Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 222




"Không, tôi không về với anh đâu, anh thả tôi xuống dưới đi! Ai muốn về nhà với anh!” Tôi vừa nói vừa dùng tay tóm lấy mặt Liễu Long Đình. Mà Liễu Long Đình đang dùng hai tay ôm tôi, không thể tạo ra khoảng cách để đè lại tôi, cũng không chịu nghe tôi nói, chỉ có thể vừa đi vừa không ngừng nghiêng mặt để tránh bị tay tôi tóm tới.

Thấy Liễu Long Đình mặc kệ tôi, làm như thế nào cũng phải đưa tôi về, tôi đánh cũng vô dụng mà mắng cũng vô dụng. Hoàng Tam Nương nhìn trên mặt anh ta bị tôi cào thành từng vết máu, nhịn không được khuyên tôi: “Cô Bạch, hiện tại chúng ta ở trong núi, hơn nữa trong núi có sói hoang thú dữ, nếu để cô ở đây không phải là để cô đi chết sao? Cô và ngài Tam có chuyện gì thì về đến nhà rồi nói sau, ở nhà thì tùy cô muốn làm ầm thế nào cũng được.

Hiện tại tôi không có biện pháp thoát khỏi Liễu Long Đinh, hơn nữa Hoàng Tam Nương cũng đang nói sự thật. Nếu thật sự quậy đến mức Liễu Long Đình để lại tôi ở đây, có lẽ đêm nay tôi thật sự phải ở trong này làm thức ăn cho sói rồi.

Vì thế tôi nghĩ một hồi cũng không nói chuyện nữa, nhớ tới trong ngôi miếu đổ nát còn có một con rần trắng bị Thần Núi ngược đãi tàn bạo, vì thế tôi liền nói với Liễu Long Đình rằng mang tôi tới ngôi miếu đổ nát đó để xem con rần trắng đó đã chết hay chưa. Trông dáng vẻ thì có lẽ con rắn trắng đó cũng là một tiên gia, nhưng mà chưa tu hành đủ. Tôi nhớ lại kế hoạch Liễu Long Đình thiết kế cần phải có thứ gì đó để cho tôi xem, mà con rần trang này bị đánh thành như vậy bởi vì Liễu Long Đình và Thần Núi muốn lấy được tín nhiệm của tôi.

Khi Liễu Long Đình nghe thấy tôi muốn đi xem con rắn trắng kia, cúi đầu nhìn tôi một cái, gật đầu. Mà tôi nhớ tới thứ dùng để cản thần tiên mà Thần Núi tặng cho tôi trước kia. Pháp khí lợi hại như vậy, lúc đó tôi không cần nên đã ném đi, vì thế để cho Hoàng Tam Nương tìm lại cái Cản Sơn Tiên kia vě.

Liễu Long Đình đang lấy lòng tôi, cho nên dù không cần Liễu Long Đình đồng ý, Hoàng Tam Nương xoay người đi tìm Cản Sơn Tiên của tôi về. Nhưng mà điều khiến tôi cảm thấy tò mò chính là cái tên Thần Núi này sao lại quan tâm đến tôi như vậy? Chẳng lẽ là do tôi là người phụ nữ Liễu Long Đình đưa cho anh ta hay sao? Nhưng mà lý do này cũng rất gượng ép, anh ta không gần phải nữ, càng không thể thích tôi. Vậy nguyên nhân khiến anh ta quan tâm tôi chỉ có một, đó là tôi có cái mà anh ta cần. Nếu không thì sao lại vô duyên vô cớ muốn tim của tôi, cũng muốn người của tôi.

Về phần là thứ gì thì tôi không biết, nhưng mà khi tôi đi vào lại miếu Thần Núi, con rắn trắng lúc nãy còn là hình thú hiện tại đã biến thành một người con trai trẻ tuổi cao gầy, trông có vẻ cũng chẳng nhỏ hơn tôi là bao. Có lẽ do đều là rắn trắng giống Liễu Long Đình, người con trai này cũng có gương mặt đẹp, làn da trắng nõn, mái tóc dài màu xám rối loạn thẩm máu, ướt máu dính trên khuôn mặt tái nhợt của cậu ta. Có lẽ là vừa rồi thấy chúng tôi đi rồi mới dám biến thành hình người. Hiện tại khi thấy tôi và Liễu Long Đình đã trở lại, bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, đôi mắt mở to hoảng sợ nhìn Liễu Long Đình và tôi, một câu cũng không nói được.

Nhìn thấy cả người cậu ta đều là máu, tôi có thể từ cậu ta liên tưởng tới Liệu Long Đình trước kia. Ngày đó tình cảm mà tôi dành cho Liễu Long Đình là tình cảm chân thật, đối với việc anh ta là một con rắn cũng không hề để ý, nhưng mà sau đó bị Liễu Long Đình làm cho tổn thương lòng. Hiện tại lại có một người con trai có khí chất tương tự vài phần với Liễu Long Đình xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt hồn nhiên yếu đuổi. Khi nhìn thấy cậu ta, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, nhìn cậu ta suy yếu như vậy, tuy rằng tôi vô dụng nhưng tôi vẫn muốn bảo vệ cậu ta.

Tôi ngẩng đầu hỏi Liễu Long Đình, con rắn trắng này là ai? Trong nhà còn có người thân nào khác không?

Liễu Long Đình giương mắt nhìn con rắn trắng này một cái, trả lời tôi: “Chỉ là một con rấn trắng tu luyện bình thường trong núi thôi, tu luyện ba trăm năm, trong nhà chỉ có một mình cậu ta tu hành, những người khác đều đã đầu thai chuyển thế rồi.”

Nghe Liễu Long Đình giới thiệu về con rắn trắng, trong lòng tôi thật ra muốn chế giễu anh ta giả vờ làm gấu dữ. Năng lực mạnh hơn nữa thì thế nào, không phải vẫn bắt nạt những kẻ yếu sao?

Từ trên người con rần trắng này tôi có thể nhìn thấy bóng dáng Liễu Long Đình, cũng lại thấy bóng dáng chính mình, vì thể tôi hỏi cậu ta một câu: "Tôi là đệ tử xuất mã, trong nhà có lập Tiên Đường, cậu nguyện ý đến đền thờ nhà tôi tu hành không?"

Tuy rằng đền thờ của tôi hiện tại đã bị Liễu Long Đình khống chế, nhưng mà dù sao nó cũng là đền thờ của tôi, chỉ cần tôi giải trừ quan hệ với Liễu Long Đình, đền thờ vẫn là của tôi.

Người con trai nghe nói tôi là đệ tử xuất mã nên ánh mắt lập tức mở to một chút nhìn tôi, muốn gật đầu với tôi, nhưng nhìn qua Liễu Long Đình đang ôm tôi lại hơi lùi bước. “Cậu không cần sợ anh ta, về sau tôi bảo vệ cậu. Tôi nói với người con trai này. Cậu ta thật sự quá gầy yếu, khi hai tay ôm trước ngực, tôi đều có thể nhìn thấy từng khớp xương của cậu ta.

Khi người con trai nghe thấy tôi nói những lời này với cậu ta, giống như đã tín nhiệm tồi rồi. Cậu ta chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, hơn nữa bằng bỏ lại miệng vết thương trên người, chậm rãi lại gần tôi. Khi đến bên cạnh tôi, cậu ta nhìn tôi vài cái rồi nói với tôi: “Tôi tên là Bạch Sinh. “Vậy cậu theo tôi về đi." Tôi nói với Bạch Sinh như vậy, mà



Bạch Sinh vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn tôi nhanh chóng biến thành một con rắn trắng nhỏ cả người đều là máu, tiến vào trong lòng tôi.

Tôi đưa tay vuốt ve con rằn trắng nhỏ ở trong lòng. Khi cậu ta biến trở về bộ dạng nguyên hình, quả thật giống như đúc với Liễu Long Đình, giống đến mức có vảy trắng nõn như ngọc, đôi mắt nhỏ đỏ tươi.

Liễu Long Đình thấy tôi không hỏi ý kiến của anh ta đã thu loạn gia tiên cũng không nói gì với tôi, mà trực tiếp ôm tôi ra bên ngoài miếu, sau đó cho tôi vào trong xe dưới chân núi.

Lúc này Hoàng Tam Nương cũng đã lấy lại Cản Sơn Tiên mang đến đầy. Đợi khi cô ấy ngồi vào vị trí người lái, xoay người đưa Cản Sơn Tiên cho tôi, nói với tôi Thần Núi này có phải đầu óc bị cháy hỏng rồi không? Vì sao lại đột nhiên đem thứ quý trọng như vậy cho tôi? Cản Sơn Tiên này trong số những binh khí còn sót lại cũng được xem là đứng đầu bảng.

Nghe Hoàng Tam Nương nói như vậy, tôi lập tức vui vẻ, cảm giác giao dịch với Thần Núi lần này tôi còn có lợi nhuận. Nhưng hiện tại tôi đang dùng khăn tay lau khô máu trên người Bạch Sinh nên không thể đưa tay nhận Cản Sơn Tiên từ Hoàng Tam Nương được, nói cô ấy đợi tôi một lát nữa.

Nhưng Hoàng Tam Nương còn chưa nói cái gì, Liễu Long Đình ngồi bên cạnh tôi thấy tôi vẫn luôn xử lý vết thương cho con rắn trắng nhỏ đã cảm thấy hơi phiền. Sau đó lại thấy Hoàng Tam Nương ở trước mặt anh ta giơ Cản Sơn Tiên để đưa cho tôi, cũng không biết là tức giận cái gì, lập tức nhận Cản Sơn Tiên trong tay Hoàng Tam Nương, mở cửa sổ ném nó ra ngoài, sau đó nói Hoàng Tam Nương lái xe.

Cản Sơn Tiên này cũng không phải thứ bình thường, ngay cả Hoàng Tam Nương còn nói Cản Sơn Tiên không đơn giản, Liễu Long Đình vậy mà làm mất của tôi!

Tôi lập tức quay đầu hỏi Liễu Long Đình có ý gì?! Chưa cho phép anh ta mà đã làm mất đồ vật của tôi, bảo anh ta tìm về cho tôi.

Liễu Long Đình quay đầu liếc tôi một cái, lại nhìn con rắn trắng nằm trong lòng tôi, muốn tức giận với tôi, nhưng tôi thấy anh ta vẫn đang áp chế cảm xúc của mình, sau đó nói với tôi: "Loại roi dài này không thích hợp cho em dùng. Vài ngày nữa tôi tặng em cái còn tốt hơn. Thôi đi, Liễu Long Đình nói tặng tôi thứ gì đó tốt hơn, có thể sao? Kiếm của anh ta cũng toàn từ cành khô biến thành, anh ta còn có thể lấy ra cái gì lợi hại cho tôi à? Mà Hoàng

Tam Nường không dám cãi mệnh lệnh của Liễu Long Đình,

Liễu Long Đình bảo cô ấy lái xe, cô ấy trực tiếp lái xe về nhà. Vì đền thờ của tôi ở ngay trong nhà Liễu Long Đình nên Liễu Long Đình cũng không đưa tôi đến nhà bà nội. Căn bản anh ta cũng không có ý định đưa tôi về sau. Sau khi tôi ghi tên Bạch Sinh lên trên đền thờ thì Liễu Long Đình bắt đầu chữa thương cho tôi.

Vết thương trên người tôi đều chỉ là vết thương nhỏ, đối với Liễu Long Đình mà nói, chữa khỏi cho tôi cũng không phải chuyện gì cần cố gắng hết sức. Nhưng tôi tưởng tượng trong phòng này Liễu Long Đình đã giết nhiều người như vậy, đã làm nhiều chuyện ghê tởm với tôi như vậy. Hiện tại thấy căn phòng này, không hiểu sao tâm tình tôi cực kỳ xao động.

Mà Liễu Long Đình cũng nhận ra tôi không thích căn nhà này, vì thế nói với tôi: “Ngày mai chúng ta đi xem nhà đi, có thể khiến tâm trạng em thay đổi." "Liễu Long Đình, anh không phát hiện ra anh như này thật ghê tởm, thật ích kỷ sao? Tôi căn bản không thương anh nữa, anh tốt nhất đừng trêu chọc tôi nữa." Tôi trực tiếp ngả bài với

Liễu Long Đình, tôi không muốn con đường sau này của tôi lại bị Liễu Long Đình nhúng chàm.