Thần Núi chắc cho rằng tôi lấy trái tim của mình đổi lấy mạng của Liễu Long Đình nên lúc tôi biết được tất cả chuyện này là do Liễu Long Đình sắp đặt thì tôi nhất định sẽ đau lòng muốn chết, bây giờ thấy trên mặt tôi ngoại trừ sự tức giận thì chẳng còn cảm xúc gì khác nên vẻ mặt anh ta có chút nghi ngờ, lạnh giọng cười hỏi tôi: "Cô bị chọc giận đến điên rồi à? Liễu Long Đình lừa gạt cô, lẽ nào cô không hận cậu ta sao? Còn muốn thành toàn cho cậu ta với Ngân Hoa giáo chủ."
Xem ra Thần Núi đã biết người trong bụng tôi chính là Ngân Hoa giáo chủ. "Sao tôi lại phải hận Liễu Long Đình, anh ta không đáng để tôi hận, bây giờ tôi chỉ hy vọng anh tuân thủ lời hứa, lấy Ngân Hoa giáo chủ trong bụng tôi ra, nếu không thì anh trả trái tim lại cho tôi."
Lúc tôi nói mấy lời này cũng quay đầu liếc nhìn Liễu Long Đình, bảo anh ta giúp tôi nói vài câu, dù sao anh ta còn muốn Ngân Hoa giáo chủ ra khỏi cơ thể tôi hơn cả tôi. Bây giờ thấy Liễu Long Đình im lặng như chẳng có chuyện gì xảy ra, thật là thấy may mắn cho anh ta vì tôi là một người bình thường, nếu không anh ta lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác như vậy, tôi nhất định sẽ khiến anh ta thịt nát xương tan.
Thế nhưng, trên thế giới này, bất kỳ thứ gì, nếu đã đạt đến giới hạn của nó thì sẽ bị phản ngược trở lại, trước đây tôi hận Liễu Long Đình như vậy, hận không thể băm thấy anh ta thành trăm mảnh, nhưng bây giờ trái tim tôi bị anh ta lừa tới mệt rồi, mệt đến mức tất cả tình cảm với anh ta đều sụp đổ trong chớp mắt, muốn quay về nhà sống yên ổn, không muốn bước vào vòng luẩn quẩn phức tạp của Liễu Long Đình nữa. "Trả lại trái tim cho cô là chuyện không thể, bây giờ ba người chúng ta cược một ván đi, giờ tôi chỉ cần lấy Ngân Hoa giáo chủ từ trong bụng cô ra, giao dịch của chúng ta sẽ hoàn thành. Thứ tôi muốn ở Liễu Long Đình chính là tất thảy con người cô, cho nên cô vẫn còn nợ tôi một mạng, một lát nữa tôi lấy đứa bé trong bụng cô ra, cô phải đi với tôi.
Lúc Thần Núi nói mấy lời này, trên gương mặt vẫn luôn treo nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, dường như mọi việc đều nằm trong tay anh ta. Liễu Long Đình nghe Thần Núi nói xong thì lập tức quay đầu lại, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào tôi. Trên khuôn mặt trắng nõn của ấy, ánh mắt của anh ta vừa sâu thẳm vừa trấn tĩnh khiến tôi nhất thời không đoán ra được trong lòng anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Nhưng anh ta si mê Ngân Hoa giáo chủ như vậy, tôi cho rằng anh ta nhất định đang nghĩ chờ sau khi Ngân Hoa giáo chủ đi ra, anh ta sẽ cùng với Ngân Hoa giáo chủ sống cuộc sống sau này thế nào, nghĩ tới đây trong lòng tôi lại có chút hận anh ta vô tình vô nghĩa. Thế nhưng tôi cũng đã từng bị đau đớn dày vò rồi, cho nên bây giờ dù trong lòng tôi rất bất mãn với Liễu Long Đình nhưng cũng không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào của mình. "Bắt đầu đi, cung nghênh Ngân Hoa giáo chủ." Liễu Long Đình cuối cùng cũng mở miệng nói một câu.
Thần Núi thấy Liễu Long Đình đã mở lời, liếc nhìn tôi xác định một chút rồi trực tiếp làm phép. Anh ta giơ hai tay ra, một lần khí màu trắng từ bên trong rừng không ngừng tập trung vào trong lòng bàn tay Thần Núi, mà làn khí màu trắng lại này chui vào bụng tôi.
Dân dân tôi thấy bụng mình có một luồng khí nóng, cái thai vốn đã rất lâu không có động tĩnh gì, bây giờ khi làn khí trắng này của Thần Núi chui vào bụng tôi, bụng tôi càng lúc càng lớn, đồng thời, một trận đau đớn kịch liệt từ bụng tôi dần lan ra khắp cả người.
Tôi sờ lên cái bụng phình lớn của mình, đưa tay chống vào cái bàn phía sau hỏi Thần Núi rốt cuộc tôi đang bị gì?
Thần núi đang vận pháp không trả lời tôi, ngược lại Hoàng Tam Nương im lặng nãy giờ thấy tôi ôm bụng đau đớn thì đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nói với Liễu Long Đình: "Tam gia, phỏng chừng cô Bạch sắp sinh rồi."
Khi Liễu Long Đình nghe thấy tôi sắp sinh thì ánh mắt bằng sáng lên, nhanh chóng kêu Hoàng Tam Nương đến đỡ đẻ cho tôi, lúc này anh ta cũng bước tới chỗ tôi muốn đỡ tôi xuống.
Bây giờ tôi nhìn thấy Liễu Long Đình liền tức giận, đẩy anh ta ra, tôi tự mình ngồi xuống, sớm biết tôi phải sinh Ngân Hoa giáo chủ ra theo cách phụ nữ sinh con bình thường tối đã đi bệnh viện rồi, ở đây bẩn thỉu như vậy bảo tôi sinh như thế nào chứ, thế là tôi bảo Hoàng Tam Nương đang quỳ gối bên mình đưa tôi vào bệnh viện, đừng sinh ở đây.
Hoàng Tam Nương sở sở bụng tôi xong nói giờ tới bệnh viện không kịp rồi, chỉ có thể sinh ở đây, trước kia, phần lớn mấy yêu quái ở núi Trường Bạch sinh con đều là do bà ta đỡ đẻ, bảo tôi không cần lo lắng.
Nhìn Hoàng Tam Nương không đeo găng tay, làm sao tôi có thể không lo lắng chứ, nhưng bây giờ tôi đã bắt đầu chảy máu rồi, chẳng còn cách nào chỉ có thể sinh trong ngôi miếu đổ nát này, có điều sinh trong ngôi miếu này cũng tốt, tôi không muốn vì sinh Ngân Hoa giáo chủ mà còn phải đặc biệt tới bệnh viện lãng phí tiền của tôi.
Lúc tôi đang sinh, Thần Núi quay người đi, tiếp tục niệm thần chủ, tinh khí liên tục không ngừng chui vào cơ thể Ngân Hoa giáo chủ trong người tôi, còn Liễu Long Đình cũng ở bên cạnh tôi giúp đỡ Hoàng Tam Nương, thấy Liễu Long Đình lo lắng như vậy trong lòng tôi càng tức giận hơn, vừa la lên đầu đớn, vừa mắng chửi anh ta có phải là cuối cùng cũng được vui vẻ rồi hay không? Ngân Hoa giáo chủ có thể sinh ra từ người tôi rồi, anh ta cuối cùng có thể sống cuộc đời của đôi cẩu nam nữ với Ngân Hoa giáo chủ rồi?
Liều Long Đình không trả lời tôi câu nào, thấy tôi không ngừng nói chuyện mà ảnh hưởng tới việc sinh nở nên nhét thẳng cánh tay cường tráng của anh ta vào miệng tôi.
Khi mà tiếng khóc lanh lảnh của đứa trẻ vang lên từ trong ngôi miếu, trong bụng tôi một mảnh trống không, mặc dù còn đau đớn nhưng cuối cùng cảm giác nhẹ nhàng khi buông bỏ được gánh nặng cũng ngập tràn từng tế bào trên toàn thân, khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, thoải mái đến độ tôi chỉ muốn ngủ thiếp đi, bởi vì tôi biết đây không phải là con của tôi nên tôi chẳng có chút mong muốn nhìn mặt nó.
Mà đứa trẻ này sau khi đi ra khỏi bụng tôi giống như được kích thích, lớn lên vô cùng nhanh, mới chưa đầy vài phút đã biến thành cô bé bốn năm sáu tuổi, cô bé này rất giống tôi hồi nhỏ, chỉ là đôi mắt đó còn đẹp hơn nhiều so với tôi lúc ấy, càng thêm yêu kiều động lòng người, còn câu đầu tiên Ngân Hoa giáo chủ phát ra sau khi tỉnh lại là nói muốn gặp tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, sau đó còn chẳng thèm nói với tôi một lời cảm ơn mà đã biến thân đi mất.
Từ sau khi Ngân Hoa giáo chủ xuất hiện vẻ mặt Liễu Long Đình cũng không vui vẻ như tôi nghĩ, Ngân Hoa giáo chủ đi rồi anh ta cũng không đuổi theo mà tiếp tục ở lại ngôi miếu này với mấy người chúng tôi.
Thần Núi thấy đứa trẻ trong bụng tôi đã ra rồi lại thấy tôi một thân đầy máu nắm dưới đất thì trực tiếp cởi áo gấm hoa lệ của mình ra che người tôi lại rồi dùng thần chủ để áo gấm quấn quanh một vòng người tôi, giống như gói bánh tét vậy, sau đó đưa tay muốn kéo tôi lại, áo gầm của anh ta lập tức bọc lấy tôi, bay về phía anh ta.
Thần Núi bằng nhiên bắt đầu vô duyên vô có muốn tôi như vậy khiến tôi có chút tò mò, nếu dựa theo thân phận kiếp này của tôi, một vị thần cai quản núi như anh ta, thế giới có vô số ngọn núi, người nhiều như vậy, anh ta không thể nào để tâm đến một người mờ nhạt giữa biển người như vậy, tôi đoán có phải anh ta biết thông tin gì về kiếp trước của tôi rồi hay không? Dù sao nếu tôi thật sự là một người bình thường thì tôi tuyệt đối sẽ không đen đủi đến mức gặp nhiều loại yêu tiên bên cạnh mình đến thế, trải qua những chuyện mà người thường hoàn toàn không thể trải qua. Hơn nữa, ngay đến cả Long Nhi cũng nói có vẻ thân phận kiếp trước của tôi cũng không đơn giản.
Ngay sau khi thoát khỏi thân phận Ngân Hoa giáo chủ, tôi bắt đầu quan tâm tới nguồn gốc của mình, nếu thật sự đi theo Thần Núi không chừng tôi còn có thể biết được thân phận kiếp trước của mình.
Nhưng đúng lúc tôi suýt chút nữa là ngã xuống dưới chân Thần Núi, Liễu Long Đình vốn đang đứng một bên không nói chuyện đột nhiên nhảy vọt lên một cái, trực tiếp hướng tới phía tôi đang bay về phía Thần Núi, giơ tay ra kéo tôi vào trong lòng anh ta, trong nháy mắt đã cướp tôi đi trước mắt Thần Núi. Sau đó anh ta ngước mắt lên nhìn Thần Núi, hết sức bình tĩnh mà nói: "Tôi không thể giao cô ấy cho anh được."
Thần Núi đối với sự lật lọng của Liễu Long Đình cũng không ngạc nhiên, nhưng vẫn cảm thấy tức giận. Anh ta khẽ cau mày lại, giọng điệu nói chuyện với Liễu Long Đình cũng bắt đầu có chút nghiêm khắc: "Tại sao? Lẽ nào vì Bạch Tôi bằng lỏng quyết tâm cứu cậu nên cậu cảm động sao?"
Lúc Thần Núi nói như vậy trong lòng tôi lập tức cười lạnh. Nói bừa, Liễu Long Đình mà cảm động thì trời có mà sập ấy, trong lòng anh ta, ngoại trừ Ngân Hoa giáo chủ thì hoàn toàn chẳng còn ai có thể cảm động anh ta được, anh ta chính là động vật máu lạnh. "Đúng." Liễu Long Đình dứt khoát trả lời: "Tôi cảm động rồi! Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tôi có được tình yêu, tìm được tình yêu mà người đó nguyện vì tôi mà bỏ ra hết thảy."