Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 808




Trước đây khi tôi và U Quân tiến và Mê Hồn Lộ, đúng lúc tiến vào đó khung cảnh xung quanh chúng tôi đã thay đổi, đã trở thành hình dáng mà trong lòng chúng tôi ao ước nhất. Nhưng mà bây giờ khi tôi và Phượng Tố Thiên đi vào Mê Hồn Lộ, một lúc sau, chúng tôi cũng trực tiếp xuyên qua vòng tròn sương dày đặc này, từ một đầu khác của Mê Hồn Lộ bay ra ngoài.

Đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, có thể là do chúng tôi đã đi nhầm?

Điều đó không thể nào đâu, tiến vào động Hoa Tư, con đường này đến Mê Hồn Lộ nhất định phải đi qua, chúng tôi không thể nào đi nhầm được, và sau khi tôi hỏi Phượng Tố Thiên có phải là Mê Hồn Lộ hay không, Phương Tố Thiên cũng nói phải. Vì trước đây anh ta cũng đã từng đi qua Mê Hồn Lộ, đã từng từ bên trong Mê Hồn Lộ ra ngoài.

Nhưng nếu là Mê Hồn Lộ, tại sao chúng tôi không thấy Phù Kinh Dương ở bên trong đó, đồng thời chúng tôi hoàn toàn chưa từng cảm nhận được đây là Mê Hồn Lộ, một chút ảnh hưởng của nó đối với chúng tôi cũng không có. Nếu chưa trải qua chuyện này một lần, tôi không biết Mê Hồn Lộ này nguy hiểm đến mức nào.

Nhưng khi tôi nghĩ tới nó, trong một lúc tôi chợt có chút phản ứng lại, Mê Hồn Lộ này có thể chính là mê hoặc trong lòng của người có chấp niệm. Trong lòng tôi và Phượng Tố Thiên đều đã không có chấp niệm, đó là lí do mà Mê Hồn Lộ hoàn toàn không có tác dụng với chúng tôi, cho nên chúng tôi không cách nào có thể đi vào bên trong Mê Hồn Lộ, cũng không cách nào tìm được Phù Kinh Dương.

Nhưng làm sao để có thể có thứ chấp niệm này, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ có thể kết hôn với Liễu Long Đình. Thế nhưng bây giờ tôi đã không còn ý niệm đó, bây giờ tôi đến cả thích anh ấy cũng không biết bởi vì là tinh thể bắt buộc hay tôi tình nguyện nữa, tôi cũng xác định được bản thân mình yêu nhất thứ gì, huống chi nói đến chấp niệm.

“Tố Thiên, anh có muốn làm chuyện đặc biệt gì không? Chính là loại chuyện đặc biệt vô cùng.” Tôi nói với Phượng Tố Thiên.

“Không có!” Phượng Tố Thiên trả lời tôi một cách dứt khoát.

“Anh suy nghĩ kỹ chút đi, đừng trả lời tôi nhanh thế, nếu có, anh có thể cố sức làm tăng thêm ý nghĩ này, sau đó chúng ta sẽ có thể tiến vào Mê Hồn Lộ.”

Phượng Tố Thiên bị tôi nói đến không còn cách nào khác, vì vậy anh ta lắc lắc đầu phượng, một lúc sau mới nói với tôi: “Tôi nghĩ đến thời gian trước ở nhân gian, cô có mua bánh bao ở tiệm kia để tôi ăn sáng, bánh bao rất ngon, tôi nghĩ muốn được ăn lần nữa.”

“…”

Suýt nữa thì tôi tát cho Phượng Tố Thiên vào đầu điểu, xem ra anh ta thực sự không có nguyện vọng nào, vì vậy tôi cũng chỉ có thể nói Phượng Tố Thiên bay vào màn sương dày đặc một lần nữa, thử xem chúng tôi có thể vào lại lần nữa không.

“Được được, cô nói cái gì tôi làm cái đó.” Khi Phượng Tố Thiên nói đến đây, anh ta vuốt cánh bay vào màn sương dày đặc.

Xung quanh chúng tôi chỉ là một màn sương đen thui, khi những làn sương này chảy khắp mặt tôi, nó ướt át, nhờn và lạnh, giống như hơi thở của cõi âm. Bây giờ chúng tôi cũng đã bay lâu trong sương mù, nhưng chúng tôi thậm chí còn chưa thể bước vào không gian ảo, huyền ảo của Mê Hồn Lộ.

Ngay khi tôi nghĩ mình sẽ về nhà và hỏi Liễu Long Đình phải làm gì bây giờ, đột nhiên khi chúng tôi sắp ra khỏi màn sương mù dày đặc thì bàn chân phải của tôi như bị cái gì đó túm lấy, trong chớp mắt thứ đó kéo tôi ngã khỏi thân Phượng Tố Thiên, tôi xuất phát từ phản xạ tự nhiên khẩn trương bắt lấy cánh của Phượng Tố Thiên, kéo Phượng Tố Thiên đi cùng chui vào một chỗ nào đó ở dưới chân!

Tôi cứ nghĩ là Động Thần đã giở trò, trong lòng vẫn lo lắng, nhưng khi tôi rơi xuống, tôi đã rơi trên một bờ biển đầy nắng ấm, biển cả trong xanh, ánh mặt trời chiếu khắp mặt biển, sóng biển theo gió trên biển, vỗ nhẹ lên bãi đá ngầm và bờ cát. Và trên đá ngầm có một người, đuôi cá, mái tóc nửa trắng bạc nửa xanh biếc tung bay nhẹ nhàng cùng gió biển. Từ xa nhìn lại, nếu như tôi đoán không sai, đó chính là người cá, là Phù Kinh Dương.

Bây giờ chúng tôi đang ở trong ảo mộng của Phù Kinh Dương. Trước đây, tôi đã nghĩ về việc Bàn Cổ Oán Linh sẽ dùng cái gì để trừng phạt Phù Kinh Dương, nhưng không ngờ lại đưa Phù Kinh Dương vào ảo ảnh này, để Phù Kinh Dương không bao giờ thoát khỏi ảo ảnh và xuất hiện trên nhân gian.

Thứ đã đưa chân tôi đến đây, nhưng tôi không biết nó ở đâu, có điều là bây giờ tôi nhìn thấy Phù Kinh Dương, mọi tâm tư đều đặt trên người anh ta, tôi quay sang nói với Phượng Tố Thiên một câu: “Chúng ta qua đó xem một chút.”

Phượng Tố Thiên bèn biến về hình người, cùng tôi đi tới bờ biển có Phù Kinh Dương.

Trước khi chúng tôi đến gần Phù Kinh Dương, Phù Kinh Dương dường như đã cảm thấy có người đang đi về phía mình, vì vậy anh ta quay một khuôn mặt xinh đẹp về phía chúng tôi. Sau khi nhìn thấy đó là tôi, trong đôi mắt trong veo ấy, đột nhiên chói lọi như ánh nắng chói chang trong bầu trời, và nói với tôi: “Thật bất ngờ, tôi vẫn có thể nhìn thấy cô, Nữ Hi.”

Tôi đi về phía Phù Kinh Dương, lúc này Phù Kinh Dương không mặc gì, tấm màn đen trên mặt đã được tháo ra, một chiếc đuôi cá nhẵn bóng treo trên mép đá ngầm. Phần trên của anh ấy trần truồng, đường cong cơ thể rõ ràng, mái tóc hơi ướt nhẹp vì sóng biển hoặc chưa được phơi nắng khi nhô lên khỏi mặt nước, khoác lên đôi vai rộng của anh ta, trông vừa yên lặng mà lại xinh đẹp.

“Là Tiên Lăng xin tôi đi tìm anh.” Tôi nói với Phù Kinh Dương.

Khi Phù Kinh Dương nghe đến tên Tiên Lăng, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt nói với tôi: “Tôi đã chăm sóc cô ấy nhiều năm như vậy, bây giờ là lúc để cô ấy trưởng thành.”

“Cô ấy rất nhớ anh, anh ra đi, cô ấy đau lòng đến muốn chết, suýt chút nữa vì anh mà đại khai sát giới.”

Nhìn dáng vẻ thoải mái dễ chịu của Phù Kinh Dương nằm dưới nắng bây giờ, tôi đang định thuyết phục anh ta quay trở lại địa phủ tối tăm. Khi làm như vậy, ngay cả lương tâm của tôi cũng có chút áy náy, nhưng nếu Phù Kinh Dương không ra tay trấn áp địa ngục Phong Đô và canh giữ cổng Côn Lôn, yêu quái ở khắp mọi nơi, rồi tam giới của chúng tôi, thực sự sẽ hoàn toàn kết thúc.

“Vậy cô thay tôi khuyên nhủ cô ấy, tôi hiện tại rất tốt, nói với cô ấy đừng lo lắng cho tôi.”

Khi Phù Kinh Dương nói câu này, đúng lúc gió biển thổi qua, anh ta nhắm mắt lại, hàng lông mi trắng nhạt xếp chồng lên nhau, khiến cả người anh ta giống như người trong tranh.

Lúc này đây tôi không muốn dùng hai chữ trách nhiệm dồn ép Phù Kinh Dương, anh ta đã canh giữ địa ngục Phong Đô mấy ngàn năm, suốt những năm dài đằng đẵng sống ở âm phủ u ám, hắn thay đổi thân phận, sống từng ngày, giống như một con chuột chũi không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng, loại đau đớn này không phải tôi có thể hiểu được.

Chỉ là tôi không hình dung ra được, vì Bàn Cổ Oán Linh muốn trừng phạt anh ta, tại sao lại có cách ôn hòa như vậy? Tôi đang nghĩ, Bàn Cổ Oán Linh này, muốn trừng phạt, không phải là một mình Phù Kinh Dương mà là để cho hắn hình thành oán hận của muôn dân thiên hạ.

“Vậy anh có biết, nếu như anh không quay về, tam giới sẽ vì anh mà bị hủy diệt không? Người phụ trách cai quản địa ngục Phong Đô trông coi ma quỷ tội ác tày trời, vĩnh viễn không được đầu thai. Anh có nghĩ tới hay không, nếu như anh tiếp tục mê muội ở nơi này, vong hồn của anh sau khi chết đi cũng sẽ bị nhốt vào trong địa ngục mà anh cai quản.”

Khi tôi nói xong những lời này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Phù Kinh Dương khẽ mở ra, một đôi mắt màu nhạt, nhìn chằm chằm vào vùng biển trước mặt, nhìn chăm chú hồi lâu, sau đó nói với tôi: “Cho dù xuống địa ngục, vậy thì sao chứ, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh, vậy thì thế nào. Năm tháng trong mắt tôi, vĩnh viễn chỉ là một cái lồng giam, chỉ cần tôi vừa lòng, cho dù bây giờ khiến tôi chết dưới ánh mặt trời, tan rã bên trong biển rộng, tôi cũng sẵn lòng.”

“Nhưng đây là ảo giác của anh, cơ thể của anh vẫn ở đâu đó trong một góc tối, bao trùm trong bóng tối, mọi thứ anh nhìn thấy bây giờ chẳng khác những gì anh đã tưởng tượng, ai cũng có thể tưởng tượng, khắp nơi đều có thể tưởng tượng được. Chẳng lẽ anh thật sự bỏ rơi muôn dân trong thiên hạ này, bỏ đi cái địa ngục mà anh đã chờ đợi bấy lâu, và mê đắm trong ảo tưởng mà nghĩ về bản thân. Vậy anh có bao giờ nghĩ đến những bách tính trên thế gian này đang tin tưởng anh, khẩn cầu được sự phù hộ của anh. Lẽ nào anh thực sự mong muốn mình trơ mắt nhìn họ tìm đến cái chết?”

Phù Kinh Dương đã là thần linh lâu như vậy, tín ngưỡng của anh ta đối với thiên hạ cũng không nhỏ, từ xưa đến nay, đây cũng là lý do vì sao pháp lực của anh ta lại cường đại như vậy, tôi không tin anh ta thật sự mong muốn bỏ rơi những bách tính yêu mến anh ta mà mê muội trong thế giới hư ảo do anh ta tưởng tượng.

Quả nhiên, khi tôi nói những lời này, vẻ mặt của Phù Kinh Dương bỗng nhiên hơi hoảng hốt, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Những bách tính, khẩn cầu tôi bảo vệ họ…”