Địa Ngục. Bây giờ thân thể của Phù Kinh Dương biến mất rất nhanh, hào quang li ti bay theo gió, theo chúng tôi bay ra hướng về phía ngoài động, giống như mưa trút xuống ở sau lưng chúng tôi.

“Tố Thiên, anh nhanh lên một chút!” Tôi giữ chặt Phù Kinh Dương đang từ từ tiêu tán trong tay, trong lòng vô cùng lo lắng nguyện vọng của anh ta không thể thực hiện được.

Trong vài vạn năm gần đây, tâm nguyện duy nhất của Phù Kinh Dương chính là có thể được nhìn thấy một tia ánh sáng mặt trời trước khi chết. Nguyện vọng hèn mọn như thế, người bình thường như chúng tôi nhìn vào chỉ thấy nguyện vọng này quả thật vừa nhỏ bé lại vừa buồn cười. Thứ mà mỗi ngày chúng tôi đã nhìn thành thói quen, đối với Phù Kinh Dương mà nói, lại phải trả một cái giá lớn bằng cả tính mạng.

Anh ta chính là thần, là Cổ Thần đã ở trên thế giới này sống không dưới mấy vạn năm, sao lại có thể vì một chút nguyện vọng nhỏ bé không đáng kể như vậy, đền bù bằng cả vốn gốc sinh mệnh vĩnh hằng của bản thân.

“Anh chờ một chút, chúng ta sắp sửa ra ngoài rồi, anh lập tức có thể nhìn thấy ánh mặt trời, anh chậm một chút hẵng biến mất.”

Tôi không thể cứu Phù Kinh Dương, chỉ có thể cố gắng giúp anh ta thực hiện nguyện vọng cuối cùng. Mà lúc tôi nói với anh ta những lời này, hơn phân nửa cơ thể của anh ta đã gần như hóa thành hư vô, tinh quang từ trong lòng bàn tay đang nắm lấy tay Phù Kinh Dương của tôi bay ra, tay của anh ta ở trong tay của tôi biến mất…

“Phù Kinh Dương.”

Tôi lại gọi một tiếng Phù Kinh Dương, lúc này anh ta chỉ còn sót lại một phần ba thân thể, nằm ở trong lòng của tôi. Còn phải thêm một chút thời gian nữa thì chúng tôi mới có thể rời khỏi động Hoa Tư, lúc này trên mặt Phù Kinh Dương phát ra ánh sáng, theo cơn gió bay múa lẫn vào trong mái tóc dài của anh ta, chiếu sáng giống như tinh linh từ trên trời giáng xuống giữa đêm khuya, vừa duy mỹ lại thê lương.

Có lẽ Phù Kinh Dương cũng đã biết anh ta không thể chịu đựng được đến lúc chúng tôi đi ra ngoài. Phù Kinh Dương ngước mắt lên nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy bi thương lẫn tuyệt vọng. Đôi mắt kia khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng, nước mắt tràn ra, lúc nước mắt rơi ra gặp phải cơn gió lùa tới, trong nháy mắt biến thành một viên trân châu sáng óng ánh, từ trên mặt của Phù Kinh Dương trượt xuống. Người cá này đã vạn năm không rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống hóa thành trân châu, tôi vội vàng đưa tay ra tiếp nhận viên trân châu lăn xuống từ hai bên gò má của anh ta. Phù Kinh Dương quay đầu, nhìn về phía lối ra còn chưa thấy được ánh mặt trời kia, hết sức thê lương mỉm cười. Anh ta bây giờ chỉ còn sót lại một cái đầu đang được giữ ở trong lòng bàn tay của tôi, cái đầu này cũng đã bắt đầu biến mất.

Tôi không biết lúc này trong lòng của Phù Kinh Dương có bao nhiêu tuyệt vọng, nước mắt của anh ta giống như những hạt châu rời rạc, không ngừng nhỏ xuống ở trên tay tôi, làm cho chúng tôi càng muốn lập tức tiến nhanh ra cửa động. Phù Kinh Dương gần như đã sắp hoàn toàn biến mất, một giọng nói hết sức linh hoạt kỳ ảo vang lên bên tai của tôi: “Nữ Hi, tôi chờ không được nữa rồi!”

Lúc tôi nghe được những lời mà Phù Kinh Dương nói với tôi, trong phút chốc, nước mắt của tôi lập tức rơi như mưa. Mà lúc này, giọng nói của Phượng Tố Thiên cũng truyền tới chỗ tôi: “Hi nhi, chúng ta lập tức đi ra ngoài!”

Nói rồi, anh ta dùng sức thả người về phía trước, lộn nhào một vòng. Phía cửa động có ánh nắng mặt trời đang chiếu về hướng bên này, Phượng Tố Thiên tiếp tục cố gắng, trong nháy mắt chúng tôi đã bay ra được bên ngoài động, hướng về bầu trời xanh mênh mông phía trên, bay ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi ở trên người của tôi, đây chính là thứ ánh sáng mà Phù Kinh Dương khao khát. Nhưng mà khi tôi cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang ôm Phù Kinh Dương thì anh ta đã sớm ở bên trong động hồn phi phách tán mất rồi, tan biến thành tro bụi, cái còn sót lại chỉ là mấy viên trân châu trắng noãn mà tôi đang nâng trong lòng bàn tay, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

“Hay lắm, Phù Kinh Dương, nguyện vọng của anh đã được thực hiện rồi, anh hãy an tâm bình yên mà đi nhé!”

Phượng Tố Thiên không hề biết rằng Phù Kinh Dương đã sớm tiêu vong từ lúc còn ở trong động, khi anh ta quay đầu lại thì chỉ thấy Phù Kinh Dương trong tay tôi đã biến mất. Sắc mặt anh ta sững sờ, anh ta lập tức hơi trầm mặt, mang theo tôi đáp xuống mặt đất.

Liễu Long Đình và Tiên Lăng đang ở ngoài động chờ chúng tôi. Vừa rồi lúc chúng tôi từ trong động bay ra tới, Tiên Lăng đã muốn đi lại chỗ của chúng tôi, nay thấy chúng tôi từ trên không trung hạ xuống, cô bé lập tức vội vàng chạy về phía tôi, hỏi: “Chị Nữ Hi, chủ nhân của tôi đâu? Tại sao chủ nhân của tôi không cùng các người đi ra, không phải các người đi vào để cứu chủ nhân của tôi hay sao? Tại sao chủ nhân không có đi ra vậy?”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiên Lăng gấp tới mức sắp sửa khóc đến nơi, trong lòng chua xót, trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời Tiên Lăng như thế nào. Phù Kinh Dương có ân trọng như núi với Tiên Lăng, cô bé thật sự xem anh ta như cha ruột của mình, thậm chí còn muốn thân hơn. Đối với cô bé mà nói, mạng của Phù Kinh Dương so với mạng của bản thân cô bé còn quan trọng hơn. Nếu như lúc này tôi nói cho Tiên Lăng biết, nói Phù Kinh Dương đã chết, vậy thì không phải cô bé sẽ phát điên hay sao?

Liễu Long Đình đi về phía của tôi, vừa rồi chúng tôi ở trong động bình yên vô sự, nhất định là do có anh ấy hộ pháp. Có điều, Liễu Long Đình trái lại cũng không có quan tâm Phù Kinh Dương giống như Tiên Lăng, có lẽ là do anh ấy đã biết trước kết quả, cho nên anh ấy cũng không hỏi tôi, mà nói thẳng với tôi, bảo chúng tôi quay về đi.

“Không được, chủ nhân của tôi vẫn còn chưa có đi ra, chủ nhân vẫn còn ở trong sơn động này. Các người không thể đi, các người đã đồng ý cứu chủ nhân của tôi ra rồi mà!”

Tiên Lăng nghe Liễu Long Đình nói phải đi, nhất thời đưa tay ôm lấy chân anh ấy, khóc như mưa, không cho anh ấy nhấc chân. Hơn nữa cô bé còn rất tức giận, thấy chúng tôi không nói cho cô bé biết nguyên nhân, cô bé lập tức ầm ĩ lên chửi chúng tôi, nói chúng tôi là kẻ lừa đảo, vì sao phải gạt cô bé, cho dù chúng tôi không muốn giúp đỡ thì tại sao còn phải biên ra một ít lời giả dối đi lừa cô bé, chờ chủ nhân của cô bé từ trong động đi ra thì cô bé nhất định sẽ để cho chủ nhân đi dạy dỗ tôi và Liễu Long Đình.

Tiên Lăng cứ thế mắng tôi và Liễu Long Đình đến mức không thể chịu nổi, nhưng mà bây giờ tôi cơ bản không muốn trách cứ cô bé một chút nào.

Ngược lại Phượng Tố Thiên ở bên cạnh của tôi nghe thấy Tiên Lăng vu hãm cho tôi như thế, lập tức không giữ được bình tĩnh, bất mãn nói với Tiên Lăng một câu: “Nhóc cái chiếc giày thối này, thật sự là chó cắn Lữ Động Tân. Chủ nhân của nhóc bị U Quân hút đi tinh khí ở bên trong động, đã chết rồi, bây giờ chúng tôi thay nhóc vào động tìm chủ nhân, không có công lao cũng có khổ lao. Tại sao nhóc vẫn cứ mở to mắt nói lời bịa đặt lung tung cho người khác như vậy chứ?”

Khi Phượng Tố Thiên nói xong những lời này, Tiên Lăng chỉ nghe được tới khúc chủ nhân của cô bé đã chết. Sau đó cô bé lập tức mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, kìm lòng không được nới lỏng cánh tay đang ôm Liễu Long Đình ra, ngơ ngác quay người lại, hỏi Phượng Tố Thiên một câu: “Anh nói chủ nhân của tôi thế nào?”

Nhìn thấy dáng vẻ đột ngột thay đổi sắc mặt của Tiên Lăng như thế, Phượng Tố Thiên mặc dù chán ghét Tiên Lăng, nhưng dù sao bây giờ cô bé vẫn còn mang hình hài trẻ con, anh ta cũng có chút không đành lòng giận dữ mắng mỏ cô bé. Thế là giọng điệu anh ta tốt hơn một chút, tiếp tục nói với Tiên Lăng: “Tôi nói chủ nhân của nhóc đã chết rồi. Lúc chúng tôi dẫn hắn ta đi ra, thi thể của hắn ta đã biến mất ở trong động.”

“Anh gạt tôi!”

Tiên Lăng nghe xong lời Phượng Tố Thiên nói, đột nhiên dùng hai tay bịt kín lỗ tai lại, ngay cả giọng nói cũng trở nên rối loạn, hoảng sợ nhìn Phượng Tố Thiên, hai mắt tràn đầy thù hận nhìn anh ta: “Anh gạt tôi, tại sao chủ nhân của tôi lại chết cơ chứ? Chủ nhân của tôi tu luyện vài vạn năm, là Thượng Cổ Thần Giao, làm sao có thể chết được? Anh gạt tôi! Anh gạt tôi!”

Trước đó Phượng Tố Thiên cũng không thể nào thích được cho Tiên Lăng, bây giờ anh ta nhìn thấy cô bé đáng thương, cho nên mới hạ giọng xuống một chút, không ngờ Tiên Lăng chẳng những không cảm kích, còn nói anh ta gạt người. Phượng Tố Thiên cũng lười lãng phí diễn xuất với Tiên Lăng, lập tức nói thẳng với cô bé một câu, cô bé muốn tin hay không thì tùy, dù sao chết chính là chết, chẳng lẽ anh ta ăn no rỗi việc, đi lừa cô bé để làm gì?

Lúc Phượng Tố Thiên nói lời này, Tiên Lăng ra sức lắc đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin, ánh mắt đỏ bừng vì khóc, mặt mũi lấm lem nước mắt. Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé, hết sức đau lòng, bất giác liên tưởng đến Ánh Nguyệt, nếu như sau này có một ngày, ngộ nhỡ tôi và U Quân đều chết đi thì liệu Ánh Nguyệt có giống như Tiên Lăng của hiện tại hay không?

“Toàn bộ các người đều là kẻ lừa đảo, các người là đồ lừa đảo!”

Tiên Lăng vừa khóc vừa quát, luôn miệng mắng Phượng Tố Thiên, la hét ầm ĩ, rồi lại nghẹn ngào khóc rống lên. Lúc này cô bé đã hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng của cô bé hiện tại cũng giống y như lúc vừa rồi Phù Kinh Dương ở trong động, lúc anh ta biết được cho dù anh ta có chết đi thì cũng không có cách nào nhìn thấy được ánh mặt trời. Lúc mà Tiên Lăng đang khóc, cô bé vẫn tiếp tục hỏi tôi một câu: “Nữ Hi, điều mà Phượng Tố Thiên nói có thật hay không?”

Phù Kinh Dương đã chết, tôi cũng rất khó vượt qua, vì cái gì mà người xấu có thể vĩnh viễn còn sống, còn người tốt thì luôn có thể ở trong lúc vô ý chết đi? Tôi nhìn xuống nước mắt giao nhân, không có trả lời câu hỏi của Tiên Lăng, chỉ là lấy trân châu do nước mắt biến thành trong lòng bàn tay ra, đưa sang cho cô bé.