Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 88: Vương gia vạn an (18)




Tin tức Tô Minh Ngọc bị cấm túc rất nhanh đã tới tai Tô Nhu Linh, nàng liền không chút khách khí cong môi cười đắc ý.

Hừ! Dám dòm ngó phu quân nhà nàng? Đáng đời!

Cho dù sau đó lại biết được Tô Khải Bằng đang cho người đè tin đồn xuống, tâm tình của nàng vẫn tốt như cũ, bởi vì nàng cũng hiểu được Tô Minh Ngọc dù gì cũng là nữ nhi của hắn. Nàng bị người chế giễu cũng đồng nghĩa thanh danh Tô gia bị người cười nhạo.

Về sau chỉ cần Tô Minh Ngọc làm ra động tác gì, mọi người liền sẽ không nhịn được mà liên tưởng đến chuyện này, cho rằng nàng ta lại có ý đồ gì đó với Hiên Viên Hạo Quân. Như vậy, nàng cũng thật muốn xem xem nàng ta còn dám ôm ý tưởng gả vào Thụy Vương phủ hay không.

Tạm thời giải quyết xong một tình địch, tâm tình Tô Nhu Linh trở nên tốt hơn hẳn, lại dưới tác dụng của thuốc bổ, trông nàng càng ngày càng hồng hào có sức sống, Hiên Viên Hạo Quân cũng ngày càng hài lòng trước kết quả này.

Nhưng bọn họ đều không thể vui vẻ được lâu.

Sáng hôm thứ ba kể từ ngày Tô Minh Ngọc bị phạt cấm túc, Tô Nhu Linh vừa mới tắm rửa xong sau khi tập võ, đang ngồi nhàn thoại với Hiên Viên Hạo Quân, Phi Nguyệt đột nhiên tiến vào.

Hắn không hướng Hiên Viên Hạo Quân, mà lại hướng nàng bẩm báo, “Vương phi, có hạ nhân Tô phủ đến báo, nha hoàn của ngài gặp chuyện.”

“Cái gì?” Tô Nhu Linh hoảng hốt đứng bật dậy, sắc mặt biến nhợt.

Xuân Vũ đứng hầu phía sau nàng cũng không khá hơn bao nhiêu. Nếu như đến mức phải để hạ nhân đi báo cho Tô Nhu Linh biết, như vậy chuyện hẳn là rất nghiêm trọng, mà người gặp chuyện, cũng có khả năng chính là ba người Hạ Phong.

Hiên Viên Hạo Quân biết rõ sự quan tâm của nàng dành cho bốn nha hoàn nhất đẳng, nhanh chóng đứng dậy ra lệnh, “Mau đi chuẩn bị xe ngựa,” sau đó nắm lấy tay nàng, thấp giọng trấn an, “Nàng đừng lo, chúng ta hiện tại liền qua đó, bọn họ sẽ không có chuyện gì.”

Tô Nhu Linh kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, gật đầu với hắn, sau đó cùng hắn di chuyển ra ngoài. Hoặc là Phi Nguyệt đã đoán trước được phản ứng của hai người, hoặc là hạ nhân trong Vương phủ rất có năng lực, lúc hai người họ và Xuân Vũ Phi Nhật ra cổng, xe ngựa đã sẵn sàng, bọn họ nhanh chóng lên xe. Phi Nhật lập tức điều khiển xe ngựa chạy hướng Tô phủ.

Ở trên xe, sắc mặt Tô Nhu Linh vẫn luôn không tốt, khóe môi hơi mím lại, Hiên Viên Hạo Quân đau lòng nắm lấy tay nàng, cẩn thận gỡ nắm tay nàng ra, nhẹ giọng an ủi, “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, còn có ta ở đây đâu.”

Lần này Tô Nhu Linh không trả lời, hơi cúi đầu, nhưng bàn tay cũng thả lỏng, để mặc hắn duỗi thẳng ngón tay nàng rồi nắm lấy.

Chưa cần đến nơi nàng cũng biết được, kẻ đứng sau vụ này hoặc là Tô Thẩm thị, hoặc là Tô Minh Ngọc, trong phủ chỉ có hai người họ là căm hận nàng, nhất là khi vừa mới xảy ra chuyện như vậy.

Cho dù không có bằng chứng, bọn họ vẫn sẽ quy mọi tội lỗi lên đầu nàng, bởi vì chỉ có như vậy bọn họ mới có nơi để trút giận.

Mà vấn đề chính là, chuyện tin đồn kia lại thực sự do nàng mà ra. Nếu đám Hạ Phong có chuyện gì, nàng chắc chắn sẽ áy náy day dứt cả đời.

Bởi vì đang gấp nên Phi Nhật cho ngựa chạy rất nhanh, cũng may do thân phận của Hiên Viên Hạo Quân và Tô Khải Bằng đều cao nên xung quanh phủ không có nhiều dân thường sinh sống. Lúc thấy xe ngựa của Vương phủ, mọi người đều vội vàng tránh sang một bên, tuy có mấy lần đã suýt gặp tai nạn nhưng rốt cuộc vẫn không có chuyện gì.

Một chung trà sau, xe ngựa đến Tô phủ.



Tô Nhu Linh không đợi Xuân Vũ đến đỡ đã tự mình xuống xe.

Hộ vệ trông cửa thấy là Thụy Vương gia và nhị tiểu thư đến, vội vàng mở cửa ra, còn không kịp nói gì thì hai người đã vọt vào bên trong.

Còn chưa đến Nhược Khê viện, Tô Nhu Linh đã nghe tiếng hỗn loạn cùng tranh cãi từ bên trong phát ra.

“…Không được làm như vậy! Buông chúng ta ra!”

“Chúng ta là nha hoàn của nhị tiểu thư, đại tiểu thư không có quyền xử phạt chúng ta!”

“Haha, Thu Sương, ngươi quá ngây thơ rồi. Cho dù khế ước bán mình của các ngươi ở trong tay nhị tiểu thư, thân phận của các ngươi vẫn là nô tì. Đại tiểu thư lại là trưởng tỷ, bên nàng thiếu người, sai vặt các ngươi một lát thì đã sao? Huống chi hiện tại các ngươi còn đang rảnh rỗi. Vậy mà các ngươi lại dám từ chối, chính là không để đại tiểu thư vào mắt!”

Nghe đến đây, Tô Nhu Linh liền không nhịn được tức giận, bước nhanh vào trong, phẫn nộ quát, “Ta xem ngươi mới chính là không để ta vào mắt!!”

Người của nàng, không phải ai cũng có quyền sai khiến, cũng không phải ai cũng có thể trách phạt!

Nhìn đến ba người Hạ Phong đang bị các mama khỏe mạnh tóm chặt, quần áo xộc xệch chỉ rõ mới vừa rồi các nàng đã sử dụng bao nhiêu sức lực để chống trả, đáy mắt Tô Nhu Linh xẹt qua một tia sắc lạnh, “Còn không buông các nàng ra?!”

Trương mama là người vừa mới mở miệng chế giễu Thu Sương, cũng là bà vú của Tô Minh Ngọc, lúc thấy Tô Nhu Linh xuất hiện ở đây, nàng ta kinh ngạc ngây người, có chút không kịp phản ứng. Sau lại thấy ngay cả Thụy Vương gia cũng đến, nàng liền toát mồ hôi lạnh, lòng thầm than không xong một tiếng, vội vàng quỳ gối hành lễ.

Ba mama khác cũng vội vàng luống cuống thả đám Hạ Phong ra, ba người họ lập tức chạy đến đứng phía sau Tô Nhu Linh.

“Các em không sao chứ?” Tô Nhu Linh lo lắng hỏi.

“Tiểu thư yên tâm, bọn em không có việc gì,” Thu Sương nhanh nhảu đáp, hai người còn lại cũng lắc đầu nói không sao.

Tô Nhu Linh nhìn lại bốn mama kia, thấy bọn họ hành lễ xong đang theo thói quen định đứng dậy thì lãnh giọng quát, “Ta cho phép các ngươi đứng dậy sao?!”

Ngày thường bọn họ ỷ vào Tô Minh Ngọc và Tô Thẩm thị, đối với Tô Nhu Linh không có bao nhiêu cung kính, nàng lại nhát gan nên không dám nói gì các nàng. Bây giờ nghe nàng nói vậy, bọn họ liền không cam lòng, nhưng lại e ngại có Hiên Viên Hạo Quân ở đây, chỉ đành cong gối tiếp tục hành lễ.

“Xuân Vũ, gọi mấy tên hộ vệ lại đây.”

“Vâng, tiểu thư!”

Tô Nhu Linh bước đến trước mặt Trương mama, nhếch khóe môi nói, “Có một điều ngươi nói đúng rồi, các nàng chỉ là nô tì, không thể so được với đại tiểu thư, nhưng ngươi lại đã quên mất một sự thật. Chủ tử của các nàng, là ta! Tô Minh Ngọc thì lại là cái thá gì?!”

Sắc mặt Trương mama lập tức tái mét, không rõ là phẫn hay là sợ, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Nhu Linh, bỗng cảm thấy trông nàng thật xa lạ.



“Nhị tiểu thư, cho dù ngài đã được ban hôn cho Thụy Vương gia thì hiện tại ngài vẫn là nhị tiểu thư của Tô phủ, đại tiểu thư dù thế nào cũng là trưởng tỷ của ngài. Sao ngài có thể nói đại tiểu thư như vậy? Ngài bất kính với đại tiểu thư, không sợ sẽ khiến Vương gia thất vọng sao?”

Tô Nhu Linh cười khẩy, quay đầu lại nhìn Hiên Viên Hạo Quân, tựa tiếu phi tiếu hỏi, “Ta vốn chính là như vậy đấy, chàng sẽ thất vọng sao?”

Tô Nhu Linh biết, thời gian lúc này mới hơn một tháng, quá ngắn để nàng ‘thay đổi’ được thành dáng vẻ hiện tại, cho nên lúc này nàng chỉ có thể nói nàng thực chất vốn là như vậy, bộ dạng nhút nhát nhu nhược lúc trước chỉ là giả vờ mà thôi.

Hiên Viên Hạo Quân biết nàng đang tức giận, nếu không sẽ không có thái độ như vậy đối với hắn, liền nở nụ cười cực kỳ nhu hòa sủng nịch, dung túng nói, “Cho dù nàng thế nào, ta cũng đều thích. Mà nàng cũng đã sớm không giấu diếm trước mặt ta rồi, không phải sao?”

Thấy hắn như vậy, tâm Tô Nhu Linh hóa mềm mại, cơn tức giận trong lòng dịu xuống, nở nụ cười đáp lại hắn. Lại nhìn đến Xuân Vũ mang theo bốn tên hộ vệ đến, Tô Nhu Linh quay đầu nhìn Trương mama cùng với ba người khác nói, “Ngươi nói Tô Minh Ngọc dù gì cũng là trưởng tỷ của ta, ta cần phải tôn trọng nàng? Ta thật không biết, một trưởng tỷ luôn tìm cách leo lên muội phu của mình thì có điểm nào có thể khiến ta tôn trọng! Nàng không phải sai các ngươi đi bắt nha hoàn của ta sao? Ta hiện tại liền đánh các ngươi, để ta xem nàng dám làm gì!”

Tô Nhu Linh nhìn sang đám hộ vệ mới được gọi đến, ra lệnh, “Đem các nàng trói lại, đánh----”

Nói nửa chừng, nàng đột nhiên dừng lại, ngẩn người hai giây.

Đương lúc Hiên Viên Hạo Quân không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì lại thấy nàng nhìn mình ngây ngốc hỏi, “Ta nên đánh các nàng bao nhiêu gậy?”

Hiên Viên Hạo Quân không ngờ được nàng sẽ hỏi một câu như vậy, lập tức phì cười, nắm lấy tay nàng vừa nhéo vừa hỏi, “Tại sao lại hỏi ta? Nàng muốn trừng phạt bọn chúng thế nào?”

Tô Nhu Linh thầm bĩu môi trong lòng.

Còn không phải vì trước giờ nguyên chủ chưa từng phạt qua hạ nhân sao, khiến cho hiện tại nàng cũng không rõ nên đánh bao nhiêu gậy thì ổn. Lúc trước nàng cho người đánh hai tên gia đinh hai mươi gậy, bọn chúng liền không đi được đường, làm nàng cũng không rõ là do bọn chúng đặc biệt yếu hay hai tên hộ vệ kia đặc biệt mạnh.

Tuy rằng trong tiểu thuyết này nọ hay có câu miêu tả, đánh tám mươi gậy liền muốn bọn họ nửa cái mạng, lúc này nàng cũng không dám tin tưởng. Lỡ như bọn họ cũng đặc biệt yếu, đánh xong đi nguyên cả cái mạng thì sao? Nàng hiện vẫn chưa thể chấp nhận được việc có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng của người khác ở thời đại này.

“Đủ để nằm trên giường vài tháng gì đó? Đừng đánh đến chết là được,” Tô Nhu Linh trả lời.

“Thế thì đánh tám mươi gậy đi.”

“Thật là tám mươi gậy à?” Tô Nhu Linh ngạc nhiên.

Hiên Viên Hạo Quân không hiểu ý nàng, buồn cười hỏi, “Thế nào? Không tin ta?”

“Không phải,” Tô Nhu Linh lắc đầu, quay sang ra lệnh cho hộ vệ, sau đó giải thích với hắn, “Lúc trước ta từng xử phạt hạ nhân, mới đánh hai tên gia đinh kia hai mươi gậy, bọn chúng liền không thể đi đường, nên ta mới sợ tám mươi gậy quá nhiều, lỡ đánh chết bọn họ, nên lúc này mới hỏi chàng.”

Hiên Viên Hạo Quân mỉm cười sờ đầu nàng, “Là do hai tên đó quá yếu thôi, còn đám mama này khỏe mạnh như vậy, da dày thịt béo, đánh tám mươi gậy không chết được.”

Chỉ là có phế nửa cái mạng hay không thì lại là chuyện khác.