Nghe Ellie giới thiệu xong, Âu Dương Nhã Linh không thể không cảm thán, cái cửa hàng này thật sự quá mức nghịch thiên rồi.
"Tiếp theo, ký chủ có muốn biết nửa tháng qua ở xung quanh chị đã xảy ra chuyện gì không?"
"Muốn."
"Bởi vì chị hôn mê nên sẽ không có hình ảnh, chỉ có âm thanh. Chị muốn nghe toàn bộ hay là nghe có chọn lọc?"
"Nghe có chọn lọc là thế nào?" Âu Dương Nhã Linh nghi hoặc.
"Em sẽ chỉ chọn ra những đoạn đối thoại mang tính quan trọng, có ảnh hưởng đến chị để chị nghe," Ellie giải thích.
"Vậy nghe có chọn lọc đi, chị không muốn ngồi đây hai tuần chỉ để nghe lại đâu."
"Được, xin ký chủ chú ý, chuẩn bị phát lại."
Một giây sau, một âm thanh trầm ấm của nam nhân trẻ tuổi vang lên.
"Linh Nhi... anh thật hối hận... Đáng lẽ tối hôm qua anh nên đưa em về mới đúng, như vậy hiện tại em sẽ không phải nằm ở đây rồi..."
"Linh Nhi, em tỉnh dậy nhìn anh đi có được không? Anh thật sự rất hối hận..."
"Linh Nhi, có phải em đang giận anh hôm qua không chịu đưa em về nên mới không chịu tỉnh dậy không? Anh biết sai rồi, em muốn mắng anh đánh anh đều được, anh chỉ cần em tỉnh dậy thôi..."
"Linh Nhi... anh trở về đây, ngày mai anh lại đến thăm em."
Lúc này, nghe âm thanh của Trịnh Thiếu Hàn, trong tâm Âu Dương Nhã Linh đã bằng phẳng đến không thể nào bằng phẳng hơn được nữa, một chút cảm động ấm áp anh ta cũng không thể khởi dậy trong lòng cô, nếu có thì cũng chỉ là ghê tởm cùng buồn nôn.
"Sau này nếu Trịnh Thiếu Hàn chỉ nói mấy câu thế này thì không cần phát lại nữa, trừ phi có thông tin gì đặc biệt, ví dụ như chia tay này nọ thì hẵng phát," Âu Dương Nhã Linh dặn dò.
"Vâng, em đã biết," Ellie đáp lời, "Chị muốn nghe tiếp sao?"
"Tiếp đi."
Đoạn hội thoại thứ hai vang lên.
Người lần này cũng khiến Âu Dương Nhã Linh ghê tởm không thua kém gì người đầu tiên.
"Linh Nhi a Linh Nhi, không biết phải nói cậu xui xẻo hay may mắn đây," Cung Yểu cười khẩy, "Tớ vốn sắp bắt Thiếu Hàn đến tay rồi, nhưng vì cậu đột ngột xảy ra tai nạn nên anh ấy dâng lên cảm giác áy náy, muốn chấm dứt với tớ."
"Ha, nhưng áy náy thì đã sao chứ? Cậu cũng cần phải tỉnh dậy mới có thể hưởng thụ, đúng không?"
"Yên tâm, làm bạn mấy năm nay, tớ sẽ không nhẫn tâm đến mức động thủ với cậu, nhưng mà có làm ra loại chuyện khác không thì tớ lại không đảm bảo. Hạnh phúc của mình thì phải tự mình giành lấy, đúng không?"
"Tiện thể thông báo cho cậu biết, tớ và Thiếu Hàn đã xảy ra loại quan hệ cá nước thân mật rồi, nên không đời nào tớ có thể buông tha cho anh ấy trở về bên cậu đâu, hahaha."
"Thôi thì nể tình bạn bốn năm, tớ sẽ tốt bụng nói cho cậu biết vì sao Thiếu Hàn lại phản bội cậu, sau này cậu có tỉnh lại thì cũng biết đường sửa đổi. À mà cậu đang hôn mê thế này, không biết đến lúc tỉnh lại có còn nhớ không nhỉ?" Cung Yểu mỉa mai.
"Thiếu Hàn thật ra có yêu cậu đấy, nhưng tình yêu thì luôn đi đôi với tình dục. Hai người yêu nhau ba năm, cậu lại chỉ cho anh ấy hôn, làm sao anh ấy có thể chịu nổi? Huống chi, cậu a, thông minh xuất chúng, xinh đẹp giỏi giang, gia thế lại tốt như vậy, Thiếu Hàn vẫn luôn có cảm giác tự ti mặc cảm. Cậu lại không cho anh ấy thân mật, anh ấy liền cho rằng cậu coi thường anh ấy."
"Cho nên, làm phái nữ a, phải yếu ớt ngu ngốc một chút, để bọn đàn ông có thể có cảm giác ưu việt, có thể bảo hộ mình, như vậy bọn họ mới yêu. Như cậu a, chậc chậc, đáng đời! Tớ có điểm nào thua kém cậu chứ? Chỉ là vì cậu may mắn, khi sinh ra đã được đặt ở điểm xuất phát cao hơn mà thôi. Cuối cùng Thiếu Hàn còn không phải sẽ chọn tớ sao? Hahaha."
"Tớ đi đây Linh Nhi, hy vọng cậu có thể tỉnh lại, đến lúc đó tham dự lễ cưới của tớ và Thiếu Hàn. Tớ rất hy vọng được cậu chúc phúc đấy!"
Âu Dương Nhã Linh từ đầu đến cuối đều trầm mặc không nói lời nào, đến khi nghe xong mới dặn dò, "Đối với Cung Yểu cũng như vậy, không có chuyện gì quan trọng thì sau này không cần phát nữa."
"Vâng, em biết rồi," Ellie hơi ngừng một chút, cuối cùng dò hỏi, "Ký chủ, chị tức giận sao?"
"Tất nhiên là tức giận rồi," Âu Dương Nhã Linh thẳng thắn, "Dùng chân tình trao đổi suốt bốn năm, cuối cùng người yêu và bạn thân lại thông đồng với nhau, đâm một nhát sau lưng, sao chị có thể không tức giận được?"
"Không phải như vậy thì chị càng không nên tức giận sao?" Ellie không hiểu hỏi, "Vì loại người đó đâu đáng?"
Nhớ đến Ellie không có nhiều cung bậc cảm xúc, tâm tình Âu Dương Nhã Linh bỗng tốt hơn, mỉm cười giải thích, "Chính là vì đã bỏ ra nhiều tình cảm nên khi bị phản bội mới càng tức giận. Nhưng em cũng đừng lo, chị chỉ tức giận mà thôi, không có bị tổn thương hay đau lòng gì đâu. Đợi đến lúc chị tỉnh dậy, nhất định sẽ hướng bọn họ mỗi người quăng một cái tát để giải tỏa cơn nghẹn này."
"À..." Ellie như hiểu như không đáp.
Suy nghĩ đến những lời vừa rồi của Cung Yểu, Âu Dương Nhã Linh bỗng hỏi, "Ellie, chị có thể hỏi em một chút về thiên định nhân duyên không?"
"Chị hỏi đi."
"Thiên định nhân duyên là ở thế giới nào cũng có sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy, ví dụ như thiên định nhân duyên của chị là A, nhưng có thể nào chị lại yêu người B không?"
"Theo lý thuyết thì không thể," Ellie nhanh chóng trả lời, "Thiên định nhân duyên là đối tượng tình duyên được định cho một người dựa vào duyên nợ kiếp trước của hai người, có thể đi đến bao xa, con đường bằng phẳng hay trắc trở là dựa vào duyên dày hay mỏng, nợ nhiều hay ít, cùng với sự cố gắng và tính cách nhân phẩm của hai người đó.
Cho nên, chị không thể yêu B trong khi thiên định nhân duyên của chị là A, bởi vì chị chỉ có thể nảy sinh tình yêu với thiên định nhân duyên của mình. Nếu như trường hợp này thực sự xảy ra thì thực chất tình cảm đó không phải là tình yêu, chỉ là một loại giống tình yêu dễ khiến người nhầm lẫn mà thôi. Một người có thể có nhiều thiên định nhân duyên, nhưng ở mỗi một thời điểm thì chỉ có thể có duy nhất một thiên định nhân duyên."
Ellie nói xong, sợ Âu Dương Nhã Linh vẫn không hiểu, bèn lấy ra một câu chuyện để giải thích cho cô, "Chị biết câu chuyện này không? Có một cô gái chết ở trên bờ biển, trên người không có một mảnh vải che thân. Người thứ nhất đi ngang qua chỉ niệm một câu a di đà phật cho cô ấy. Người thứ hai đi qua, cởi xuống áo khoác của mình đắp lên cho cô ấy. Người thứ ba đi qua, không chỉ chỉnh sửa dung nhan, cho cô ấy mặc quần áo chỉnh tề mà còn đào mộ chôn cất cho cô gái đó, cuối cùng còn thắp một nén nhang cho cô ấy.
Kiếp sau, cô gái đó quen ba chàng trai. Chàng trai thứ nhất, hai người yêu nhau nhưng cuộc tình còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc. Chàng trai thứ hai, hai người yêu nhau vài năm, vui vẻ ngọt ngào, nhưng rốt cuộc vẫn chia tay. Chàng trai thứ ba, cũng chính là chàng trai đã xây mộ thắp nhang cho cô ấy, là người có thể đi cùng cô gái đó đến cuối đời, hòa thuận hạnh phúc.
Có nhiều người hiểu lầm rằng thiên định nhân duyên là chỉ người thứ ba, nhưng thực ra cả ba chàng trai đều là thiên định nhân duyên của cô gái đó. Hai người đầu duyên nợ quá mỏng, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể tiếp tục. Còn người thứ ba, duyên nợ dày nhất, cũng là người có thể cùng cô gái sống hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng nếu hai người họ không cố gắng bao dung lẫn nhau, không thông cảm thấu hiểu cho nhau thì duyên nợ dày đến mấy cũng vô dụng, đến lúc đó, hạnh phúc hay đau khổ cũng không ai biết được."
Nghe Ellie giải thích, Âu Dương Nhã Linh rốt cuộc hiểu vì sao khi yêu Trịnh Thiếu Hàn, cô lại không muốn vượt rào, trong khi yêu Diệp Khinh Quân, chỉ vừa qua mười tám tuổi, cô liền yên tâm mà trao thân cho anh.
Có lẽ là lúc đó trực giác của cô đã cho cô biết, Trịnh Thiếu Hàn không phải là thiên định nhân duyên cuối cùng của cô. Cô ở bên anh là vì trả duyên nợ kiếp trước, nhưng sẽ không thể đi được dài lâu, không cần phải trao thứ quý giá của mình cho anh.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Trịnh Thiếu Hàn, cô cũng không có loại cảm giác 'chính là người đó.' Nghĩ đến người dân ở thế giới A12 cũng không cảm nhận được thiên định nhân duyên của mình, cô liền suy đoán, có lẽ không phải cô không có cảm giác với Trịnh Thiếu Hàn mà là vì nợ quá ít nên cảm giác quá nhạt, khiến cô không nhận ra được mà thôi.
Nghĩ thông, Âu Dương Nhã Linh liền cảm thấy đỡ ghê tởm hơn hẳn, tâm tình vui vẻ quay sang trêu chọc Ellie, "Bọn em rõ ràng còn không biết yêu, vậy mà lại hiểu rõ cái này hơn cả chị nữa."
"Cái này là cấp trên phải cố gắng lắm mới thăm dò được từ Thiên Đạo đấy. Bọn em đã không biết làm thế nào để yêu rồi, ít nhất cũng phải hiểu rõ nó vận hành như thế nào chứ, đúng không?"
Âu Dương Nhã Linh cười cười, quay trở lại chủ đề cũ, "Ngoài hai người kia ra thì còn chuyện gì quan trọng xảy ra trong hai tuần qua không?"
"Không còn, chỉ có cha mẹ chị ngày ngày đến thăm, lúc thì khóc, lúc thì trò chuyện với chị, phần lớn đều là kêu chị mau tỉnh dậy. Bác sĩ cũng đến xem chị hai lần, trả lời tình trạng cơ thể chị đều ổn định," Ellie dựa vào bản tóm tắt của hệ thống trả lời cô.
"Vậy được rồi, chúng ta tới thế giới tiếp theo đi," nghĩ đến cha mẹ mình đang đau khổ chờ mình tỉnh dậy, trong Âu Dương Nhã Linh lại hừng hực cháy lên ngọn lửa quyết tâm.
"Được, xin ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng. Quá trình xóa ký ức và truyền tống----"
"Khoan đã!" Âu Dương Nhã Linh vội ngăn lại.
"Sao vậy ký chủ?" Ellie không hiểu hỏi.
"Có thể không cần xóa ký ức không?" Nghĩ đến phải quên Diệp Khinh Quân, cô bỗng cảm thấy rất không nỡ.
"Không thể, lúc trước trong hợp đồng đã có nói rõ rồi mà. Không xóa ký ức, chị sẽ rất khó để yêu người tiếp theo. Không thể yêu, việc công lược sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều."
Âu Dương Nhã Linh đắn đo một lúc, vẫn không thể mở miệng bảo Ellie xóa ký ức của cô.
Không hiểu sao, trong lòng cô rất luyến tiếc Diệp Khinh Quân, cực kỳ luyến tiếc, giống như có một linh tính mách bảo cô, nếu như quên Diệp Khinh Quân, cô sẽ hối hận.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích thêm nếu có bạn nào thắc mắc tại sao khi xuyên hồn đến, linh hồn không phải là nguyên chủ nữa mà các ký chủ vẫn có thể công lược thành công.
Thứ nhất là vì thiên định nhân duyên của các mục tiêu công lược vẫn là thân xác của nguyên chủ đó, nên tuy linh hồn không còn đúng người, bọn họ vẫn sẽ có một số cảm xúc đặc biệt.
Nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, là vì nguyên chủ tình nguyện nhường ra thân thể, để lại nguyện vọng cho các ký chủ thực hiện. Điều này cũng có nghĩa là nguyên chủ đã trao lại nhân duyên của mình ở kiếp này cho các ký chủ, nên theo lý thuyết thì vẫn có thể tiến hành công lược, khiến các mục tiêu yêu mình.