Lúc Liễu Long Đình nói, tôi không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía anh ta. Lúc trước tôi trả giá cho anh ta nhiều như thế, thế nhưng cuối cùng anh ta có cảm động chút nào đầu. Bây giờ tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi. Trong lúc tôi mơ màng không biết gì cả, anh ta lại làm chuyện đó với tôi, sau đó lại khóc lóc nói muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?
Thế này thì nực cười thật đấy! Quả nhiên đúng như lời người xưa nói, thâm tình giữ không được, thường tình đặc nhân tâm. Khi tôi yêu anh ta nhất, anh ta lại nhẫn tâm vứt bỏ nó. Bây giờ tôi muốn buông bỏ, anh ta lại giả bộ thân tình thắm thiết.
Mà cho dù là như thể thật, tôi nguyện sống cùng Thần Núi cũng không mong sống cạnh Liễu Long Đình thêm lần nào nữa.
Tôi tính đẩy Liễu Long Đình ra, rồi lại nghĩ nghĩ, Thần Núi bên kia cũng chả phải loại tốt đẹp gì. Tôi không thể vì muốn thoát khỏi tay Liễu Long Đình lại tự dâng mình vào miệng Thần Núi được. Nếu có thể thoát khỏi Thần Núi, thì tốt nhất là đi càng xa càng tốt. "Giờ cậu cảm động cũng vô dụng thôi. Cậu đã đồng ý sẽ giao Bạch Tô cho tôi, làm gì có đạo lý đưa đến rồi lại cầm về há?"
Thần Núi nói đến đây, sắc mặt trầm xuống, âm trầm đi về phía Liễu Long Đình, ngẩng đầu, miệng cười hỏi: "Nếu cậu muốn bội ước, được thôi, đi hỏi Cản Sơn Tiền này có đáp ứng hay không."
Thần Núi vừa dứt lời, vèo một tiếng xuất hiện một vật nhìn qua như độc long, chà sát dung nham trên mặt đất, loét lên tia lửa, vật này đang lao thẳng về phía chúng tôi!
Trong lúc nhất thời tôi không phản ứng kịp, đã thấy vật kia gần đến mặt mình, cũng không thấy Liễu Long Đình lộ vẻ kích động gì cho lắm. Cho đến lúc vật kia sắp chạm đến chúng ta, thắt lưng bị đẩy, sắp ngã trên mặt đất, Liễu Long Đình nhẹ nhàng ôm tôi dịch đi chỗ khác trách được đòn tấn công của Thần Núi
Thần Núi thấy ra chiêu không động đến chúng tôi, liền thu vật kia về. Bây giờ tôi mới nhìn rõ vật được Thần Núi nằm trong tay, là trường tiên màu đen, theo như lời Thần Núi nói chính là Cản Sơn Tiên.
Cản Sơn Tiên, nghe quen quen, hình như từng xuất hiện trong chuyện "Khương nữ khóc Trường Thành từng học hồi tiểu học. Uy lực rất lớn, có thể săn bắn. Mặt khác, nghe nói là Cửu Thiên Huyền Nữ ban tặng Cản Sơn Tiên cho Tân Thuỷ Hoàng, có lời đồn Tân Thuỷ Hoàng dùng Cản Sơn Tiên này đẩy lùi mười dặm vạn lý vùng Nghiễm Quý, vô cùng bá đạo.
Có lẽ là Thần Núi, Thần Núi đã phát huy được hết uy lực của Cản Sơn Tiên. Nhưng anh ta đã có thể gọi được nó ra. Chỗ vừa nãy Liễu Long Đình ôm tôi tránh Cản Sơn Tiên, cỏ cây khô héo, giống như bị thiêu đốt, bên trên có một ít đá vụn, đều bị Cản Sơn Tiền đốt cháy đen thùi lùi, tản ra mùi lửa nóng. May là roi này Thần Núi có đánh lên người, nếu mà nó đánh vào thịt, tay chân Thần Núi, cũng bị nó đốt mấy tầng da.
Nếu Thần Núi đã ra chiêu, Liễu Long Đình làm sao có thể cam tâm để Thần Núi trốn ở đây chứ. Nếu Thần Núi không thể trốn, chỉ có thể đánh. Anh ta để tôi ngồi lên một khối đá lớn, bảo tôi ngồi đây đợi anh ta, không được lộn xộn. Dứt lời, nhặt nhành cây nho nhỏ trên mặt đất. Nhánh cây kia nắm tay Liễu Long Đình lại thành trường kiêm phát sáng long lanh.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Liễu Long Đình cầm kiểm, tuy quân áo anh ta đang mặc vẫn là quần áo hiện đại.
Dáng vẻ cầm kiếm của anh ta trông vô cùng mạnh mẽ, một thân áo trắng, kết hợp với gương mặt trắng nõn của anh ta, đẹp như một bức tranh vẽ, cao to rộng lớn, đẹp không sao tả xiết. Vốn tôi còn định mằng Liễu Long Đình đánh không lại
Thần Núi thì đừng có mà bướng bỉnh như thế. Nhưng nhìn cảnh đẹp trước mặt lại không nhẫn tâm mở lời. Cơ mà chẳng lẽ Liễu Long Đình định cầm nhánh cây biến nó thành kiểm đi đấu với Thần Núi có Cản Sơn Tiên thật đấy hả? Pháp thuật của anh ta không bằng bằng Thần Núi, bây giờ vũ khí cũng kém người ta, thì đấu làm sao? Tôi vốn định nhân lúc hai tên đó đánh nhau thì sẽ nhanh chân bỏ trốn. Nhưng mà Ngân Hoa giáo chủ mới ra khỏi người. Trừ hai câu mắng người, tôi chả còn tí khí lực nào để mà đứng lên nữa, chỉ đành làm theo lời Liễu Long Đình nói, chờ bọn họ phân thắng bại, để xem cuối cùng tôi thuộc về ai. Điều này khiến tôi cảm thấy bây giờ mình y như miếng mồi, hai con sói đói đều muốn ăn tôi, thì phải đánh nhau xem con nào ăn con nào nhịn, con nào thắng thì được ăn.
Hành động hiện giờ của Liễu Long Đình và Thần Núi thô bạo chẳng khác gì hai con mãnh thú đang tranh giành miếng mồi ngon.
Nhưng Liễu Long Đình rất nhanh đã tiếp được chiêu của Thần Núi, nhanh chóng ra tay đánh lại Thần Núi. Chiếc roi dài trong tay Thần Núi như một con rồng đen có thể tuỷ ý điều động linh lực phát ra uy lực thật lớn, không ngừng tản ra khí đen, không ngừng lao đến bên người Liễu Long Đình. Liễu Long Đình nhanh chóng giơ trường kiểm trong tay ra đỡ Cản Sơn Tiên. Khi mà kiếm thần va chạm với Cản Sơn Tiên, phát ra âm thanh bén nhọn làm hai tại tôi trở nên tê rần. Nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng của cuộc chiến này, bây giờ tôi không làm được gì, Hoàng Tam Nương thì ở bên cạnh trồng tôi, ánh mắt khẩn trương nhìn Liễu Long Đình, sợ anh ta xảy ra chuyện gì.
Hai mươi phút trôi qua, Liễu Long Đình với Thần Núi vẫn chưa phân thắng bại, mà hình như Thần Núi không quen dùng Cản Sơn Tiên, lúc vung tay cảm giác có chút lao lực, mà hiệu quả lại không được như anh ta mong muốn. Thế nhưng pháp lực của anh ta mạnh hơn Liễu Long Đình rất nhiều, không thể nào thua Liễu Long Đình được. Nhưng Liễu Long Đình biết mình có thể thắng Thần Núi, cho nên chỉ thủ chứ không tấn công Thần Núi, động tác dùng kiếm nhanh nhẹn linh hoạt, nhìn qua không giống như là tuỳ tiện nhặt nhánh cây lên biến thành kiểm để bảo vệ mình. Hồi trước xem Liễu Long Đình đánh nhau, là xem anh ta bị ngược, giờ xem Liễu Long Đình thế mà có thể đánh nhau với Thần Núi. Tôi bỗng nhận ra, mình ở cùng anh ta lâu như vậy, mà biết quá ít về anh ta.
Nhưng giờ anh ta đã không cần, thì giờ tôi chỉ còn biết đợi vận mệnh tiếp theo của mình sẽ như thế nào mà thôi.
Lần biểu hiện này của Liễu Long Đình, lợi hại hơn tất cả những lần trước. Nhưng mà dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thần Núi, nguồn cung cấp linh khí ngay dưới chân anh ta, nên người anh ta lúc nào cũng cuồn cuộn linh khí. Cho nên trên địa bàn của Thần Núi, có ai có thể giết được Thần Núi đây chứ! Liễu Long Đình muốn mang tôi đi, ít thì đánh với Thần Núi mười ngày nửa tháng, nhưng Liễu Long Đình cơ bản không đánh lại Thần Núi.
Ngay lúc tôi nghĩ có nên bảo Hoàng Tam Nương đi giúp Liễu Long Đinh hay Thần Núi thì một trận gió lớn không biết từ đâu thổi tới. Giọng của một người đàn ông vang lên báo cáo với Thần Núi: "Đại nhân, bên ngoài phủ Thần Núi của chúng ta, có rất nhiều tiên gia đến đây, đòi san bằng miếu Thần Núi của chúng ta! Chúng tôi không thể đánh lại đám tiên gia đấy, nếu Thân Núi không quay về thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Miếu Thần Núi? Chẳng phải Miếu Thần Núi đã bị phá dỡ rồi hay sao? Sao giờ lại có miếu Thần Núi? Nhưng mà Thần
Núi nghe thấy thể, có chút không biết làm sao, nhất thời lớn tiếng chất vấn người đàn ông theo gió đi tới: "Cậu nói cái gì?" "Đại nhân, miếu của chúng ta, sắp bị tiên gia phá, thỉnh đại nhân mau trở về, không thì chúng ta không còn nhà cửa gì cả nữa!"
Thần Núi cực kỳ để ý đến miếu thờ của mình, vừa nghe nói đến miếu Thần Núi có thể bị phá huỷ, Thần Núi đột nhiên mất hết, liếc mắt nhìn tôi ngồi phía xa, ném Cản Sơn Tiền dùng không thuận tay cho tôi, nói: "Cái Cản Sơn Tiên này tặng cho cô, chúng ta biết nhau lâu như vậy, coi như nó là quà gặp mặt ấy. Giờ cô về với Liễu Long Đình đi, tập tành rèn luyện, sau này đỡ bị Liễu Long Đình bắt nạt"
Thần Núi nói với tôi xong, quay qua lạnh lùng nói với Liễu Long Đình: "Liễu Long Đình, coi như cậu lợi hại, nhưng đừng có cao hứng quá sớm, giờ cậu an nhàn, lần sau gặp lại, chắc chắn phải chết!"
Thần Núi nói xong, quay người chạy về rừng, theo sau là người đàn ông mới nãy, tiêu thất.
Cả rừng núi yên tĩnh trở lại, Liễu Long Đình vứt kiếm trong tay đi, nhìn tôi, đi về phía tôi, không quan tôi có phản đổi hay Thần Núi, ôm tôi lên, nói một câu duy nhất: "Chúng mình về nhà thôi."