Lại một ngày rồi một ngày nữa trôi qua. Kỳ An cứ quay cuồng trong đống công việc của mình, trong lòng vẫn rối bời với những suy nghĩ làm cách nào để có thể tỏ tình với Đăng Khoa.
Cậu đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cậu sẽ gặp mặt Đăng Khoa để thổ lộ ra tình cảm của mình. Nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cậu sẽ tỏ tình như thế nào, ở đâu hay là khi gặp anh cậu sẽ nói gì?.
Suốt mấy ngày trôi qua rồi, thỉnh thoảng cả hai cũng gặp nhau, nhưng chỉ chào hỏi qua loa vài câu, rồi lại tập trung vào công việc.
Anh và cậu, một người thì cuồng công việc đến chết đi sống lại, một người thì đề cao trách nhiệm của bản thân, nên phải cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình. Cuối cùng lại chẳng có thời gian để nói chuyện với nhau một cách tử tế.
Hôm nay, Ngọc Lam có buổi chụp ảnh quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm lớn trong nước. Địa điểm chụp ảnh là một studio khá lớn. Lúc cậu và Ngọc Lam xuất phát là 7 giờ sáng, đến khi xong việc trở về, thì bầu trời cũng đã ngà ngà màu đỏ rực của hoàng hôn.
Lúc ngồi trên xe trở về, Kỳ An cứ nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn vào khoản không vô định. Trong đầu rối bời bởi những suy nghĩ về tình yêu của mình.
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc và làm việc với nhau, Ngọc Lam và Kỳ An đã thân thiết hơn rất nhiều. Cô xem cậu như một người anh của mình, vì cậu luôn che chở và giúp đỡ cho cô rất nhiều thứ.
Ngọc Lam nhìn Kỳ An đang ngồi ở ghế phụ nhìn ra cửa kính xe, có lẽ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài từ trong xe là sở thích của Kỳ An. Nhưng mấy hôm nay trông Kỳ An có vẻ hơi là lạ.
Nói đúng hơn là hình như từ khi gặp Đăng Khoa trong buổi quay phim hôm ấy đến nay, Kỳ An cứ hay trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó, xong rồi lại mỉm cười một cách hạnh phúc.
Là một diễn viên có thực lực, nhìn vào biểu cảm đó của Kỳ An thì Ngọc Lam cũng mơ hồ đoán được rằng, quản lý của mình mắc bệnh tương tư rồi.
Ngọc Lam cũng hiểu tính tình hướng nội của cậu, nên lúc trên xe còn có tài xế, cô cũng không muốn hỏi cậu chuyện riêng tư.
Hôm nay là ngày hiếm hoi Ngọc Lam được về nhà lúc 6 giờ chiều, phần lớn là nhờ Kỳ An đã sắp xếp lịch cho cô rất tốt, nên dạo gần đây Ngọc Lam cũng đỡ phải áp lực vì làm việc quá nhiều như trước kia.
Phải tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho thật thoải mái thôi. Đến tối cô lấy điện thoại ra mở số của Kỳ An lên, rồi nhắn tin hỏi hang cậu ấy, không phải do cô nhiều chuyện đâu, chỉ là cô xem Kỳ An như anh trai nên muốn quan tâm đến cậu ấy một chút, nếu có thể giúp đỡ cô sẽ rất sẵn lòng nha
- Hé lô anh Kỳ An, anh có đó không??
- Hé lô???
- Anh hiểu là được rồi, còn bắt bẻ em như vậy làm gì chứ
- Được rồi, được rồi nhắn tin cho anh có chuyện gì không?
- Cũng không có gì chỉ muốn tâm sự với anh thôi
- Vậy sao, muốn tâm sự chuyện gì?
- Chuyện của anh đó
- Chuyện gì của anh?
- Chuyện anh mắc bệnh chứ còn chuyện gì nữa
- Bệnh gì?? anh vẫn khỏe mà
- Bệnh tương tư đấy, em còn thấy tình trạng bệnh của anh khá là trầm trọng nữa đó nha.
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
- Em nói bậy bạ gì đó hả, làm gì có chuyện đó
- Xời em là diễn viên đó, anh đừng xạo em, từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt anh đều lọt vào tầm mắt của em hết đấy nhá
- Con bé này
- Sao nào, kể cho em nghe đi, Ngọc Lam hứa sẽ giữ bí mật mà
Kỳ An suy nghĩ một lúc lâu, Ngọc Lam cũng là một cô gái lương thiện, hiền lành, nói tin tưởng cô thì cậu cũng đã khá tin rồi, chỉ là hơi ngại mà thôi.
Dù sao thì mớ tình cảm này của cậu đã giấu rất kỹ suốt mấy năm qua rồi. Chần chừ một lúc, thì Kỳ An cũng quyết định kể cho Ngọc Lam nghe vì cậu có lẽ cũng đang bế tắt trong chuyện tỏ tình với Đăng Khoa. Có thể Ngọc Lam sẽ cho cậu cách giải quyết tốt hơn.
- Ừm... thật sự thì anh có chút tình cảm với Đăng Khoa
- Đăng Khoa? à quản lý của Khánh Nam hả?
- Ừm
- Em nghe nói hai người là bạn của nhau lúc còn học đại học mà đúng không?
- Ừm
- Chẳng lẽ là thích từ lúc đó sao?
- Ừm
- Như vậy thì không tính là một chút đâu nha
- Chỉ một chút thôi
- Vậy Đăng Khoa có biết không?
- Dĩ nhiên là không rồi
- Là thích thầm hả?
- Ừm
- Em thấy mấy hôm nay anh cứ ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó rồi lại mỉm cười, chẳng lẽ là đang có ý định muốn tỏ tình người ta sao?
- Con bé này, em điều tra anh phải không?
- Làm gì có, anh đừng đổ oan cho em nha
- Vậy sao cái gì em cũng biết thế hả?
- Là nhờ tài ngoại giao tốt đấy nhá còn cộng thêm sự thông minh này nữa
- Giỏi quá nhể, vậy đã chuẩn bị cho lịch trình ngày mai chưa?
- Ờm... vẫn chưa
- Vậy mà còn thời gian ở đây tâm sự hay sao?
- Có sao đâu, ngày mai anh đến sớm chuẩn bị cho em là được rồi
- =))
- Nào nào quay lại chuyện chính thôi, anh định tỏ tình với Đăng Khoa thật hả?
- Cũng không hẳn
- Sao vậy
- Đại khái là vẫn chưa biết sẽ làm thế nào để thổ lộ
- Kakaka quân sư tình yêu ở trước mặt anh đây còn gì nữa
- Ai?
- Chính em đây
- Thôi đi cô, cô còn chả có lấy nổi một mảnh tình vắt vai
- Xì tuy em hong có người yêu nhưng em có kinh nghiệm đóng phim và xem phim từ bé nhé
- Lý thuyết lúc nào cũng khác với thực tế
- Anh cứ tin tưởng ở em
- Một chút
- Buồn ghê, em nói thiệt đó nếu có gì cần tư vấn anh cứ nói với em này
- Ừm anh biết rồi, anh dự định sẽ hẹn gặp Đăng Khoa để nói chuyện nhưng lại không biết nên hẹn ở đâu mới phù hợp đây
- Tất nhiên là khách sạn rồi
- Hình như dạo này em hơi rảnh rỗi đúng không? chắc anh phải thêm cho em vài show thực tế rồi
- Ấy ấy em đùa thôi anh đừng làm thế, em nghĩ hay là tìm chỗ nào thân thuộc với cả hai người đi
- Thân thuộc hả?
- Đúng rồi chỗ nào có nhiều kỷ niệm của anh và anh ấy, chẳng hạn như nơi lần đầu hai người gặp nhau hay là nơi hai người thường xuyên đến, một nơi nào đó để lại ấn tượng sâu sắc trong mối quan hệ của cả hai
- Anh biết rồi, để anh nghĩ xem đã
- Vâng
- Em cũng nên ngủ sớm đi, khuya rồi đấy, sáng mai còn phải dậy sớm đi quay phim nữa
- Xì xong việc là liền muốn đuổi em đi rồi chứ gì, đúng là anh ghẻ mà
- Thêm vài show thực tế nhé
- Thôi em đi ngủ đây, chúc anh thành công nhé, bái bai
- Ừm ngủ ngon
Vừa bỏ điện thoại xuống thì kim đồng hồ cũng đã chỉ hơn 11 giờ đêm. Kỳ An sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị cho ngày mai xong thì cậu cũng lên giường đắp chăn đi ngủ. Bỗng dưng cậu cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm.