Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 86: Vương gia vạn an (16)




Tô Nhu Linh mím môi, gom lấy quyết tâm, hai giây sau dứt khoát đứng dậy, hai tay nâng lên làn váy, đang định hướng hắn quỳ xuống thì đột nhiên cánh tay bị người bắt lấy kéo mạnh về phía trước, nàng liền nhào vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn.

Tô Nhu Linh có chút choáng váng, còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch, "Ngươi a... ta cũng chỉ là nói giỡn một chút mà thôi. Nói ngươi quỳ ngươi liền quỳ sao? Hửm? Ngươi nỡ nhưng mà ta lại không nỡ đâu."

Tô Nhu Linh được hắn đặt ngồi trên đùi, ôm vào trong lòng, cách hai lớp y phục mùa thu nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp mà hắn mang lại, không hiểu sao lại có chút mạc danh quen thuộc.

Nàng không dám nhìn hắn, cũng không nỡ rời đi, chỉ đành cúi đầu hỏi, "Vậy ý của Vương gia là...?"

Hiên Viên Hạo Quân đem hai tay bưng lấy mặt nàng, để nàng đối mặt với mình, từ ánh mắt đến khóe môi đều tràn đầy nhu tình, đối với nàng nghiêm túc lại chân thành nói, "Ta đáp ứng nàng, một đời này chỉ có một người là nàng mà thôi, nhất thê vô thiếp."

Khuôn mặt Tô Nhu Linh lập tức đỏ lên như ánh chiều tà, bị lời nói của hắn làm cho vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ, cảm động không thôi. Khóe môi nàng bất giác cong lên, tạo thành nụ cười rực rỡ lóa mắt, hai đôi mắt to tròn nheo lại như vầng trăng non, dưới đáy mắt tràn đầy các vụn sáng nhỏ, xinh đẹp đến mức khiến tâm Hiên Viên Hạo Quân nhộn nhạo cả lên.

Hắn không nhịn được đưa mặt lại gần, đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó có chút bá đạo nói, "Muốn thoát khỏi ta, đợi đến kiếp sau lại tính!"

Tô Nhu Linh bật cười khúc khích, "Lời hôm nay của ngài ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này Vương gia không được phép đổi ý đâu."

Hiên Viên Hạo Quân mỉm cười, "Sẽ không. Nhưng mà, ngay cả yêu cầu kinh thiên động địa như vừa rồi nàng cũng đều dám nói, vậy mà hiện tại vẫn gọi ngài, gọi Vương gia sao? Hửm?"

Tô Nhu Linh suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên bật thốt, "Quân."

"Ân, thật ngoan," Hiên Viên Hạo Quân mãn ý cười.

*

Từ sau khi thổ lộ, quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật khắng khít, khiến cho nhiều lúc Xuân Vũ hay đám Phi Nhật cũng không nhịn được đỏ mặt thay họ.

Đương nhiên, hai người cũng không làm chuyện gì quá phận, chỉ là thời đại này còn có chút cổ hủ, chỉ cần nắm tay thôi cũng đã đủ khiến mọi người cả kinh rồi.

Chuyện Tô Nhu Linh giao phó Phi Nhật làm rất tốt, hai ngày sau toàn bộ kinh thành đều biết đến màn anh hùng cứu mỹ nhân giữa Hiên Viên Hạo Quân và Tô Minh Ngọc. Bởi vì cố tình, bọn họ hoàn toàn không biết gì về sự có mặt của Tô Nhu Linh ngày hôm đó, không cần Tô Nhu Linh chủ động bọn họ đã tự tạo ra tam sao thất bản. Ai mà không biết rõ, thậm chí còn cho rằng Tô Minh Ngọc mới là người được Hoàng thượng chỉ hôn với Hiên Viên Hạo Quân.

Tất nhiên, bàn tán rầm rộ như vậy chỉ có ở dân thường sinh sống trong thành, còn trong giới thế gia vọng tộc, bọn họ chỉ âm thầm bàn tán sau lưng mà thôi, rốt cuộc thể diện vẫn là phải cho, huống chi công khai bàn luận về nữ tử chưa gả cũng không phải là chuyện gì tốt.

Lúc một nhà Tô gia biết được chuyện này, phản ứng của mỗi người mỗi khác.

Đám hạ nhân thì ù ù cạc cạc, không rõ tại sao bên ngoài lại đồn đãi như vậy. Hôm đó rõ ràng cả hai vị tiểu thư đều được Thụy Vương gia cứu, mà hiện tại nhị tiểu thư còn đang ở Thụy Vương phủ dưỡng bệnh, ai thân ai sơ nhìn một cái liền thấy được.



Tô Thẩm thị và Tô Minh Ngọc thì cực kỳ kinh ngạc. Tô Minh Ngọc thật ra rất rõ ràng, kế hoạch lần này của nàng đi tong, mấy ngày qua nàng vẫn luôn thầm mắng Tô Nhu Linh trong lòng, vậy mà hiện tại bên ngoài lại đồn đãi chuyện này.

Các nha hoàn có mặt hôm đó đều là người của nương nàng, chắc chắn sẽ không phản bội nàng. Huống hồ bởi vì lần trước nàng liên tục mặt dày bám theo Hiên Viên Hạo Quân sau lại bị hắn chê trách, kế hoạch lần này nàng ngay cả nương cũng không nói, sợ nếu có thất bại thì nàng còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nên không thể có ai tự ý hành động đi thực hiện bước kế tiếp của kế hoạch được.

Như vậy chỉ có thể hoặc là Tô Nhu Linh, hoặc là Vương gia cho người tản ra...

Nhưng tiện nhân Tô Nhu Linh kia sợ hãi nàng như vậy, vừa rụt rè vừa ngu ngốc, nàng tản ra chuyện này làm gì chứ?

Có khi nào là Vương gia không?

Thật ra hắn cũng có ý với nàng, nhưng ngại với việc Tô Nhu Linh đã được chỉ hôn cho hắn, lại đem nàng vào phủ thì quá không thích hợp, cho nên hắn mới nhân cơ hội này để quang minh chính đại có lý do cưới nàng? Đúng không?

Càng nghĩ, Tô Minh Ngọc càng cảm thấy có khả năng, tâm không khỏi nhộn nhạo lên, ngô nghê cười.

Mà Tô Thẩm thị, dưới tình huống không biết chuyện ngã hồ là kế hoạch của Tô Minh Ngọc, cũng cho là như vậy.

Chỉ có Tô Khải Bằng và Tô Hữu Khang là không quá lạc quan.

Bọn họ đồng dạng cũng nghĩ là do Hiên Viên Hạo Quân làm, nhưng lại không cho rằng hắn có ý đồ với Tô Minh Ngọc. Ngày thường hắn làm người thế nào hai người họ ít nhất cũng hiểu được vài phần, hắn đối với Tô Nhu Linh tốt như vậy đã là một điều không thể ngờ tới, sao còn có thể có ý với cả Tô Minh Ngọc?

Trên đời này không có chuyện nào vừa trùng hợp lại tốt đẹp (dựa theo suy nghĩ của Tô Minh Ngọc) như vậy.

Đặc biệt, sau khi Tô Khải Bằng cho người điều tra bắt nguồn của lời đồn, kết quả lại chính là Tô phủ, hắn liền càng thêm nghi ngờ.

Hoặc là do Thụy Vương gia làm nhưng đẩy hết đầu mối lên Tô phủ, hoặc là đại nữ nhi của hắn có ý đồ với muội phu, bằng mọi cách đều muốn gả qua, ngay cả danh tiết của mình cũng không ngại hủy hoại.

Mà dù là nguyên nhân nào, hắn cũng đều không thể lạc quan hay vui vẻ nổi.

Còn chưa biết nên giải quyết thế nào, lời đồn bỗng thay đổi.

Thụy Vương phủ cho người thả tin ra ngoài, nói rõ hôm đó cả hai vị tiểu thư của Tô phủ đều rơi xuống nước, trên thuyền chỉ có hắn là vừa đủ thân phận lại vừa biết bơi để cứu các nàng.

Hắn lúc đó trong ngực chỉ ôm một mình Tô Nhu Linh, cũng là Vương phi tương lai của hắn, còn Tô Minh Ngọc chỉ được hắn cách một tầng y phục tóm lấy cổ tay mà thôi. Sau khi lên thuyền, hắn liếc mắt một cái cũng không liếc, lập tức ôm Tô Nhu Linh rời đi.

Lời giải thích vừa được đưa ra, toàn bộ dân trong kinh thành đều như được tiêm máu gà, điên cuồng bàn tán. Tuy Thụy Vương gia không hề nói gì về Tô Minh Ngọc, nhưng từ lời giải thích cũng có thể thấy rõ, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó nàng chỉ là vai phụ mà thôi!

Danh tiết bị hủy hoại?



Đúng là bị hủy hoại rồi đấy, nhưng không phải vì bị Hiên Viên Hạo Quân ôm trong lúc y phục ướt đẫm, mà là vì biến chuyện từ không thành có, mưu mô quỷ kế dùng cách thức không mấy tốt đẹp gì hòng gả vào Thụy Vương phủ.

Đừng nói cái gì vì yêu mà có thể làm tất cả, ở hiện đại mọi người cũng không thể chấp nhận được chuyện này huống hồ đây lại là cổ đại! Thụy Vương gia còn là vị hôn phu của muội muội nàng a!

Lúc nghe nha hoàn nơm nớp lo sợ thông báo lại tình hình lời đồn đãi bên ngoài, mới đầu Tô Minh Ngọc còn không thể phản ứng lại, ngây người nhìn Hồng Mai, không thể tin tưởng nổi hỏi lại nàng hai ba lần.

Đợi đến khi nhận được sự khẳng định từ nàng, Tô Minh Ngọc như mất hồn lắc đầu, trong miệng luôn hô ba chữ 'không thể nào', sau đó cảm xúc tức giận cùng xấu hổ dâng lên trong lòng, nàng liền ở trong phòng quăng đập đồ đạc.

"Nhất định là Tô Nhu Linh! Chính là nàng! Là nàng hại ta!!!" Tô Minh Ngọc điên cuồng gào lên.

Tô Thẩm thị nhận được tin vội vàng chạy qua, thấy tình hình trong phòng nàng liền có chút tức giận, nhưng khi nhìn đến bộ dạng phẫn nộ của nữ nhi mình, lại nhớ đến lời đồn đãi bên ngoài, nàng lại đau lòng không thôi, tiến đến an ủi nàng.

Tô Minh Ngọc bắt lấy cánh tay nàng, căm hận nói, "Nương, chính là tiện nhân kia! Là nàng làm chuyện này! Nàng hủy hoại thanh danh của ta!"

"Ngươi bình tĩnh lại một chút đi. Nàng sao có gan làm chuyện này được?" Tô Thẩm thị không tin hỏi.

"Nhất định là nàng! Nàng đã thay đổi rồi, hoặc là trước giờ nàng vẫn luôn đóng kịch trước mặt chúng ta!" Tô Minh Ngọc phẫn hận nghiến răng nói.

"Hồ nháo!!!"

Một giọng nam trầm mang theo phẫn nộ đột nhiên vang lên, hai mẹ con Tô Thẩm thị giật mình nhìn qua, vừa thấy người đến là ai sắc mặt liền biến trắng.

"Lão gia..."

"Cha! Ta không có hồ nháo! Nhất định là nàng làm, lúc đó trên thuyền cũng chỉ có ta, nàng và Thụy Vương gia mà thôi. Vương gia sao có thể làm ra loại chuyện này được chứ!"

Người chính là vậy, chỉ tin tưởng thứ đối với mình có lợi nhất. Lúc trước giữa việc Thụy Vương gia có ý với nàng và Tô Nhu Linh dám hãm hại nàng, nàng không chút chần chừ lựa chọn cái thứ nhất. Nhưng hiện tại khi sự việc chuyển thành hoặc Vương gia hãm hại nàng hoặc Tô Nhu Linh hãm hại nàng, nàng lại thà tin tưởng cái thứ hai.

"Ngươi im miệng cho ta! Ngươi đã làm ra loại chuyện này rồi còn muốn vu oan cho Linh Nhi sao? Nàng luôn ngoan ngoãn nhút nhát, làm sao có thể hãm hại ngươi được? Nàng vì cái gì muốn hãm hại ngươi?

"Tất nhiên là vì-----"

"Ngọc Nhi! Không được cãi lời cha!" Tô Thẩm thị gấp gáp cắt ngang.

Tô Minh Ngọc cũng nhận ra suýt nữa mình đã lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.