Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 17




Kể từ sau ngày hôm ấy Kỳ An và Đăng Khoa vốn dĩ đã ít cơ hội để gặp nhau, nay lại càng tránh né nhau nhiều hơn. Tin nhắn để hỏi thăm nhau cũng vơi nhiều hơn trước.

Những lần vô tình gặp nhau ở công ty hay set quay, cũng chỉ chào hỏi quoa loa rồi lại lảng tránh nhau. Cả hai người cũng không hiểu vì sao lại tránh mặt đối phương, là vì ngượng ngùng do đã thổ lộ tình vảm với đối phương hay gượng gạo vì không thể cư xử với nhau thoải mái như hai người bạn.

Tình trạng của Kỳ An và Đăng Khoa bây giờ chính là trên tình bạn một chút nhưng lại dưới tình yêu một bậc. Thật khiến người trong cuộc khó xử.

Mọi thứ cứ thế chầm chậm trôi qua cũng đã gần một năm sau ngày hôm ấy, cái ngày mà cậu quyết định nói ra tình cảm của mình với Đăng Khoa. Suốt khoảng thời gian qua Đăng Khoa vẫn im hơi lặng tiếng, chú tâm hết mực vào công việc.

Còn cậu vẫn chờ anh ấy, vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của anh ấy, vẫn trông chờ được gặp anh ấy từng ngày, và thật may anh vẫn như thế với cậu, vẫn diệu dàng và điềm đạm, vẫn quan tâm cậu như trước kia.

May thay, trong suốt một năm làm việc miệt mài thì anh ấy cũng đã được công ty thăng chức làm giám đốc điều hành. Việc thăng chức của Đăng Khoa trong mắt Kỳ An, đó chính là sự nổ lực và cố gắng của anh.

Nhưng thực tế là vì, ba của Đăng Khoa sau khi biết anh nộp sồ sơ xin việc vào công ty và làm công việc quản lý, đã cố ý thăng chức cho Đăng Khoa để anh ấy sớm ngày tiếp quản công ty.

Hôm nay tiết trời thật lạnh, sắp vào đông rồi, mùa đông đến chính là nói rằng lại một năm nữa sắp trôi qua rồi. Bên ngoài trời tuyết rơi trắng xóa khắp nơi, Kỳ An đang ngồi trên hơi cùng với Ngọc Lam đi đến nơi quay bộ phim mới.

Sau khi bộ phim " Ánh sáng nơi anh " được công chiếu đã gây tiếng vang lớn trên thị trường phim điện ảnh vào cuối năm nay. Phần đông khán giả đều rất yêu thích vai nữ chính do Ngọc Lam đảm nhiệm, mọi người đều khen ngợi tài năng diễn xuất của cô ấy, cũng vì thế mà khối lượng công việc của cô và Kỳ An cũng tăng theo.

Phim chỉ vừa được công chiếu vài ngày mà lịch trình của Ngọc Lam đã kín đến tận giữa năm sau rồi, không hổ danh là diễn viên triển vọng của màn ảnh rộng nước nhà.

Kỳ An ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa kính ô tô, trong lòng bỗng chốc lại nhớ đến anh ấy, từ lúc làm giám đốc điều hành của công ty đến nay vẫn chưa có cơ hội để gặp nhau lần nào.



Tin nhắn mà cậu gửi đi cũng đã được xem vào 2 tháng trước mà vẫn chưa trả lời, thật sự là bận như vậy sao, vậy anh ấy đã hoàn thành sự nghiệp của mình chưa?, đã có câu trả lời cho cậu chưa?.

Ngọc Lam ngồi bên cạnh đang mải mê bấm điện thoại, bỗng dưng quay sang nhìn Kỳ An, trong lòng cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau không nhịn được, cô lay lay cánh tay Kỳ An rồi hỏi

- Anh Kỳ An em hỏi anh chuyện này được không?

- Chuyện gì vậy?

- Anh... vẫn còn đợi anh Đăng Khoa sao?

- Ừm vẫn đợi

- Cũng... đã lâu như vậy rồi sao anh lại không từ bỏ?

- Tại sao anh phải từ bỏ? anh lại cảm giác anh ấy sắp thành công rồi

- Tại vì....

- Có chuyện gì sao?

- Em...

- Sao thế?

- Em không muốn anh buồn nhưng...

- Sao anh phải buồn? có chuyện gì xảy ra với em vậy?

Ngọc Lam chỉ im lặng không nói gì, ánh mắt khó xử kèm chút buồn bã nhìn Kỳ An, Cậu khó hiểu, đôi mày nhíu lại, nhìn Ngọc Lam bằng ánh mắt dò hỏi.

Cô vẫn im lặng nhưng sau đó mở điện thoại của mình lên rồi đưa cho Kỳ An. Đập vào mắt cậu là dòng tiêu đề to đùng trên bài báo trong điện thoại " CA SĨ KHÁNH NAM CÔNG KHAI HẸN HÒ VỚI QUẢN LÝ CŨ " bên dưới tiêu đề là hình ảnh Khánh Nam và Đăng Khoa đang ôm nhau giữa trời tuyết trắng, kèm theo dòng trạng thái " You are the last rose in my barren land " ( người là đóa hoa hồng cuối cùng trên mãnh đất cằn cỗi của tôi).

Đầu óc Kỳ An lúc này bỗng nhiên trở nên trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ nỗi điều gì cả. Nhưng gương mặt cậu vẫn rất điềm tĩnh, cậu đưa điện thoại cho Ngọc Lam rồi nói



- Chắc lại là báo lá cải giật tít thôi, em đừng lo

- Em cũng nghĩ là vậy

- Ừm

- Nếu có chuyện gì anh cứ nói với em nhé, em sẽ ở bên cạnh anh

- Anh biết rồi, em đừng lo

- Vâng

Kỳ An quay mặt về phía cửa kính xe, đôi mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài nhưng chất chứa trong đôi mắt ấy là muôn vàn sự hỗn loạn. Chuyện gì đang xảy ra trước mắt cậu vậy, những gì bài báo vừa viết có phải thật không, còn tấm ảnh ấy có phải do bị chỉnh sửa không.

Cậu phải làm gì đây, bây giờ cậu phải giải quyết những câu hỏi trong đầu mình như thế nào đây. Đúng rồi cậu phải hỏi Đăng Khoa. Nhất định cậu phải nhận được câu trả lời thật thỏa đáng.

Nói rồi cậu vẫn tiếp tục làm việc đến tối, sau khi về nhà cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đăng Khoa

- Đăng Khoa, cậu và Khánh Nam đang hẹn hò sao?

Kỳ An nhìn chằm chằm vào điện thoại trông chờ câu trả lời từ Đăng Khoa, mãi một lúc lâu sau đó điện thoại mới hiện lên dòng tin nhắn từ Đăng Khoa

- Tôi xin lỗi

- Xin lỗi chuyện gì?

- Tôi đã phụ lòng cậu

- Ồ vậy mấy bài báo đó đăng là thật sao?

- Ừm...em ấy muốn công khai hẹn hò



- Ồ nếu Khánh Nam không muốn thì cậu vẫn sẽ im lặng để tôi chờ đợi cậu mòn mỏi như vậy sao?

- Tôi thật sự không biết phải mở lời với cậu như thế nào, tôi thật sự xin lỗi

- Cậu không biết mở lời như thế nào cho nên cậu chọn im lặng?

- Tôi thật sự không muốn làm tổn thương cậu

- Vậy những điều cậu làm với tôi là tốt cho tôi à? nếu không có tình cảm tại sao lại không từ chối tôi? còn muốn tập trung cho sự nghiệp?, sự nghiệp của cậu là cái nào?, là chức giám đốc hay là chàng trai nhỏ bé mà cậu ôm giữa trời tuyết kia?

- Tôi xin lỗi

- Xin lỗi thì được gì? có thay đổi được những điều cậu làm không?

- Tôi...

- Ha thất vọng thật đấy, ngay cả việc có yêu hay không, từ chối hay đồng ý cũng không thể nói ra được, lại còn đi lừa dối tôi bằng mấy lời nói dối trá đó. Cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng.

- Tôi xin lỗi

- Đủ rồi, cậu chẳng làm gì có lỗi với tôi cả, đều là do tôi tự nguyện nên tất cả những điều này đều là tôi đáng đời. Không cần nói gì nữa cả.