Tô Khải Bằng nhíu mày, cảm giác bọn họ có gì đó giấu diếm hắn, trong lòng thầm ghi nhớ điểm này, lại hỏi, "Tin đồn ban đầu chính là từ nơi này mà ra, dù ngươi có muốn chối tội thế nào thì cũng không nên đổ lên đầu Linh Nhi!"
Tô Minh Ngọc kìm nén căm phẫn trong lòng, oan ức cùng tức giận nói với hắn, "Cha! Không phải nữ nhi làm! Nữ nhi sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy được chứ!"
"Ngươi cũng nói, ngoại trừ Linh Nhi và Thụy Vương gia thì lúc đó trên thuyền cũng chỉ có ngươi!"
"Cha! Thật sự không phải nữ nhi làm! Cha, ngài tin tưởng nữ nhi có được không? Ngài cho người điều tra kỹ càng lại đi, có thể là trong phủ có nha hoàn nào đó lắm miệng, không cẩn thận truyền chuyện này ra ngoài thì sao?" Tuy rằng nàng không cho rằng những người đó sẽ phản bội nàng, giờ phút này nàng lại không thể không đem bọn họ ra làm bia đỡ đạn.
Tô Thẩm thị cũng phụ họa, "Đúng đấy lão gia! Ngọc Nhi cũng là nữ nhi của ngươi a! Nàng ngoan ngoãn như vậy sao có thể làm ra loại chuyện này được chứ."
Tô Khải Bằng nhíu mày, nhìn thật sâu vào trong mắt Tô Minh Ngọc, nhận ra được trong mắt nàng không hề có chột dạ, đáy lòng nhất thời động.
Giống như Tô Thẩm thị nói, Tô Minh Ngọc dù sao cũng là nữ nhi của hắn, nghe nàng nói như vậy Tô Khải Bằng cũng không đành lòng, mềm giọng nói, "Vậy để cha cho người điều tra lại. Mấy ngày nay ngươi ở trong phòng, đừng nên ra ngoài, đợi cha xử lý xong chuyện này lại nói."
Hiện giờ bên ngoài đồn đãi về nàng như vậy, nàng cũng không hề muốn ra ngoài cho mất mặt tí nào, liền dứt khoát gật đầu đồng ý.
*
Hạ triều, Hiên Viên Hạo Quân dẫn đầu đám quan lại rời khỏi Thái Hòa điện, đột nhiên nhìn thấy An công công chạy vội đến trước mặt mình bẩm báo, "Thụy Vương điện hạ, bệ hạ cho mời ngài qua một chuyến."
Hiên Viên Hạo Quân hơi nhướng mày, gật đầu nói với hắn, "Được, An công công, mời dẫn đường."
"Nô tài không dám, Vương gia, thỉnh."
An công công cúi người làm động tác mời, sau đó đi theo sau hắn nửa bước đến Ngự Thư Phòng.
Sau khi để An công công tiến vào bẩm báo trước, được Hoàng đế cho vào, Hiên Viên Hạo Quân cất bước tiến vào trong Ngự Thư phòng.
Nhìn đến người nam nhân mặc hoàng bào đang ngồi trên chính vị, Hiên Viên Hạo Quân chắp tay cúi người hành lễ, "Thần đệ tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hoàng đế mỉm cười, cho hắn đứng dậy, lại nói, "Ta đã cho phép đệ mỗi lần gặp mặt liền không cần phải hành lễ, nhưng ngươi lại vẫn cứ như vậy."
Hiên Viên Hạo Quân ngồi ở trên ghế, mỉm cười ôn hòa cung kính đáp, "Được hoàng huynh yêu thương là phúc phận của thần đệ, đệ sao dám ỷ sủng mà kiêu chứ. Chút quy củ này vẫn là nên làm."
Hoàng đế nhẹ lắc đầu, tựa như không nói được hắn, sau đó nói vào chuyện chính, "Ta gọi ngươi đến cũng không phải có chuyện gì quan trọng. Chỉ là ta nghe nói, dạo gần đây Tô nhị tiểu thư đang ở trong phủ của ngươi?"
Hiên Viên Hạo Quân mỉm cười, không chút giấu diếm nói, "Đúng vậy. Nàng là Vương phi tương lai của đệ, không phải sao?"
Ý tứ chính là, sớm muộn gì cũng sẽ vào Vương phủ, chuyện này có gì không ổn chứ?
Hoàng đế nhìn biểu tình của hắn, vài giây sau đột nhiên nói, "Hình như ngươi có chút thay đổi."
Hiên Viên Hạo Quân nhớ lại bộ dạng trước kia của mình, không khỏi cười cười, trên mặt toát ra nhu hòa mềm mại, "Hình như vậy, có lẽ là vì yêu đi."
"Yêu a..." Hoàng đế không rõ ý vị nói, "Ngươi đã yêu nàng rồi?"
Hiên Viên Hạo Quân mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn hắn, lời nói mang theo ý dò hỏi, "Chuyện này hẳn sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của hoàng huynh chứ?"
Hoàng đế liền phì cười, xua tay, "Kế hoạch gì chứ? Ta đâu có muốn xử lý Tô Tả tướng, ngược lại là vì muốn kéo tâm ông ta về bên mình nên mới chỉ hôn cho ngươi với nàng. Lúc đầu ta còn lo sẽ ủy khuất ngươi đâu, không ngờ ngươi lại thật sự nảy sinh tình cảm với nàng, ta mừng còn không kịp nữa là."
Hiên Viên Hạo Quân nhannh chóng đáp lời, thuận tiện nịnh nọt hắn, "Đó là vì hoàng huynh anh minh, mỗi một quyết định đều cực kỳ đúng đắn."
"Hahah, ngươi đúng là thay đổi rồi a. Lúc trước làm sao có thể có loại thái độ lấy lòng sinh động như vậy được."
Hiên Viên Hạo Quân cười cười, không nói gì.
Nhận được đáp án mình muốn, Hoàng đế cũng không giữ hắn lâu, trò chuyện thêm vài câu thì cho hắn lui.
Hiên Viên Hạo Quân lại cung kính hành lễ, sau đó rời đi, chỉ đợi đến khi ngồi trên xe ngựa rồi hắn mới thu lại biểu tình, ngón tay thon dài nhẹ gõ trên mặt bàn, trầm mặc phân tích thái độ và suy nghĩ của Hoàng đế.
*
Mấy ngày trôi qua, Tô Khải Bằng rốt cuộc tìm hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Lúc đầu Tô Nhu Linh nói Phi Nhật tốt nhất là khiến mọi người cho rằng lời đồn xuất phát từ Tô phủ chính là vì muốn tăng tính chân thật của nó, dẫn hướng suy nghĩ của bọn họ để bọn họ cho rằng là do Tô Minh Ngọc muốn gả vào Thụy Vương phủ nên mới truyền chuyện này ra ngoài.
Cho nên chuyện này không phải là bí mật thiết yếu gì, lúc Phi Nhật đi làm cũng không cố gắng xóa sạch tất cả dấu vết, cộng thêm Tô Khải Bằng đường đường là Tả tướng, trong phủ mình đã xảy ra chuyện gì hắn có thể không rõ sao?
Nhưng mà, sau khi biết nơi bắt nguồn lời đồn thực ra lại chính là Thụy Vương phủ, tâm trạng của Tô Khải Bằng lại càng thêm nặng nề.
Vì cớ gì Thụy Vương gia lại làm như vậy chứ? Một chiêu này vừa ra, thanh danh của Tô Minh Ngọc liền bị hắn hủy hoại hoàn toàn.
Nàng rốt cuộc đã làm cái gì?
Lại nhớ đến nội dung lời đồn, Tô Khải Bằng gần như ngay lập tức đoán ra được chân tướng, sắc mặt liền thâm trầm xuống, tối tăm đen kịt, phẫn nộ cùng hổ thẹn đồng loạt dâng trào.
Nàng vậy mà dám!!!
"Người tới! Gọi phu nhân và đại tiểu thư qua đây cho ta!"
Hạ nhân nghe ra nộ khí trong giọng nói của hắn, lập tức kính cẩn vâng dạ, vội vàng chạy đi thực hiện mệnh lệnh.
Tô Minh Ngọc nghe hạ nhân thông báo hắn muốn gặp nàng, trong lòng liền có dự đoán hẳn là có liên quan đến lời đồn, nhanh chóng đứng dậy đi đến thư phòng gặp hắn.
Bước vào trong thư phòng, thấy Tô Thẩm thị cũng có ở đây Tô Minh Ngọc không khỏi ngạc nhiên, lại cảm nhận được bầu không khí nơi này có phần âm trầm nặng nề, tâm nàng chợt dâng lên dự cảm xấu, sau khi hành lễ với hai người thì dè dặt hỏi.
"Cha gọi nữ nhi qua đây có chuyện gì sao?"
Tô Khải Bằng nhìn nàng, trầm trầm nói, "Ta đã có kết quả điều tra về ngọn nguồn lời đồn."
"Vậy kết quả thế nào? Là do hạ nhân làm sai sao?" Tô Minh Ngọc không rõ vì sao hắn lại có thái độ như vậy, bởi vì nàng chắc chắn chuyện này không phải do nàng làm.
"Không phải," Tô Khải Bằng lắc đầu, vừa nhìn nàng vừa nói, "Ngọn nguồn thậm chí còn không phải ở Tô phủ, mà là Thụy Vương phủ."
"Thụy Vương phủ?" Tô Minh Ngọc kinh ngạc thốt lên, sau đó ra vẻ thương tâm nói, "Là nhị muội làm sao? Sao có thể như thế được chứ? Ngày thường ta đối với nàng tốt như vậy, sao nàng lại có thể----"
"Đủ rồi!" Tô Khải Bằng không nghe được nữa, tức giận quát, "Người đầu tiên ngươi nghĩ đến lại chính là muội muội ngươi. Đây là cái đối tốt với nàng mà ngươi nói đó sao?!"
"Lão gia..."
Tô Thẩm thị không nhịn được lên tiếng, lại bị Tô Khải Bằng mắng lây, "Ngươi cũng đừng mở miệng! Chuyện này cũng có một phần lỗi của ngươi đấy!"
Tô Thẩm thị cảm thấy oan ức cực kỳ, nhưng Tô Khải Bằng lại đang nóng giận, nàng không dám làm trái ý hắn nên chỉ đành uất ức im lặng.
Tô Khải Bằng lại nhìn sang Tô Minh Ngọc, tức giận nói, "Linh Nhi ở Vương phủ thân cô thế cô, nàng lấy đâu ra nhân lực để làm chuyện này? Ngươi lại thử nói một chút, nàng vì việc gì phải hãm hại ngươi như vậy?"
"Ta..." Tô Minh Ngọc hơi hé miệng, lại không biết phải nói gì.
"Không nói được chứ gì? Ngươi sao có thể giải thích được khi đã làm ra loại hành động vô liêm sỉ trơ trẽn như thế! Đến mức Thụy Vương gia cũng không nhịn được phải dùng loại biện pháp này để đối phó với ngươi!"
"Ta không có làm gì cả!" Tô Minh Ngọc hốt hoảng phản bác, "Cha, ngài vu oan cho nữ nhi!"
"Vu oan?! Tô Minh Ngọc, ngươi coi ta là gì, chẳng lẽ ta lại không nhìn ra được suy nghĩ của ngươi! Ngươi thân là đại tỷ, thế nhưng lại dòm ngó phu quân của muội muội!!!"
"Ta không có! Cha, bên ngoài đã hiểu lầm, mắng chửi ta như vậy rồi, ngài là cha ta, sao ngài lại có thể tin tưởng những lời đó chứ? Ngài bôi nhọ nữ nhi như vậy, nữ nhi biết phải sống sao đây?" Tô Minh Ngọc bật khóc nức nở, vừa hoảng vừa sợ nói.
Nàng biết, cho dù thế nào nàng cũng phải phủ nhận chuyện này!
"Đúng đó lão gia! Ngọc Nhi sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được chứ?" Tô Thẩm thị vội nói giúp nàng.
"Các ngươi tự xem đi!"
Tô Khải Bằng tức giận quăng một xấp giấy vào mặt hai nàng.
Tô Thẩm thị và Tô Minh Ngọc kìm nén tâm tình, cầm mấy tờ giấy lên xem, vừa nhìn thấy nội dung trên đó sắc mặt bọn họ liền biến tái.
Trên đó không phải nói về kế hoạch dạo hồ của nàng, mà là những lần nàng mặt dày giả vờ vô tình gặp gỡ Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh, sau đó ngỏ ý đi theo. Ngay cả lời nhục nhã chê bai Hiên Viên Hạo Quân nói với nàng lúc đó cũng bị liệt kê ở đây!
"Cái này... cái này là giả đi...?" Tô Thẩm thị không chắc chắn hỏi, lo sợ nhìn phu quân mình.
Ngọc Nhi thật sự làm ra loại chuyện mất mặt như vậy sao?
Tô Khải Bằng như đọc được suy nghĩ của nàng, nhếch khóe môi mỉa mai cười. Đúng là thân mẫu nữ có khác, tính cách đều giống nhau! Loại chuyện mất mặt nào cũng đều làm được!
"Hôm nay ta gọi hai ngươi đến đây không phải là để nghe các ngươi biện giải, mà là muốn nói cho các ngươi, những chuyện các ngươi đã làm, hiện tại ta đều biết! Các ngươi thật sự làm ta quá thất vọng!"
Tô Minh Ngọc và Tô Thẩm thị hốt hoảng nhìn hắn, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe hắn nói tiếp, "Người tới, đưa phu nhân và đại tiểu thư về phòng. Sắp tới nếu không có chuyện gì, các ngươi cũng không cần phải ra ngoài."
"Lão gia! Ngài đây là cấm túc ta?! Ta chính là thê tử của ngài, là nhất phẩm phu nhân a!!!" Tô Thẩm thị kinh hoảng hét lớn.
"Cha! Ngài không thể làm như vậy được!"
"Đem đi!" Trước sự phản đối và không cam lòng của bọn họ, Tô Khải Bằng cứng rắn phất tay, ra lệnh cho hạ nhân đem hai nàng đi.