Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 16




Kỳ An chậm rãi bước đến trước cửa quán cafe rồi đẩy cửa bước vào, vẫn là khung cảnh quen thuộc, suốt mấy năm qua không hề thay đổi.

Cậu đi đến quầy gọi nước, sau đó cầm trên tay ly cafe nóng, bước đến góc bàn quen thuộc, nơi có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên ngoài qua tấm kính trong suốt lớn.

Kỳ An ngồi xuống, mắt hướng về phía đường phố đông đúc ngoài kia. Trong lòng cứ đan xen nhiều thứ cảm xúc. Sau gần một tháng cậu và Đăng Khoa mới có thời gian rảnh để gặp nhau.

Kỳ An nghe theo lời của Ngọc Lam, chọn một nơi thật nhiều kỷ niệm của cả hai để tỏ tình, cậu chọn tới chọn lui vẫn là quán cafe này hợp nhất.

Cậu cố tình đi sớm hơn 30 phút để chuẩn bị tâm lý cho mình, cậu còn soạn sẵn cả một bài văn tỏ tình vào tối quá để học thuộc sẵn. Bây giờ thì dù vẫn còn rất hồi hộp nhưng cậu vẫn rất tự tin vì sự chuẩn bị của mình.

Lúc này Đăng Khoa bước đến trước mặt Kỳ An, cậu ngước mắt lên nhìn anh, vẫn gương mặt đẹp trai tỏa nắng ấy, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, thật khiến cho người ta mê đắm.

Kỳ An nhìn anh đến ngây người. Riêng hôm nay, à không, phải nói là từ hôm nay trở đi cậu sẽ được ngắm nhìn gương mặt ấy một cách thoải mái mà không sợ bị anh phát hiện nữa.

Nhận thấy ánh mắt của Kỳ An vẫn luôn đặt lên người mình từ nãy đến giờ Đăng Khoa nhướn mày hỏi cậu:

- Sao thế? mặt tôi bị dính gì hả?

- Ừm

- Dính gì thế? Ở đâu?

- Dính sự đẹp trai

- Hả? sao hôm nay cậu lại nói mấy lời này thế, không giống cậu chút nào



- Vậy sao

- Ừm

Đăng Khoa im lặng hướng mắt về phía bên ngoài cửa kính, bên ngoài bầu trời bị mây đen bao phủ, một màu xám xịt nhuộm cả một khoản trời rộng lớn, như dự báo cho một cơn mưa nặng hạt sắp đổ xuống. Lúc này Kỳ An vẫn chắm chú nhìn ngắm Đăng Khoa, cậu hít một hơi thật sâu rồi mở lời

- Đăng Khoa, cậu có người trong lòng mình chưa?

- Ý cậu là người yêu hả hả?

- Ừm

- Chưa

- Vậy tôi có thể trở thành người đó không?

- Người gì?

- Người yêu của cậu

- Hả? Kỳ An cậu đang đùa với tôi phải không?

- Tôi đang rất nghiêm túc

- Cậu... thích tôi thật sao?

- Ừm rất thích cậu

- Ờm... từ bao giờ vậy

- Vài năm trước

- Ừm...

- Sao thế? cậu không thích tôi sao?



- Ờm... không hẳn là thế, chỉ là bây giờ tôi thật sự chỉ muốn toàn tâm toàn ý vào công việc của mình, tôi rất muốn nhanh chóng thành công nên bây giờ tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu được

- Vậy à

- Kỳ An tôi xin lỗi

- Không sao, nếu cậu muốn tập trung cho sự nghiệp tôi sẽ đợi cậu

- Thật sao?

- Ừm tôi sẽ đợi đến khi cậu thành công, lúc đó hãy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng

- Ừm

Kết thúc cuộc nói chuyện vẫn là không đâu vào đâu. Cả hai vẫn im lặng, nhưng lần im lặng này lại gượng gạo gấp mấy lần bình thường.

Lúc này Kỳ An viện cớ có việc nên đã về trước. Cậu bước từng bước chân nặng nề trên vỉa hè, đôi chân cứ vô thức đi về phía trước, dù không biết sẽ đi về đâu.

Cậu vừa bước đi trong đầu vừa tràn ngập những suy nghĩ " mình như vậy có phải là tỏ tình bị từ chối không?", " không đúng anh ấy đâu có nói là không thích mình, cũng đâu phản đối khi mình nói sẽ đợi anh ấy, có lẽ anh ấy thật sự muốn tập trung cho sự nghiệp, dù sao cũng đã đợi anh ấy mấy năm nay rồi, đợi thêm một lúc nữa cũng không sao. Chí ít thì Đăng Khoa cũng không bài trừ hay ghét bỏ mình, anh ấy vẫn chấp nhận mình, không sao mình vẫn có thể đợi được".

Tí tách...tí tách... Kỳ An cảm nhận được vài giọt nước lành lạnh rơi trên mặt mình, cậu ngẩn đầu lên trời thì đã thấy một vài giọt mưa rơi li ti. Thoáng chốc, một trận mưa to đã vội vàng trút xuống.

Cậu nhìn xung quanh cũng không thấy có nơi để trú mưa, cũng chỉ còn vài trăm mét là đến nhà nên Kỳ An quyết định đội mưa về nhà.

Về đến nhà thì người cậu đã ướt sũng, cậu nhanh chóng thay quần áo và làm ấm người. Kỳ An ngồi trên bàn làm việc mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đang mưa như trút nước.

Trong lòng chán nản "hôm nay đen thật đấy, làm gì cũng không được suôn sẻ". Vào ngay lúc này, cậu cũng không nghĩ rằng, ông trời đang xót thương cho sự cố chấp bây giờ của cậu.

Điện thoại của Kỳ An bỗng vang lên tiếng tin nhắn đến, cậu mở lên thì thấy người gửi đến là Ngọc Lam. Cô biết hôm nay cậu đi làm "chuyện đại sự" nên trong lòng cũng rất hồi hợp.

- Anh Kỳ An sao rồi, sao rồi?

- Sao trăng gì chứ

- Anh tỏ tình thành công chưa?

- Cũng không biết nữa

- Hả???, sao lại không biết, chả lẽ anh chưa nói ra sao

- Anh nói rồi

- Vậy sao lại không biết?

- Anh ấy nói muốn tập trung cho sự nghiệp

- Vậy anh trả lời như thế nào?

- Anh nói anh sẽ đợi anh ấy

- Thật là, sao anh ta không trả lời rõ ràng với anh chứ

- Không sao anh sẽ đợi anh ấy

- Haizzz

Kỳ An bỏ điện thoại xuống lại tiếp tục nhìn trời đang trút mưa, không nói gì cũng không nghĩ gì. Chỉ im lặng ngồi đó, đôi mắt thẫn thờ nhìn về những giọt mưa rơi.

Về phía Đăng Khoa thì sau cuộc nói chuyện với Kỳ An anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không biết mình có tình cảm với cậu không. Nhưng những lời lúc nãy Đăng Khoa nói ra đều là lời thật lòng, anh không muốn từ chối cậu nhưng bây giờ anh chỉ có thế tập trung vào công việc mà thôi.

Anh cũng không muốn làm cậu tổn thương lại càng không muốn xa cách với cậu. Nên bây giờ chỉ có thể cầu mong cậu, cho anh thêm chút thời gian để xác định lại lòng mình. Suy nghĩ được một lúc thì Khánh Nam gọi anh đến giúp cậu ấy vài việc. Đăng Khoa cất điện thoại vào túi sau đó cũng đứng dậy rời khỏi quán cafe.