Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 18




Nhắn xong tin nhắn đó Kỳ An chặn liên lạc với Đăng Khoa và xóa mọi thứ về Đăng Khoa trong điện thoại. Cậu bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng tắm, rửa mặt thật nhiều lần, rửa đến khi gương mặt trắng sáng tinh khiết như thiên thần của cậu đỏ ngầu cả lên.

Kỳ An ngước mắt nhìn vào bản thân mình trước gương. Khóe môi cong lên nụ cười chua xót. Cậu nhìn thẳng vào gương rồi tự chất vấn mình

- Đúng thật là tất cả những thứ bây giờ mày đang gánh chịu là do mày đáng đời. Là mày tình nguyện yêu người ta, tình nguyện âm thầm ở bên cạnh người ta, tình nguyện ngu ngốc chờ đợi người ta. Có ai bắt ép mày làm gì đâu? đều là do mày tình nguyện. Ngu ngốc thì bị như vậy là đáng đời. Bọn họ nói đúng mày chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai cần đến mày dù trước kia hay bây giờ vẫn vậy, vẫn chẳng có ai cần mày cả.

Vừa nói nước mắt Kỳ An vừa rơi lả chả trên gương mặt đỏ ao. Cậu khóc nấc nghẹn từng cơn, trái tim nơi ngực trái cứ xiết chặt lại làm cậu đau đớn đến không còn sức lực.

Cả thân hình ốm yếu của cậu đổ gục xuống sàn, cậu tựa lưng vào tường hai tay ôm lấy chân mình, co người ngồi gục mặt mà khóc.



Cậu cứ khóc như thế, khóc đến nỗi không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Cậu thiếp đi trong phòng tắm từ lúc nào không hay.

Khi Kỳ An giật mình thức giấc trong phòng tắm, thì đôi mắt cậu đã mệt mỏi đến mức không mở nổi, gương mặt cậu có vẻ hơi sưng lên vì tối qua chà sát mạnh quá nhiều.

Cậu lờ đờ bước ra ngoài nhìn quanh phòng một lượt rồi quay lại vào phòng tắm rửa mặt thật lâu, sau đó chầm chậm đi về phía cái bàn tròn nhỏ ở ban công.

Thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, lúc này chỉ mới tờ mờ sáng, trời vẫn rơi những bông truyết trắng tinh khôi và mỏng manh, nhưng bóng dáng của mặt trời thì vẫn còn lấp ló đâu đó dưới đường chân trời xa tít tắp.

Gió thổi từng cơn lạnh tê tái da thịt cậu, nhưng cậu vẫn ngồi đấy như người mất hồn, đưa đôi mắt đã khô rát vì khóc vì gió lạnh của mùa đông nhìn xa xăm vào khoảng không vô định bên ngoài.

Cậu cứ ngồi như thế cho đến lúc tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên in ỏi trên giường.

Cậu mới quay đầu lại nhìn vào điện thoại, gương mặt vẫn không có biểu tình gì nhưng cơ thể thì chầm chậm bước đi đến gần tủ quần áo, chuẩn bị quần áo để đi làm.

Dù không ổn thế nào vẫn phải đi kiếm cơm thôi không ai nuôi mình được.



6 giờ sáng, tiết trời lạnh buốt rét, Kỳ An mặc một thân áo dày cộp kèm theo một chiếc khăn choàng màu trắng tinh xảo, cậu đứng dựa lựng vào cửa xe hơi đang đậu trước nhà của Ngọc Lam.

Lúc Ngọc Lam từ trong nhà bước ra cô thoáng giật mình, ngay sau đó là đau lòng khi nhìn thấy Kỳ An, đôi mắt cậu lộ rõ vẻ tiều tụy, dù gương mặt vẫn điềm tĩnh nhưng đôi mắt ấy đã bán đứng cậu trước sự tinh ý của cô.

Đôi mắt cô ánh lên tia xót xa nhưng cô biết Kỳ An không muốn ai nhìn thấy điều đó nên mới cố gắng tỏ ra bình tĩnh như không có gì xảy ra như thế.

Ngọc Lam thu vội ánh mắt xót xa của mình lại, rồi nhìn cậu với đôi mắt to tròn dịu dàng, cười thật tươi chào cậu, Kỳ An cũng mỉm cười nhẹ với cô rồi sau đó mở cửa xe cho Ngọc Lam.

Suốt vài ngày sau đó Kỳ An vẫn vậy, vẫn điềm tĩnh và xử lý mọi công việc rất tốt. Mọi người nhìn vào đều không có ai nghĩ rằng đây là người đang phải chật vật đau khổ trong tình cảm.

Chỉ riêng Ngọc Lam là người duy nhất cảm nhận được một phần nhỏ sự đau khổ từ sâu thẳm trong ánh mắt của Kỳ An.

Cô rất lo lắng cho Kỳ An, người nào càng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra thì hoặc là người đó chẳng thiết tha để tâm gì đến thứ tình cảm đó hoặc là đau đến mức không còn chút cảm giác gì nữa.

Kỳ An là kiểu người thứ hai, tình yêu trong mắt của cậu dành cho Đăng Khoa không quá si mê nhưng đầy đủ chân thành và yêu thương.

Ngọc Lam biết điều đó, cô nhiều lần bắt gặp ánh mắt tràn đầy tâm tình của Kỳ An khi nhìn Đăng Khoa, cô hiểu. Tình cảm 4 năm không dài không ngắn nhưng người trong cuộc sâu đậm bao nhiều người ngoài nhìn vào làm sao biết được.

Còn về phần Đăng Khoa, anh cũng đã cố gắng liên lạc với Kỳ An nhưng đều bị cậu chặn hết tất cả.

Công việc thì ngày càng chất đống, thời gian rảnh thì dành cho người yêu của mình, trong lòng anh thì rõ ràng không muốn mất người bạn này.

Nhưng có lẽ chính Đăng Khoa cũng hiểu những thứ mập mờ mà anh tạo ra cho cậu đã khiến cậu tổn thương đến nhường nào.

Cứ thế Đăng Khoa cũng dần im lặng, không còn cố gắng để liên lạc với cậu nữa hay nói đúng hơn, anh chắc không còn đủ dũng khí để đối diện với cậu sau những thương tổn mà anh đã gây ra cho cậu.