Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 89: Vương gia vạn an (19)




Đám hộ vệ tiến đến chỗ bốn người Trương mama, nàng ta biết không ổn liền tính toán bỏ chạy, ba người Hạ Phong còn chưa đợi Tô Nhu Linh ra lệnh đã tự động tiến lên giữ chặt bà ta.

Hừ! Bọn họ còn phải xả nỗi hận này ra, sao có thể để bà ta chạy được!

Vì tránh làm bẩn Nhược Khê viện, sau khi trói xong, bốn hộ vệ đem bọn họ ra ngoài, trước khi đánh còn nhét vào miệng bọn họ mấy miếng vải, tránh cho bọn họ gào thét ầm ĩ đến hai vị quý nhân.

Tô Nhu Linh không định ở lại xem bọn họ hành hình, sau khi dặn dò bọn Hạ Phong vài điều, nàng cùng Hiên Viên Hạo Quân rời đi. Hiện tại vẫn còn hơn một tuần nữa mới điều dưỡng xong, Hiên Viên Hạo Quân nhất định phải nhìn nàng dưỡng hảo thân thể mới cho phép nàng hồi Tô phủ.

Tô Minh Ngọc ở trong phòng nôn nóng chờ đợi, thấy Trương mama mãi không về, trong tâm nàng dần dâng lên cảm giác bất an.

Đợi mãi, cuối cùng nàng cũng đợi được người về, nhưng không phải là đi về mà là bị khiêng về, cả người toàn máu, toàn thân dưới đều không còn thấy rõ hình dạng, mùi máu tanh nồng lan khắp xung quanh.

“Đây là thế nào?!” Tô Minh Ngọc hốt hoảng lại gần, nhưng bị mùi máu huân đến không chịu nổi, lại vội vàng lui ra sau vài bước.

“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư có vài lời muốn chuyển đến ngài.”

Tô Minh Ngọc nhìn qua người đang nói, lúc này mới phát hiện, ba nha hoàn của tiện nhân kia cũng lại đây!

Nàng cho Trương mama đi gây khó dễ bọn họ, tốt nhất là đánh một phen cho hả giận, cuối cùng kết quả Trương mama mới là người bị đánh?! Bọn họ lại còn toàn thân nguyên vẹn lại đây chế giễu nàng?!

“Nàng ta không phải đang ở Thụy Vương phủ sao?!” Tô Minh Ngọc phẫn hận nghiến răng nói.

Hạ Phong hơi mỉm cười, cúi đầu đáp, “Nhờ ơn của ngài, tiểu thư mới vừa rồi đã hồi Tô phủ một lát,” không để cho Tô Minh Ngọc kịp phát tác, nàng đã nói tiếp, “Đại tiểu thư, tiểu thư nô tì có lời muốn chuyển cho ngài. Nàng nói, nếu ngài còn dám tiếp tục động vào chúng nô tì, lần tiếp theo sẽ không chỉ là như vậy đâu.”

“Láo xược!!!”

Tô Minh Ngọc tức điên lên vung tay hướng mặt nàng đánh tới, lại bị Hạ Phong nhanh nhẹn né được, nàng ta theo đà ngã về phía trước, vừa vặn đè lên Trương mama.

Lực đạo bất ngờ đổ ập lên khiến hai tên hộ vệ không kịp trở tay, cáng trượt khỏi tay bọn họ rơi phịch xuống đất, hai tiếng hét như heo bị cắt tiết lập tức tru lên.

Trương mama là bị đau đến tỉnh, nhưng lúc Tô Minh Ngọc ghét bỏ luống cuống tay chân đứng lên, vô tình giày vò nàng ta một chập, nàng ta lại ngất đi.

Tô Minh Ngọc nhìn một thân toàn máu của mình, cảm giác ghê tởm và kinh khủng dâng lên trong lòng. Bụng nàng có chút cồn cào quay cuồng, đang có xu hướng muốn nôn ra.



Thấy thảm trạng của nàng, Hạ Phong và Đông Tuyết suýt chút nữa không nhịn được bật cười ra tiếng, Thu Sương thậm chí đã không nén được mà phát ra tiếng cười cực khẽ. Hạ Phong liếc mắt nhắc nhở Thu Sương, thấy nàng vội vàng mím môi cố nén lại, lúc này Hạ Phong mới hướng Tô Minh Ngọc nhanh chóng nói, “Chúng nô tì đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao phó, hiện tại liền không quấy rầy đại tiểu thư nghỉ ngơi.”

Khỏi phải nói, lúc trước nhìn Tô Nhu Linh bị hai mẹ con nàng chèn ép bắt nạt, hiện tại thấy Tô Nhu Linh thay đổi, lại có chỗ dựa vững chắc, không chỉ quay đầu trừng trị bọn họ mà còn cho phép các nàng hưởng ké quyền lợi, các nàng liền không còn lời nào để diễn tả tâm tình vui sướng đắc ý của mình lúc này.

Lúc Tô Khải Bằng trở về, biết rõ lúc hắn không ở đây đã có chuyện gì xảy ra, đối với sự biến đối của Tô Nhu Linh không những không tức giận hay nghi hoặc, mà thậm chí còn áy náy và hổ thẹn, đối với Tô Minh Ngọc thì càng thêm phẫn nộ và thất vọng.

Chính là bởi vì một câu kia của Tô Nhu Linh, một trưởng tỷ luôn tìm cách leo lên muội phu của mình, có điểm gì có thể khiến nàng tôn trọng?

Rõ ràng là Tô Minh Ngọc làm ra chuyện vô sỉ trước, hiện giờ còn muốn động thủ với nha hoàn của Linh Nhi. Ngoài của hồi môn ra, thứ duy nhất Đồ thị để lại cho nàng chỉ có bốn nha hoàn nhất đẳng đó, so với đám hồi môn chỉ là vật chết thì sao có thể bằng? Huống chi, năm xưa vì giúp đỡ hắn, của hồi môn của Đồ thị cũng đã không còn được bao nhiêu.

Tô Minh Ngọc muốn động bọn họ, Tô Nhu Linh sao có thể không tức giận? Vì vậy, Tô Khải Bằng hoàn toàn thông cảm cho nàng, đồng thời cũng trách mắng Tô Minh Ngọc một trận, gia tăng hình phạt dành cho nàng.

Nhưng mà điều này cũng khiến cho sự căm hận nàng ta dành cho Tô Nhu Linh càng thêm sâu.

*

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Sau khi uống hết đợt thuốc cuối cùng, Hiên Viên Hạo Quân để thái y kiểm tra lại cho nàng, nhận được cái đảm bảo của hắn, lúc này Hiên Viên Hạo Quân mới hài lòng và an tâm thả nàng trở về Tô phủ.

Nhưng trước khi đi, hắn lại bị Tô Nhu Linh quấn lấy làm nũng một phen, rốt cuộc đành phải đồng ý sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.

Trong một tháng qua, võ thuật của nàng dưới sự chỉ dạy của Hiên Viên Hạo Quân đã tiến bộ rất nhiều. Hiện tại cung tên nàng sử dụng đã thành thục hơn trước, không đến mức bách phát bách trúng, nhưng bắn mười lần thì ít nhất cũng sẽ trúng được bảy lần.

Ngoài cung tên ra thì kiếm pháp của nàng cũng rất khá, tiên pháp cũng có thể coi như chấp nhận được, chỉ có song kiếm là còn tệ, bởi vì tay trái của nàng phối hợp không tốt lắm.

Tất nhiên, đây là chỉ tính ở mức phòng vệ, đối kháng với mấy tên hộ vệ bình thường hay mấy tên lưu manh mà thôi, gặp phải cao thủ, nàng liền chẳng là gì. Võ thuật có thể còn có khả năng so sánh, nhưng so với mấy vị cao thủ võ lâm nội lực thâm hậu ở thế giới này, nàng liền giống như chỉ có bì mà không có cốt.

Sau khi trở về Tô phủ, vì không còn tự do tự tại nữa nên Tô Nhu Linh tạm thời ngưng tập võ để tránh phiền phức, chuyển sang ngày ngày ra cửa cùng Hiên Viên Hạo Quân học cưỡi ngựa.

Nơi này nữ tử tập võ còn ít, nhưng nữ tử biết cưỡi ngựa lại khá nhiều, đối với chuyện nữ nhi luôn ra ngoài học cưỡi ngựa, thân mật tiếp xúc với Hiên Viên Hạo Quân hằng ngày, Tô Khải Bằng mặc dù cảm thấy có chút thẹn thùng thay cho nữ nhi nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản.

Dù sao, Thụy Vương gia coi trọng nàng tất nhiên tốt hơn rất nhiều so với lãnh đạm nàng.



Tô Nhu Linh đã từng cưỡi ngựa, nhưng là cưỡi kiểu ngồi yên trên lưng ngựa, để người huấn luyện cầm dây cương dắt đi ở phía trước. Cho nên nàng đối với việc này không hề có kinh nghiệm. Ban đầu, Hiên Viên Hạo Quân phải cưỡi chung ngựa với nàng để nàng quen cảm giác trước, sau đó mới hướng dẫn nàng các động tác điều khiển và khống chế ngựa.

Đợi đến khi nàng quen rồi, hắn mới để nàng cưỡi một mình, bản thân thì cưỡi một con ngựa khác chạy song song, nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể tùy thời cứu lấy nàng.

Nhưng Tô Nhu Linh rất cẩn thận, con ngựa nàng cưỡi lại cũng vô cùng dịu ngoan, cho nên màn anh hùng cứu mỹ nhân này Hiên Viên Hạo Quân chỉ có thể nếm trải vài lần mà thôi.

“Đã đói chưa? Chúng ta nghỉ tạm một lát nhé?”

Hiên Viên Hạo Quân cưỡi ngựa ở bên cạnh, thấy sắc mặt Tô Nhu Linh hơi uể oải thì quan tâm hỏi.

Tô Nhu Linh không phản đối, điều khiển ngựa quay trở về, sau đó cùng Hiên Viên Hạo Quân bước vào nhã gian trại chăn ngựa dùng để cho khách nghỉ ngơi. Nơi đây cũng có nhà bếp, mấy ngày qua Tô Nhu Linh và Hiên Viên Hạo Quân đều dùng bữa trưa tại đây, sau khi nghỉ ngơi một lát thì lại ra bên ngoài tập luyện tiếp, sau đó mới trở về.

Đối với sự ham học của Tô Nhu Linh, Hiên Viên Hạo Quân không có ý kiến gì cả, dù sao song song cưỡi ngựa ở giữa đồng cỏ cũng rất thú vị và lãng mạn. Thi thoảng Tô Nhu Linh điều khiển không tốt, hắn còn có thể nhân cơ hội đỡ nàng mà ôm ấp một phen.

Bữa trưa ở đây tuy không phong phú và đặc sắc như ở Tiên Hương lâu, nhưng vẫn đủ hương đủ vị, Hiên Viên Hạo Quân lại luôn gọi những món nàng thích nên nàng không hề kén chọn gì.

Sau khi ăn xong, hạ nhân trong trại chăn ngựa mang lên trà súc miệng, nước rửa tay và khăn sạch, đưa cho Phi Nhật cùng Xuân Vũ để bọn họ hầu hạ Tô Nhu Linh và Hiên Viên Hạo Quân.

Lại nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, Tô Nhu Linh thần thanh khí sảng lôi kéo Hiên Viên Hạo Quân ra ngoài tiếp tục luyện tập.

Nàng hiện tại đã có thể thoải mái cưỡi ngựa chạy nước kiệu, nước đại thì còn có chút sợ hãi, về phần những động tác khó mà các vận động viên hay thực hiện khi thi đấu thì miễn bàn, nàng cũng không cảm thấy cần thiết phải học.

Tô Nhu Linh tính toán sau khi nàng cưỡi ngựa thuần thục sẽ hướng Hiên Viên Hạo Quân học đánh nhau và sử dụng vũ khí trên lưng ngựa. Dù sao nàng cũng còn một đời, có thể chậm rãi mà học.

Tô Nhu Linh vung dây cương, con ngựa lập tức phi nước kiệu, thong dong chạy giữa đồng cỏ.

Tuy nói là nước kiệu, tốc độ của nó lại không chậm, làn gió mùa thu mang theo hơi lạnh sượt qua mặt nàng khiến nàng có chút lạnh, một đầu tóc đen mượt như suối được buộc gọn phía trên đỉnh đầu cũng theo lực gió mà khẽ bay.

Hiên Viên Hạo Quân cong môi cười, nhanh chóng cho ngựa đuổi theo nàng.

Hiện tại nàng ngày càng thuần thục, hắn rất ít khi có cơ hội đỡ nàng, hẳn là có thể suy xét chuyển qua tập phi nước đại.

Còn đang tính toán, con ngựa của Tô Nhu Linh đột nhiên nổi điên, lồng lộn lên hí vang một tiếng, sau đó vó ngựa tăng vọt tốc độ, phóng nhanh về phía trước.